Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Khóe miệng Chu Hiển không khỏi méo xẹo.
Nhưng lúc này cu cậu còn có thể nói cái gì?
Mà vào phòng rồi không chỉ ngồi hát không! Nhưng đợi đến khi Chu Hiển xem xét giả cả các loại đồ ăn thức uống, hắn có cảm giá muốn xoay người rời đi a.
Con số khủng bố.
Một bình rượu đỏ rẻ nhất cũng có giá 3000 tệ.
Ăn cướp hả?
Tiền mặt trên người hắn hiện giờ chỉ có 5000, bên trong thẻ ngân hàng cũng chỉ 1 vạn 8. Nhưng nhìn tình huống trước mắt, tựa hồ không đủ trả.
- Lafite.
Thời điểm Chu Soái nhìn thấy Lafite, con mắt bắt đầu sáng lên.
- Trước kia đều nghe kể Lafite rất ngon, hôm nay nhất định phải nếm thử mới được.
- Một bình Lafite 5000 tệ đó.
Sử Bác vội nói.
- Vừa mới làm hai bình rượu đỏ 3000 tệ một bình mà?
Chu Soái nghiêm mặt nói.
- Làm sao, cảm thấy tụi mình không có tư cách uống à?
- Không, không…
Sử Bác lấp liếm.
- Hai bình Lafite.
Chu Soái nói xong khiến sắc mặt Chu Hiển đen lại.
Hai bình Lafite đã vượt khỏi số tiền trên người hắn hiện có.
Chu Soái lại điểm thêm vài món ăn vặt.
Chu Hiển trong lòng yên lặng tính toán một phen.
2 vạn 5 a!
Diệp Hạo lẳng lặng nhìn một màn này mà không nói gì.
Trước đó, Chu Hiển cùng hai người Sử Bác ra ngoài bàn việc hô hắn, hắn nghe rất rõ ràng.
Bởi vậy, hiện giờ hắn rất vui khi nhìn thấy Chu Soái hố lại Chu Hiển.
Lam Tiểu Điệp bưng một chén đồ uống đưa cho Diệp Hạo rồi ngồi kế bên đó luôn.
- Sao không chọn hát một bài đi?
Lam Tiểu Điệp nhẹ giọng hỏi.
- Không biết hát a.
Diệp Hạo nhận lấy đồ uống, cười đáp.
- Tôi, khi học mười một, cậu rất hoạt bác nhưng hiện giờ tính cách lại thay đổi 180 độ vậy!
- Kinh lịch nhiều nên thế.
Đôi mắt đẹp của Lam Tiểu Điệp nhìn Diệp Hạo một chút rồi nói tiếp.
- Kể cho tôi nghe một vài việc được không?
- Nói ra cô cũng không tin đâu.
- Cậu không nói làm sao biết tôi sẽ không tin đây?
- Trực giác.
- Hai cái Trực Giác này phải để nữ nhân nói mới đúng nha.
Diệp Hạo đang định nói thêm gì đó, lại thấy âm thanh Chu Hiển vang lên.
- Mọi người, xin dừng một chút!
Chu Hiển thấy mọi người đang chú ý đến mình, ánh mắt cậu sáng quắt nhìn qua Lam Tiểu Điệp.
- Tin tưởng tất cả mọi người đều rõ, từ cấp ba tôi đã luôn theo đuổi Tiểu Điệp.
Nói xong câu này, Chu Hiển đi đến gần Lam Tiểu Điệp.
Trên mặt cô nàng lộ vẻ kinh ngạc.
- Hôm nay, nhờ mọi người làm chứng, tôi xin làm bạn trai của em, Lam Tiểu Điệp!
Khi chữ cuối cùng vừa dứt, Chu Hiển cũng đã đi đến trước mặt Lam Tiểu Điệp, kết tiếp, cậu quỳ một gối xuống hai tay dâng lên một chiếc nhẫn.
- Nhẫn kim cương a.
- Nhẫn kim cương kìa.
- Thật lãng mạn a.
- Tiểu Điệp, đáp ứng đi.
- Tiểu Điệp, nhanh đáp ứng a.
Đám người Sử Bác và Niên Thụy vội vàng gào lên.
Lam Tiểu Điệp trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
- Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng.
- Vì cái gì?
Chu Hiển biến sắc hỏi lại.
- Bởi vì tôi vẫn luôn xem cậu là bạn, giữa chúng ta không thể có khả năng.
Lam Tiểu Điệp chém đinh chặt sắt nói.
- Cặp đôi không không phát triển từ tình bạn chứ?
Lam Tiểu Điệp chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
- Cô thích Diệp Hạo?
Chu Hiển đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.
Diệp Hạo nghe thế suýt bị sặc nước.
Bản thân đang yên đang lành sao bị dính vào chuyện này rồi?
- Đúng thế!
Nhưng ngoài ý muốn của tất cả mọi người, Lam Tiểu Điệp thản nhiên thừa nhận.
- Diệp Hạo chỉ học giỏi hơn một chút thôi, trừ cái đó ra, cậu ta có điểm nào so với tôi chứ?
Chu Hiển tức giận nhìn Lam Tiểu Điệp hỏi.
- Cậu sai rồi.
- Tôi sai chỗ nào?
- Nữ hài không nhất định sẽ lựa chọn người học giỏi hay thành tích tốt, mà chỉ chọn người mình thích.
- Vậy cô thích hạng người gì?
- Tôi thích người có thành tích tốt a.
"..."
Chu Hiển cảm thấy trái tim mình rất đau, như bị thọc mấy đao vào ngực.
Diệp Hạo nghe được như thế lại có xúc động muốn bỏ của chạy lấy người.
Đang yên đang lành làm lại dính tới mình vậy ta?
- Tôi đi vệ sinh một chút.
Diệp Hạo kiếm cớ chuồn khỏi đây!
Diệp Hạo mới vừa đứng lên, Lam Tiểu Điệp đã ngăn cản đường đi của hắn, chợt Lam Tiểu Điệp tiện tay đoạt lấy chiếc nhẫn trong tay Chu Hiển, cô nàng quay sang nhìn Diệp Hạo chân thành nói.
- Cậu có thể làm bạn trai tôi không?
Toàn trường xôn xao.
Ai cũng không ngờ Lam Tiểu Điệp bưu hãn đến cấp độ này?
Chu Hiển càng cảm thấy bị thọc thêm mấy đao.
- Không được.
- Vì cái gì?
- Tôi không thích cô.
- Diệp Hạo, tôi cho cậu biết, qua đêm nay thôi…
Lam Tiểu Điệp nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói.
Trong lòng Diệp Hạo buông lỏng.
Lời này không thể tốt hơn rồi.
Lam Tiểu Điệp dừng một chút rồi cười một tiếng nói tiếp.
- Tôi vẫn chờ cậu!
Diệp Hạo đột nhiên cảm thấy ngực có chút đau nhức.
Chu Soái càng phun một ngụm rượu ra ngoài.
Ai cũng không ngờ cô nàng Lam Tiểu Điệp luôn lạnh lùng lại cực phẩm như thế!
- Ta đi vệ sinh một chút đã.
Diệp Hạo nói xong câu nói này, nhanh chóng té ra khỏi phòng.
Sau khi từ nhà vệ sinh ra, hắn đi một mạch thẳng đến cửa ra vào KTV.
Đi chưa được bao xa, Diệp Hạo nhìn thấy một người bạn đẹp —— Chu Uyển Thanh.
- Uyển Thanh.
Khi Chu Uyển Thanh theo tiếng gọi quay người thấy Diệp Hạo, mỉm cười chào hắn.
- Sao anh đến đây?
- Họp lớp cấp ba, còn cô?
- Mấy tỷ muội trong nhà chúng tôi rảnh rổi sinh nông nổi nên muốn hát hò một phen!
- Cô cũng biết hát?
- Không những biết hát, tôi còn biết khiêu vũ đó?
Chu Uyển Thanh liếc mắt Diệp Hạo một cái.
- Xem thường ai vậy.
- Không biết tôi có cơ hội được mở mang tầm mắt không?
- Chuyện này phải để tôi hỏi một chút xem mấy chị em trong kia có đáp ứng không?
Chu Uyển Thanh cười đáp.
- Tưởng đâu chuyện gì, chuyện này đơn giản ý mà.
Diệp Hạo tự tin cười nói.
- Mấy chị em của tôi không đơn giản như anh nghĩ đâu!
Chu Uyển Thanh nói xong, mở cửa phòng KTV của mình ra.
Đập vào mắt Diệp Hạo là hình ảnh mấy thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp đang hò hát trong phòng, nhìn qua rất vui mắt đã tai a.
Ánh mắt Diệp Hạo rất nhanh khóa lên người một thiếu nữ.
Một nữ tử tóc ngắn, tư thế hiên ngang, toàn thân tỏa ra khí chất của một người lãnh đạo.
- Ninh Huyên.
Ninh Huyên kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.
- Uyển Thanh, cậu biết Diệp Hạo?
- Hai người biết nhau?
Chu Uyển Thanh kinh ngạc hỏi lại.
- Tôi giờ đã tin câu nói kia của cô rồi.
Diệp Hạo mỉm cười nói.
- Câu nào?
Một thiếu nữ có búi tóc to tò mò hỏi.
- Uyển Thanh nói với tôi rằng các chị em trong phòng đều không đơn giản.
Diệp Hạo trả lời cô nàng vừa hỏi.
- Tỉ như tôi đang thấy sát khí đang tỏa ra từ trên người cô vậy?
Thiếu nữ búi tóc cao không khỏi híp mắt.
- Uyển Thanh, anh bạn này của cậu không đơn giản a.
- Quắc Quắc, cậu cũng không nên thăm dò hắn.
Chu Uyển Thanh rất rõ ràng, cô bạn này của mình là hạng người gì.
- Hắn rất lợi hại?
Quắc Quắc quan sát Diệp Hạo vài lần rồi nói.
- Tiên Thiên Cao Thủ.
Chu Uyển Thanh chậm rãi nói trả lời.
Khuôn mặt Quắc Quắc không khỏi lộ ra vẻ chấn kinh.
- Làm sao có thể, cao thủ Tiên Thiên trẻ tuổi như thế?
- Nếu tôi nói cho cô biết, tôi đã từng gặp qua cao thủ Hám Sơn Cảnh hậu kỳ đấy!
Diệp Hạo cười nói.
- Không có khả năng.
Ánh mắt Diệp Hạo lại rơi vào một thiếu nữ mặc áo trắng, cô chỉ yên lặng ngồi đó đã hút hết cảnh quan xung quanh, thiếu nữ rất điềm đạm nho nhã giống như một đóa bạch sắc thanh liên.
- Vị này là ——?
- Làm sao, đừng nói với tôi anh muốn đánh chủ ý lên Khinh Y muội muội của tôi nhé?
Chu Uyển Thanh cười khanh khách trả lời.