Trừng trị
- ----------------------------------------------------
Khi lý Hàn xuất hiện bên cạnh mình, Triển Bá lại cảm thấy cái loại cực nóng trong thể nội đã nhanh chóng biến mất.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Triển Bá đương nhiên không biết, thời điểm hắn cầm ly rượu nhạt kia, Diệp Hạo đã vận dụng Viêm Hỏa Chi Lực, khiến sau khi hắn uống xong, cơ thể hắn sẽ xuất hiện một đoàn Hỏa Diễm cực nóng thiêu đốt.
Mà theo việc Diệp Hạo thu Viêm Hỏa Chi Lực trở về, Triển Bá cũng không có việc gì.
Nói không có việc gì cũng chỉ tương đối thôi.
Tạng phủ cùng yết hầu hắn cũng nhận một chút tổn thương, bất quá lấy năng lực khôi phục của võ giả, rất nhanh sẽ hết.
- Tôi cũng không biết.
Triển Bá kinh nghi bất định đáp lời.
- Vừa rồi khi vừa uống xong chén rượu này, tôi cảm thấy bản thân phảng phất như đang uống một đám lửa, yết hầu tôi hiện tại cũng đã bị thương.
- WTF?
Lý Hàn kiểm tra thân thể Triển Bá một lần, quả nhiên thấy yết hầu và tạng phủ Triển Bá gặp phải một chút thiêu đốt bị thương.
Hắn hơi trầm ngâm, sau đó ánh mắt rơi lên người Diệp Hạo.
- Do cậu giở trò quỷ?
Triển Bá uống ba chén đều không xảy ra chuyện gì, khi Diệp Hạo tìm cậu ta mới có chuyện, không thể không nghi ngờ a.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Diệp Hạo nhàn nhạt lườm Lý Hàn một cái đáp.
- Lý Hàn, cậu có ý gì?
Thiều Hoa cũng nổi giận.
Lý Hàn có ý chống đối với Diệp Hạo, Thiều Hoa không phải không nhìn ra.
Chẳng qua bọn hắn không làm gì quá đáng, Thiều Hoa cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
- Diệp Hạo động tay chân vào trong rượu.
- Cậu có thấy không?
- Không.
- Không có? Tôi có nên cho rằng hai người các cậu kẻ xướng người họa?
Thiều Hoa lạnh lùng nói ra.
- Không có chuyện này.
Lý Hàn gấp gáp trả lời.
- Ở đây nhiều cao thủ Võ Đạo như vậy, cậu cảm thấy Diệp Hạo có thể thần không biết quỷ không hay mà bỏ thuốc vào ly rượu?
Thiều Hoa nhìn chằm chằm Lý Hàn nói.
- Cậu coi tôi là kẻ ngu hay nghĩ cao thủ võ đạo toàn trường đều bị mù.
Sắc mặt Trầm Ba không vui tiếp lời.
- Lý Hàn, cậu có nên giải thích một chút chuyện này hay không?
- Chuyện này do tôi không đúng.
Lý Hàn trầm ngâm một chút lên tiếng.
- Được rồi, có vẻ tôi không được hoan nghênh trong này lắm.
Diệp Hạo đứng lên.
- Mọi người tiếp tục ăn ngon uống vui vẻ đi.
Diệp Hạo nói xong xoay người rời đi.
- Đợi tôi với.
Thiều Hoa cũng đứng lên nói.
- Tôi đi gặp một người bạn, cô tiếp tục ở lại đây chơi vui vẻ.
Diệp Hạo nói vơid Thiều Hoa.
- Không được.
- Cô không cần lo lắng, tôi đây rất an toàn.
Diệp Hạo thấp giọng nói.
- Ngược lại, tôi và cô ở cùng một chỗ sẽ càng không an toàn, thứ cô em phải làm là nhanh chóng đột phá.
Thiều Hoa trầm ngâm một chút rồi đáp.
- Vậy cậu cẩn thận.
Diệp Hạo gật đầu một cái rồi rời khỏi đây.
Một buổi tiệc rượu kết thúc trong không khí không được tốt đẹp cho lắm.
- Vẫn nên nói chuyện nhiệm vụ lần này đi.
Tề Hải để ly rượu xuống nói.
- Căn cứ tình báo, khu vực Quảng Châu hẳn xuất hiện một kiện trọng bảo, nếu không Tây Âu Lang Nhân, Hấp Huyết Quỷ, Cự Nhân cũng sẽ không đến đây.
Lý Hàn trầm giọng nói.
- Thực lực bọn chúng như thế nào?
- Trước mắt đã điều tra rõ có 5 vị cao thủ Hám Sơn Cảnh, ngoài ra còn có 18 vị võ sĩ Tiên Thiên cảnh.
- Bên này, tụi mình chỉ có bốn vị cao thủ Hám Sơn Cảnh a.
Tề Hải trầm giọng nói tiếp.
- Hám Sơn Cảnh cũng có cao có thấp, tôi có thể chấp hai.
Lý Hàn tự tin cười nói.
- Cái gì?
Lời Lý Hàn vừa ra, cả Tề Hải và Trầm Ba đều kinh ngạc thốt lên mà ánh mắt mang theo ý dò xét nhìn hắn.
Giờ bọn họ mới phát hiện, bản thân dĩ nhiên nhìn không thấu tu vi Lý Hàn.
- Thì ra cậu đã đột phá đến Hám Sơn Cảnh tầng hai.
- Trước đó vài ngày, tôi đã may mắn đột phá.
Lý Hàn cười nhạt đáp.
Lý Hàn, Thiều Hoa, Tề Hải, Trầm Ba, bốn học viên ưu tú nhất nằm trong top 10 được cục Võ Đạo bồi dưỡng.
Có thể nói thực lực bọn họ vẫn luôn duy trì cùng cấp độ.
Nhưng hiện tại, Lý Hàn đã vượt mặt bọn họ đột phá đến Hám Sơn Cảnh Tầng hai.
Bọn họ rất rõ ràng, tu vi Võ Đạo hơn nhau một bước, mọi ưu thế đều dẫn trước.
Bởi vì Lý Hàn giành trước một bước này, nên hắn có khả năng được cục Võ Đạo coi trọng dốc lòng bồi dưỡng, đến lúc đó chênh lệch giữa bọn hắn sẽ từ từ càng kéo dài hơn.
Không có người nào muốn bị kẻ khác bỏ sau lưng.
Trong lúc nhất thời, dù Tề Hải hay Trầm Ba, ánh mắt nhìn qua Lý Hàn cũng có sự thay đổi.
Chỉ có sắc mặt Thiều Hoa không có mảy may biến hóa.
Bởi vì lần đầu tiên Thiều Hoa nhìn thấy Lý Hàn, cô đã nhìn thấu tu vi của hắn.
Hám Sơn Cảnh Tầng hai thì như thế nào?
Thiều Hoa cô nhưng lại sắp đột phá Hám Sơn Cảnh Tầng ba rồi.
Một khi đạt đến Phiên Hải Cảnh, Thiều Hoa có thể tiến vào cao tầng trong cơ cấu trung tâm Cục Võ Đạo.
Đến lúc đó, thân phận và đãi ngộ của bọn họ có thể sẽ khác nhau một trời một vực.
Lý Hàn vẫn một mực âm thầm quan sát biến hóa của Thiều Hoa, khi hắn thấy thần sắc Thiều Hoa không có bất kỳ biến hóa gì, không khỏi tò mò hỏi.
- Thiều Hoa, cô đang suy nghĩ gì vậy?
- Tôi đang suy nghĩ bên đối phương có Phiên Hải Cảnh tồn tại hay không?
- Phiên Hải Cảnh, chúng ta không cần quan tâm tới họ, bởi vì bên chúng ta cũng có vị Trưởng Lão Phiên Hải Cảnh.
Lý Hàn cười nói ra.
- Nếu như vậy thì không có vấn đề.
Thiều Hoa nhẹ gật đầu.
Bình thường, Hám Sơn Cảnh tầng ba đều không phải đối thủ của cô, có thể nói chỉ cần tồn tại Phiên Hải Cảnh không xuất hiện, cô không ngán ai cả.
...
Sau khi Diệp Hạo rời khỏi quán rượu liền gọi điện cho Lăng Vi.
- Diệp Hạo.
Lăng Vi kinh hỉ nói.
- Cô hiện tại đang ở đâu thế?
- Tôi đang ở Quảng Châu nè.
- Tôi cũng vừa đến Quảng Châu đây.
- Cho tôi địa chỉ, tôi đi đón anh.
Lăng Vi vội vàng nói ra.
Diệp Hạo nói vị trí mình đang đứng ra
Làm xong việc, main chúng ta ngán ngẩm đi ra cửa.
Đột nhiên trong mắt Diệp Hạo lóe lên một đạo hàn quang, bàn tay hắn chụp tới hư không, sau đó bắt một đạo thân ảnh ra.
- Dám nhìn trộm tôi, tôi thấy anh có vẻ hết thương ba má mình rồi.
Âm thanh Diệp Hạo nói với đạo thân ảnh kia, một người trung niên mặc cẩm y.
Khi hắn nhìn thấy ánh mắt Diệp Hạo, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.
Giờ khắc này, ông đã muốn lôi mười tám đời tổ tông dòng họ Lý Hàn ra chửi mắng đánh đập một trận a.
Thằng nhóc Tiên Thiên cảnh trong miệng tên đó đây sao?
Có Tiên Thiên cảnh nào cường hãn như vậy không?
- Dừng tay.
-
Cẩm y trung niên nhìn thấy Diệp Hạo muốn ra tay, vội lên tiếng.
- Cho tôi một cái lý do không đập ông một trận
- Tôi là trưởng lão của cục Võ Đạo, tên Nhiếp Hàm.
- Trưởng lão cục Võ Đạo?
Nếu là trưởng lão cục Võ Đạo, Diệp Hạo cũng không tiện ra tay.
- Đúng vậy.
- Tại sao theo dõi tôi, ông có mưu đồ gì?
- Không có chuyện gì.
- Không có?
Diệp Hạo tiến lên một bước cho ngực ông ăn một đạp.
- Cho ông thêm một cơ hội nữa.
Cú đạp lần này của Diệp Hạo rất mạnh khiến Nhiếp Hàm cảm thấy lục phủ ngũ tạng bản thân đều bị lệch vị trí.
Lúc này, ông nhịn không nổi phun ra một ngụm máu tươi
- Cậu —— cậu không sợ bị cục Võ Đạo truy sát sao?
- Tôi thấy khả năng cục Võ Đạo truy sát ông còn lớn hơn tôi á.
Diệp Hạo nói xong, ném tờ giấy chứng nhận trong ngực thẳng vào mặt Nhiếp Hàm.
Nhiếp Hàm lật giấy chứng nhận ra.
Khi ông nhìn thấy chức vị Diệp Hạo, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi lẫn khó hiểu.
- Cậu là Thái Thượng Trưởng lão thứ tư mới lãnh chức của cục Võ Đạo?