Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Trong lòng Vương Văn Lệ trầm xuống.
- Ông không ngại nhìn xem cái này!
Diệp Hạo nói xong đưa cho Vương Văn Lệ một tờ giấy chứng nhận.
Lúc Vương Văn Lệ mở giấy chứng nhận ra, thấy trên đó ghi rõ ràng bốn chữ lớn Đại Quan Nhất Phẩm, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Phải biết cho dù Thủ Tướng cũng chỉ có cấp bậc như thế mà thôi.
- Cậu.
Vương Văn Lệ trợn trừng hai mắt, không dám tin tưởng.
- Ông giờ còn cảm thấy tôi sẽ có chuyện gì khi giết ông không?
Diệp Hạo thản nhiên nhìn Vương Văn Lệ nói.
- Sao cậu có đãi ngộ cấp bậc này được?
- Bộ ông thấy tôi làm giả giấy chứng nhận này à?
Không có người nào dám làm giả mấy thứ này đâu! Có thể liên lụy cả nhà già trẻ lớn bé đó, đây là một trong số ít tội có liên lụy đến người nhà trong luật pháp Trung Hoa hiện giờ.
- Xin cho Vương gia tôi một con đường sống.
Vương Văn Lệ cầu khẩn van xin Diệp Hạo.
- Nếu tôi vào thế yếu cầu ông tha thứ, ông sẽ bỏ qua chứ?
Diệp Hạo vừa dứt lời, đầu ngón tay xuất hiện một sợi hỏa diễm, hỏa diễm rất nhanh sau bao phủ và thiêu Vương Văn Lệ thành tro tàn.
Mà lúc này Diệp Hạo mới thu hồi Thần Niệm để Nghiễm Đức Đại Sư khôi phục tự do.
Khi ông thấy một bãi tro tàn trên mặt đất, chỉ đành thở dài một hơi.
- A Di Đà Phật.
- Quần áo bên ngoài nhưng vẫn không thể che giấu được nội tâm đen tối của ông.
Diệp Hạo nhìn thoáng qua Nghiễm Đức nói.
- Cậu có ý gì?
Nghiễm Đức nổi giận quát.
- Ta kính nể các khổ hành tăng chân chính chứ không phải người mua danh chuộc tiếng như ông.
Diệp Hạo cười lạnh quát.
- Còn dám đứng trước mặt tôi làm trò lão soi vẫy đuôi, có tin tôi lột sạch đồ của ông rồi ném ông ra Quảng Trường Thiên Nam Môn không?
- Cậu…
Nghiễm Đức chung quy vẫn không dám hó hé.
- Hừ.
Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng, đằng không phiêu nhiên mà đi.
Nghiễm Đức nhìn thấy Diệp Hạo có thể ngự không mà đi, trong mắt không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.
- Cái này… tu vi của người này sợ rằng đã đến Hám Sơn Cảnh.
Nghiễm Đức thấy được cảnh này, dập tắt ngay tâm tư trả thù trong bụng a.
Sư huynh của ông cũng là cường giả Hám Sơn Cảnh, nhưng không có cảm giác áp bách bá đạo như Diệp Hạo. Còn nữa, Diệp Hạo còn trẻ như vậy đã đạt đến đến tu vi thế này, chỗ dựa sau lưng hắn chắc chắn sẽ rất khủng bố.
Sau khi Diệp Hạo trở về nhà, bắt đầu gọi cho Minh Nguyệt.
- Cha con Vương gia đã đền tội.
Minh Nguyệt nghe được câu nói này, trái tim không khỏi buông xuống.
- Cám ơn anh!
- Khách khí rồi!
Không muốn nói nhiều, Diệp Hạo nhanh chóng tắt điện thoại.
Minh Nguyệt kinh ngạc nghe tiếng tút tút báo hiệu tắt máy bên đầu dây đối diện.
- Người ta còn muốn nói chuyện mà!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Diệp Hạo tự mình phát hiện tần suất mình đến trường ngày càng ít đi.
- Tôi nói ca ca nè, cậu muốn nghịch thiên sao?
Viên Cao Tinh vỗ vỗ bả vai Diệp Hạo nói.
- Thế nào?
- Cậu đã một tháng tròn chưa đến trường chứ sao nữa!
- Một tháng sao?
Viên Cao Tinh không khỏi trợn trắng mắt.
Mà ngay lúc này, Trương Lan đi đến bên người Viên Cao Tinh.
- Nhường đường một chút được không?
- Mỹ nữ, cô cứ tự nhiên.
Viên Cao Tinh nói liền vội vàng nhường vị trí cho Trương Lan.
Trương Lan ngồi bên cạnh Diệp Hạo im lặng một chút rồi lên tiếng nói.
- Ba ngày sau đoàn đại biểu của Đại Học Sankt-Peterburg sẽ viếng thăm Đại Học Trung Y chúng ta.
Diệp Hạo không đáp lại vẫn lẳng lặng nghe Trương Lan nói hết.
- Lần viếng thăm này có hai mục đích, một là tiến hành giao lưu học thuật, một là giao lưu tính toán.
- Chuyện này có quan hệ gì với tôi à?
- Lần này song phương đều phái ra sinh viên năm nhất, trường chúng ta phái ra ba người làm đại biểu.
- Đừng bảo có tôi trong ba người đó nha?
- Đát rai! (That’s right!)
- Ai rảnh báo danh cho tôi ạ?
- Cô Lãnh nhà chúng ta chứ ai!
- Được rồi.
Đối với bà cô này, Diệp Hạo cũng không biết nói gì, dù sao người ta cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp!
- Muốn tôi làm cái gì?
- Anh và sẽ thi đấu tính nhẩm.
- Tính nhẩm? Tôi không am hiểu lắm đâu.
- Tính nhẩm phải có công thức đó!
Trương Lan nói xong, đưa bí kíp tính nhẩm cho hắn.
Diệp Hạo tùy tiện lật vài trang rồi gật gật đầu.
- Cũng không khó lắm!
- Trừ cái đó ra, anh còn phải tổ hợp với Hứa Manh Manh giao lưu học thuật với đoàn của Sankt-Peterburg?
- Học thuật giao lưu?
- Nói đúng hơn là cạnh tranh giữa Trung Y và Tây Y.
- Giao lưu này chỉ là ngụy trang bề ngoài thôi, kì thực hai trường đang thăm dò hư thực lẫn nhau a.
- Cũng có thể lý giải như thế.
- Mấy ngàu này có cần tôi chỉ anh cách tính nhẩm không?
- Không cần đâu, tôi thấy cũng không khó.
Diệp Hạo vừa nói vừa mở sách ra xem.
- Vậy tôi đi đây!
Sắc mặt Trương Lan ảm đạm rời đi.
Đợi đến Trương Lan rời đi, Viên Cao Tinh dùng khuỷu tay đụng đụng Diệp Hạo mấy cái.
Diệp Hạo nghi ngờ nhìn qua thằng bạn.
Viên Cao Tinh thấp giọng nói.
- Mẹ nó chứ, cậu thuộc dạng bò ăn chay à, người ta tỏ rõ ý thế mà còn gì, thằng ngốc?
- Cậu ngốc hay tôi ngốc?
Diệp Hạo khẽ thở dài.
Viên Cao Tinh khẽ giật mình.
- Nguyên lai cái gì tiểu tử cậu cũng biết rõ.
- Khó khăn nhất vẫn là chịu ân người đẹp a.
Diệp Hạo nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài đang vẫy vẫy tay với mình.
Hứa Manh Manh.
Diệp Hạo đành phải đứng dậy đi ra phòng học.
- Trương Lan đã nói với anh chuyện giao lưu giữa hai trường rồi sao?
- Ừm, nói rồi!
- Vậy khi nào anh rảnh? Tôi giới thiệ lại cho anh các hạng mục cần giao lưu.
- Hiện tại thì có thời gian.
- Nhưng giờ người ta phải lên lớp mà!
Trên mặt Hứa Manh Manh lộ vẻ khó xử, nhưng chợt nở nụ cười/
- Anh có nghe qua một câu nói?
- Câu gì?
- Chưa từng trốn học đại học, cuộc sống đại học sẽ không mỹ mãn.
- Tôi khó khăn lắm mới đến trường một lần mà giờ rủ tôi đi trốn?
Diệp Hạo dỡ khóc dỡ cười nói.
- Vậy khi nào anh mới rảnh đây?
- Giữa trưa đi a.
- Vậy cũng được, trưa nay tôi mời anh ăn cơm.
- Đến lúc đó nói.
Diệp Hạo nói xong quay người vào lớp.
Thời điểm Lãnh Tuyết thấy Diệp Hạo trong lớp hơi ngẩn người.
Cô không nghĩ đến hôm nay ông thần này đến lớp!
Sau khi xong tiết một, Lãnh Tuyết đánh mắt ra hiệu Diệp Hạo ra ngoài cùng với mình.
- Cô chủ nhiệm thân mến, lâu ngày không gặp càng đẹp ra nha!
Diệp Hạo cười nói.
- Vương gia phụ tử có phải chết trong tay cậu?
- Cô cảm thấy khả năng sao?
- Cô cũng thấy không có khả năng lắm!
Lãnh Tuyết trầm giọng nói.
- Nhưng rất nhiều người đều nói chuyện này do em làm.
- Đây là bịa đặt.
Diệp Hạo mặt không đỏ tim không đập nhanh đáp lời.
- Đúng vậy rồi, tất cả chỉ là bịa đặt, đừng nói việc cậu đã không còn là thành viên của Cục Võ Đạo, mà dù giờ cậu vẫn còn phụ thuộc Cục Võ Đạo cũng không có khả năng giết hai người họ.
Lãnh Tuyết lo lắng nói tiếp.
- Cô cảm thấy họ bịa ra những chuyện này để ép cục Võ Đạo giao em ra.
- Sẽ không đâu!
Diệp Hạo cười đáp.
- Em giờ vẫn còn cười được.
Lãnh Tuyết tức giận.
- Chẳng lẽ em nên khóc?
Diệp Hạo nói tiếp.
- Cô thân cận với em như vậy không sợ ảnh hưởng đến Lãnh giả à?
- Em thấy cô là hạng người như thế sao?
- Thế nhưng hiện thực cuối cùng sẽ khiến cô trở thành một người khác cho dù cô có muốn hay không!