Bởi Vì Tịch Mịch
- -----------------------------
Thần sắc trên mặt Tiếu Lão Thực trong nháy mắt cứng lại.
Diệp Hạo có xúc động đến thổ quyết.
Tiểu muội này cũng quá ti tiện rồi!
Vẻ mặt Tiếu Lão Thực đắng chát càng sâu, cu cậu giống như bị hòn đá lớn đập trúng, lão đão chậm rãi rời đi.
- Chậm đã, sữ sinh kia lần nữa kêu lên.
Tiếu Lão Thực dừng lại, quay người nhìn qua nữ sinh.
- Tại sao anh không hỏi tôi có đồng ý làm bạn gái anh không?
- Em – em có đồng ý làm bạn gái anh không?
Trái tim Tiếu Lão Thực nhảy lên kịch liệt.
Chẳng lẽ trước đó cô ta chỉ khảo nghiệm hắn?
Tiểu Hoa nói ra những lời như vậy đủ chứng minh cô nàng có ý với mình.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Tiếu Lão Thực hưng phấn hẳn lên.
Đêm nay không chừng có thề từ bỏ kiếp trai tân rồi?
- Không đồng ý.
Tiểu Hoa ngọt ngào nói.
Tiếu Lão Thực lúc này mới tỉnh mộng.
Lòng tự tôn trỗi dậy, cậu vội xoay người rời đi, nhưng khi hắn vừa mới đi vài bước giọng Tiểu Hoa lại vang lên.
- Đồ ngốc, anh cũng không hỏi lời nói nãy giờ của người ta có gạt anh không à?
Cái gì?
Tiếu Lão Thực giật mình.
Tiểu Hoa gọi hắn là gì? “ Đồ ngốc”
Xưng hô thân mật cỡ nào chứ!
Tiểu Hoa nếu không có ý đối với hắn không, sao sẽ gọi hắn là đồ ngốc đây?
Tiếu Lão Thực quay người lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Hoa hỏi thêm câu nữa:
- Những lời em nói trước kia đều đang gạt anh phải không?
- Không có a.
Tiều Hoa trừng mắt nhìn trả lời.
Tiếu Lão Thực như bị sét đánh lần nữa.
Lúc này, nếu cậu không biết Tiểu Hoa đang đùa giỡn mình, không bằng đập đầu vào đậu hủ chết đi cho rồi.
- Cô… quá đáng lắm!
- Anh có biết vì sao tôi không đáp ứng anh không?
Tiểu Hoa đi dến trước mặt Tiếu Lão Thục hỏi.
- Nguyên nhân vì sao?
- Bởi vì tôi quá đẹp, anh không xứng với tôi.
Tiểu Hoa nói xong cười khanh khách lên.
- Cô chưa chắc có bao nhiêu xinh đẹp đâu!
Lúc này, Diêp Hạo âm thầm đi ra.
Tiếu Lão Thực há to miệng.
Cậu không nghĩ tới Diệp Hạo cũng ở chỗ này.
- Cô thật quá đáng.
Trương Lan cũng tức giận nhìn nói với Tiểu Hoa.
- Các cậu đang lo chuyện bao đồnu Hoa hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
- Tiếu Lão Thực, tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu, cam đoan xinh đẹp hơn ả gấp mười lần.
Trương Lan tức giận lên tiếng.
- Kỳ thật Lão Thực cậu không tất yếu phải vội vã tìm bạn gái, dựa vào thân phận của cậu, sau khi tốt nghiệp tìm bạn gái không phải đơn giản như tìm rau ngoài chợ à?
Diệp Hạo cũng không phải an ủi xuông cậu bạn của mình.
Học sinh sau khi tốt nghiệp Đại Học Trung Y chắc chắn được tuyển mà lương một năm 100 vạn cũng rất bình thường.
Có thể nói, sinh viên đi ra từ Trung Y Đại Học, không cần phải cực khổ tìm việc làm như bao trường khác.
- Sau khi tốt nghiệp lại tìm bạn gái tương đối khả quan hơn.
- Khả quan như thế nào, chí ít hai người có thề dắt tay nhau sống hết đời.
Diệp Hạo nhìn qua Tiếu Lão Thực nói tiếp.
- Dựa theo lời cậu nói sinh viên nên có tình cảm a nhưng tại sao sau khi tốt nghiệp, chín thành trở lên đều chia tay, trong khi lúc bên nhau còn thề non hẹn biển?
- Cuối cùng còn không phải vì mấy cái củi, gạo, tương, giấm, trà sao?
- Cậu nói tôi đều hiểu.
Tiếu Lão Thực trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.
- Thế nhưng Cao Tinh và Tiểu Long đều có bạn gái, cậu cũng có bạn gái, chỉ có tôi độc thân vui tính thôi.
- Nói nữa ngày, thì ra cậu đây đang tịch mịch a.
Trương Lan tựa hồ như hiểu cái gì đó.
- Cũng không phải bởi vì tịch mịch, nếu hợp nhau tôi sẽ hết lòng thương yêu cô ấy. Tiếu Lão Thực gãi gãi dầu nói.
- Được rồi.
Diệp Họa nhìn qua nói với Trương Lan.
- Trương Lan, cô nhìn xem có ai thích hợp giới thiệu cho cậu ta một chút.
- Ừ, tôi sẽ lưu ý.
- Cám ơn Diệp phu nhân.
Tiếu Lão Thực mừng rỡ nói lời cám ơn.
Một câu “Diệp phu nhân” của lão Tiếu làm Trương Lan tâm hoa nộ phóng, nhưng sắc mặt cô giả vờ đen lại nói.
- Kêu loạn cái gì không biết?
- Chuyện của hai người các cậu cả trường này còn ai không biết?
Tiếu Lão Thực cười hắc hắc nói tiếp.
- Trương Lan cậu cũng biết rõ, có rất nhiều nữ sinh muốn cạnh tranh Diệp Hạo với cậu mà.
Nói đến đây, Tiếu lão Thực đột nhiên thu liễm mặt cười.
- Đúng rồi, còn có nữ sinh nói muốn giội axit sinfuric vào cậu nữa.
- Ác như vậy?
Diệp Hạo biến sắc.
- ông biết cậu trên Internet được hóa thành bộ dáng gì đâu, có thể so với các nhân vật quan trọng tai to mặt lớn của quốc gia, mà luận độ nổi tiếng, cậu chắc chắn hơn những người kia nữa a.
- Nhưng tôi đi trên đường vẫn có rất nhiều người không quen biết tôi nha.
- Ai bảo cậu có khuôn mặt không phải quá bắt mắt, à tôi đề nghị cậu nên đi phẩu thuật chỉnh dung đi là vừa.
- Chỉnh cái đầu cậu á.
Diệp Họa đáp một cước lên mông Tiếu Lão Thực, cậu ta cười hì hì tránh thoát, quay qua hô với Trương Lan:
- Diệp phu nhân, chung thân đại sư của tôi đều nhờ cô a?
Trong lúc nhất thời, tràng diện có chút lung túng.
Trương Lan cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mà lúc này, con ngươi Diệp Hạo chút híp lại, ánh mắt hắn rơi vào một cô gái mặc váy đỏ, cô giá lơ lửng cách mặt đất ba tấc đang bay tới Trương Lan.
Bản năng võ giả làm Trương Lan cảm thấy có khí tức âm trầm xung quanh đây, cô nhanh như thiểm điện xoay người lại.
Đáng tiếc Trương Lan không nhìn thấy được cái gì.
Nhưng cô lại mơ hồ phát giác được âm khí càng ngày càng nặng.
- Diệp Hạo.
Trương Lan có một loại dự cảm không tốt.
Mà khi thời điểm Diệp Hạo xuất hiện bên người Trương Lan, một lực lượng nóng bỏng xua tan đi cảm giác âm hàn.
- Tại sao tìm cô ấy?
Diệp Hạo nhìn cô gái cách đó không xa nói.
Hồng y nữ tử ý thức được vị trước mặt này không dễ trêu chọc, lúc cô gái muốn rời đi thì lại phát hiện toàn thân đều bị giam cầm.
- Muốn chạy, hỏi qua tôi chưa?
Diệp Hạo hừ lạnh quát.
Thanh âm Diệp Họa xen lẫn sóng âm lực lượng, khiến ma nữ kêu thảm một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
- Nữ Quỷ hả?
Trương Lan tựa hồ ý thức được cái gì, cô kinh nghi bất định nhìn qua bốn phía.
- Diệp Hạo, tại sao tôi không nhìn thấy?
- Bởi vì cô chưa mở Âm Dương Nhãn.
- Cậu đã mở Âm Dương Nhãn rồi à?
- Cậu không thấy sợ hả?
- Có cái gì mà phải sợ chứ!
Hai tai Diệp Hạo bắt pháp quyết rồi nhẹ nhàng xẹt qua hai con mắt của Trương Lan, theo Kim Quang lóe lên, khi Trương Lan mở hai mắt ra đã cảm thấy Thế Giới trước mắt tựa hồ có chút khác biệt, nhưng đến cùng có khác biết cái gì, cô lại không nói ra được.
Bất quá lúc cô nhìn thấy hồng y nữ tử tê liệt ngả trên đất, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên.
- Hồng Y Nữ Quỷ này đạo hạnh rất cao, trừ phi cô đạt đến Tiên Thiên chi cảnh, nếu không không phải đối thủ của nàng.
Diệp Hạo nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
- Hộ Thân Phù tôi cho cô đâu?
- Lúc nãy thay quần áo vội quá nên tôi quên mang theo.
Trương Lan suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- Cô, bó tay mà!
Diệp Hạo cũng không trách móc gì cô, mà nói tiếp.
- Đưa cánh tay tôi xem nào.
- Làm cái gì?
- Vì dự phòng cô lại quên mang theo Hộ Thân Phù, cho nên tôi sẽ khắc lên tay cô một cái nữa.
Diệp Hạo vừa nói vừa cắn nát ngóny, vẽ lên cánh tay Trương Lan một cái Hộ Thân Phù khác.
Trương Lan nhìn cánh tay mình, chần chờ một chút vẫn hỏi.
- Nếu tắm rửa sạch sẽ chẳng phải tẩy hết sạch sao?
- Hộ Thân Phù này ẩn tàng trong xương cốt, nếu mà cô có thể rửa được mới hay đó.
Diệp Hạo nói xong, bàn tay nhẹ nhàng ấn dọc theo cánh tay Trương Lan, Trương Lan lúc này mới thấy dòng máu tươi hóa thành Hộ Thân Phù rồi từ từ biến mất không thấy đâu nữa.