Buổi sáng Tô Khinh dậy sớm hơn người bình thường rất nhiều, tinh mơ mờ tối đã bò ra khỏi giường. Y không đi ra ngoài, thấy tinh thần dồi dào thì ghé qua mắt mèo ngó ra bên ngoài một cái, sau đó kinh sợ phát hiện ngoài cửa có một sinh vật không xác định đang ngồi lù lù ra đó, cúi đầu, chẳng biết là ngủ hay là tỉnh, bên cạnh bừa bãi một đống thuốc lá bị mổ toang bụng trông chẳng khác nào cái hố chôn tập thể.
Tô Khinh thở dốc vì kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tay chân rón rén rụt người về, do dự một lát, bắt đầu quanh quẩn trong phòng.
Trong tủ bát nho nhỏ để đầy viên dinh dưỡng, vào sâu bên trong, tủ lạnh đầy đủ các loại thức ăn. Tô Khinh đảo mắt, phát hiện ra chúng đều được bỏ vào chẳng bao lâu, vẫn còn nguyên hạn dùng tử tế. Đi qua nhà ăn nhỏ là tới một ban công, ban công rất rộng, bên ngoài cửa sổ sát đất treo một vườn hoa giữa không trung, đứng ở ban công này không thể trông thấy những trạm gác sâm nghiêm bên dưới. Vườn hoa được bố trí gọn gàng tao nhã, bên cạnh đặt ghế nằm cùng bàn trà, dụng cụ pha trà và lá trà đều có, gần đó còn có một giá sách con con.
Tô Khinh chú ý thấy góc giá sách dán một tờ giấy nhớ, chữ viết vẫn là kiểu chữ Khải ngay ngắn, trên giấy viết: “Trong phòng có wifi, máy tính trong thư phòng, còn mới, hệ điều hành đã cài đặt xong, có thể dùng ngay.”
Thật là tốt bụng biết mấy.
Tô Khinh đặt mông ngồi lên ghế nằm, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn lên bầu trời giả trên trần nhà, cảm thấy áp lực rất lớn, cứ như là vô duyên vô cớ nợ Hồ Bất Quy một nhân tình vậy.
Ngồi một hồi lâu, y mới chậm rì vác cái mặt chán nản buồn bực vào phòng vệ sinh, rửa mặt, hít sâu một hơi, đi ra nhẹ tay mở cửa. Hồ Bất Quy tựa vào tường, nửa ngủ nửa tỉnh nhắm mắt dưỡng thần, bị tiếng cửa mở làm giật mình, anh ngẩng vụt đầu lên, bộ dạng như lâm đại địch dọa Tô Khinh phát hoảng.
Giọng nói của Hồ Bất Quy có chút căng thẳng: “Cậu muốn đi đâu?”
Tô Khinh: “… Tôi chỉ muốn hỏi anh có muốn vào trong ngồi không thôi.”
Y không hỏi Hồ Bất Quy vì sao cả đêm không ngủ lại chạy tới đây ngồi giữ cửa, người có mắt đều nhìn ra được sự đề phòng trong khoảnh khắc khi đội trưởng Hồ tỉnh dậy là vì sợ y lại chạy đi mất.
Hồ Bất Quy hơi thả lỏng bả vai, chớp mạnh mắt mấy cái, bấy giờ mới tương đối giống một người sáng sớm vừa tỉnh ngủ. Tô Khinh phát hiện, lông mi của Hồ Bất Quy không ngờ lại rất dài, hàng mi phủ bóng xuống đôi mắt khiến cho màu mắt càng thêm đen sẫm thẳm sâu, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt quá nghiêm túc in lên giữa đôi mày rậm một vết hằn mờ, trông qua nghiêm khắc cực kì.
Tô Khinh để anh tiến vào, trong lòng không ngừng suy ngẫm, một người có khuôn mặt tốt xấu cũng có thể coi là đoan chính như vậy mà không treo lên biểu cảm thâm thù đại hận như kia, thì phải có biết bao nhiêu gái thẳng trai cong đổ gục trước anh đây?
Xì, rõ lãng phí.
Tô Khinh luôn là chủ nhà đủ tư cách khi chiêu đãi khách. Y không hề đề cập tới việc Hồ Bất ngồi cả đêm trước cửa phòng mình, chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Tôi lấy chăn đệm cho anh nhé, còn chưa tới năm giờ, vẫn ngủ được một chút.”
Hồ Bất Quy lập tức lắc đầu: “Không cần, tôi không mệt.”
Tô Khinh biết anh chắc chắn không yên tâm nằm xuống thì cũng không kiên trì nữa mà rót một tách trà cho Hồ Bất Quy. Y tìm lá trà, Hồ Bất Quy cùng y đi tới tủ đựng trà, y rửa cái chén, Hồ Bất Quy cùng y vào nhà bếp, y châm trà rót nước, Hồ Bất Quy đứng cách hai bước nhìn chằm chằm, cho tới khi Tô Khinh bưng trà đặt lên bàn phòng khách, bản thân cũng ngồi lên sofa, Hồ Bất Quy mới cùng y ngồi xuống, thấp giọng nói cảm ơn.
Tô Khinh giả ngốc lảm nhảm nói với Hồ Bất Quy mấy lời vô nghĩa. Hồ Bất Quy hoàn toàn không biết phải ứng đối thế nào. Bình thường các đội viên của đội Quy Linh rất ít khi nói những lời vô nghĩa trước mặt anh, người duy nhất thích dài dòng lải nhải hết bài này đến bài khác chỉ có Hùng tướng quân mà thôi, chẳng qua Hồ Bất Quy quen rồi, trực tiếp đội mũ phớt.
Nhưng mà anh thấy xem nhẹ Tô Khinh như xem nhẹ Hùng tướng quân thì không tốt lắm, thế là đành vừa vắt óc tiếp lời Tô Khinh, vừa chằm chằm quan sát sắc mặt y, đáng tiếc cho dù anh nói cái gì y vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi cười, chẳng nhìn ra là đang vui vẻ hay đang buồn bực.
Tô Khinh nói: “Tổng bộ ở ngoại ô, bình thường về nhà không tiện phải không? Nhà của đội trưởng Hồ ở trong thành phố à?”
Hồ Bất Quy đáp: “Ừ.” Nói xong lại thấy đơn giản quá, liền bổ sung thêm một câu, “Bình thường tôi vẫn ở đây, phòng cách vách với phòng cậu ấy, ngày nghỉ mới về nhà.”
Tô Khinh gật đầu nịnh nọt: “Thực ra nghỉ cũng không nhiều nhỉ? Ai nha, công việc của các vị thật là vất vả quá đi mà, bình thường đã không được rời khỏi cương vị công tác thì chớ, ở cũng phải ở luôn đây. Cũng thật làm khó các anh nhỉ, độc thân còn may, có gia đình rồi thì khổ quá.”
____ Chẳng những làm việc mà còn phải làm việc cường độ cao trong thời gian dài, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để đi báo cáo với Lenin tiền bối, bảo sao vị đội trưởng Hồ này vừa vào thành phố một cái đã chạy tới quán bar giết thời gian xả stress, không biết đã nhịn bao lâu rồi.
Tô Khinh nói như vậy, Hồ Bất Quy liền giật nảy trong lòng. Lúc này anh cực kì nhạy cảm với mỗi lời nói mỗi cử động của Tô Khinh, khi nghe y nói chuyện tinh thần đều khẩn trương cao độ. Hiện tại nghe ra trong lời y nói có chút không thích hợp, anh vội giải thích: “Thực ra không bận rộn như cậu tưởng đâu, thành viên trung tâm không giống với quân nhân bình thường, cuối tuần không có nhiệm vụ là có thể về nhà, chỉ cần không có chức vụ đặc thù thì rời cương vị chỉ cần báo một tiếng là được…”
____ Chuyện này đương nhiên là không có khả năng.
Hồ Bất Quy nói tới đây cũng cảm thấy mấy lời trong lúc kích động của mình rất không đáng tin, vì thế lập tức dừng lại. Ngừng lời hơn nửa ngày mới bổ sung: “Đương nhiên bình thường vẫn phải qua chút trình tự, nhưng cậu yên tâm, không phức tạp đâu. Về sau cậu chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi đi báo cáo thay cậu cũng như nhau.”
Tô Khinh cảm thấy người trước mặt quá căng thẳng, liền ho nhẹ một tiếng, bảo: “Đội trưởng Hồ, anh đói không? Tôi đi làm cái gì ăn đây.”
Nói đoạn, y đứng lên, Hồ Bất Quy vốn đang nghiêm chỉnh ngồi trên sofa lập tức đứng bật dậy theo sát y như phản xạ có điều kiện.
Tô Khinh: “…”
Tô Khinh đun nước sôi, bên cạnh lập tức có người đưa qua đồ ăn thái sẵn và trứng gà, Tô Khinh bỏ mì sợi, bên cạnh vươn tới một đôi đũa giúp y đảo trộn. Tô Khinh thấy gần được, chọn một sợi mì thử độ cứng mềm, bên tay được đặt sẵn một loạt hộp gia vị.
Hồ Bất Quy kiên định quán triệt nguyên tắc khoanh vùng phạm vi mọi hoạt động của mình trong vòng tròn bán kính nửa mét lấy Tô Khinh vi trung tâm. Tô Khinh phát hiện đối phương nhất quyết muốn dính lấy mình thì thấm thía sâu sắc cái gì gọi là có đuôi theo, đánh rắm cũng thấy áp lực như núi.
Vì thế lúc ăn sáng Tô Khinh mở TV lên, không nói chuyện với Hồ Bất Quy nữa, nếu không chẳng những làm khó đối phương mà còn làm khó chính mình___ Cứ nhìn bộ dạng chấp hành nhiệm vụ trọng đại cẩn thận dè dặt như bước trên rìa vực thẳm của đội trưởng Hồ, Tô Khinh ăn cũng không tiêu.
Khi tới thời điểm bắt đầu ngày hoạt động của người bình thường, Tô Khinh đã ngồi xem TV nhàm chán mấy giờ đồng hồ mới lên tiếng: “Đội trưởng Hồ chẳng phải muốn dẫn tôi đi gặp mọi người sao?”
Hồ Bất Quy một đêm không ngủ lại bị TV thôi miên một hồi, vốn có chút uể oải. Thế mà Tô Khinh vừa mở miệng thì mọi dây cót trên người anh như bị vặn chặt, cơn buồn ngủ bay đi sạch sẽ, tỉnh táo vô cùng: “À, được.”
Sau đó anh nhìn thấy bộ quần áo đơn bạc trên người Tô Khinh, liền nhíu mày, chỉ vào tủ áo bên cạnh mà hỏi: “Quần áo trong đó không vừa người sao?”
“Tôi còn chưa thử.”
Hồ Bất Quy yên lặng đứng lên, tới tủ lấy ra một chiếc áo khoác, thuận tay lấy lọ tinh chất dinh dưỡng nhét vào túi áo rồi lặng lẽ đưa qua, nhìn Tô Khinh mặc xong, lại cực kì thuận tay giúp y kéo cổ áo sơ mi ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng ép phẳng. Phát hiện Tô Khinh ngẩng đầu nhìn mình, Hồ Bất Quy mới rút tay về, nhếch miệng thấp giọng giải thích: “Để cộm khó chịu.”
Tô Khinh á khẩu nghĩ bụng, chết bỏ, anh bắt tôi luôn cho rồi!
Nửa giờ sau, Tô Khinh như nguyện gặp được Hùng tướng quân, hơn nữa sau khi Hùng tướng quân thân thiết hòa ái kéo tay y ân cần thăm hỏi, y lại càng thêm như nguyện thu được tin tức “Có vài câu muốn âm thầm trao đổi với cậu” của ông ấy.
Hồ Bất Quy chỉ có thể ủy khuất đứng canh ngoài cửa, chờ Hùng tướng quân dùng giáo dục nhân phẩm cùng cổ vũ tinh thần để tác động đồng chí Tô Khinh một lòng muốn chạy, kéo tư tưởng y về đúng quỹ đạo.
Hồ Bất Quy đứng thẳng như cán bút, âm thanh nói chuyện bên trong loáng thoáng truyền vào tai anh, Lục Thanh Bách đi ngang qua, có chút hiếu kì chạy tới đứng cùng, chỉ chỉ trong cửa, hỏi: “Ở trong à?”
Hồ Bất Quy nhanh chóng “suỵt” một tiếng. Anh cảm thấy Hùng tướng quân với Tô Khinh cực kì hợp ý, chỉ nghe thôi cũng thấy không khí của cuộc trò chuyện rất thân thiện, thế là ra sức chú tâm căng lỗ tai, muốn học tập lãnh đạo xem phải làm thế nào mới trao đổi được với loại người đặc thù như y vậy. Lục Thanh Bách thấy sắc mặt anh trịnh trọng quá thành ra cũng trịnh trọng theo, hắn nghiêng đầu dán tai lên cửa, cùng nghe hóng.
Kết quả… mười phút sau, mặt mày Lục Thanh Bách xanh mét. Hắn chỉ thấy nội dung Tô Khinh và Hùng tướng quân nói chuyện với nhau mà chép ra thì có khi phải được cả một quyển giáo trình đạo đức. Từ nào hắn nghe cũng hiểu, đến lúc liên kết lại với nhau thì chẳng biết họ đang nói gì, cảm giác duy nhất chỉ là da gà nổi khắp toàn thân.
Hắn thoáng nhìn Hồ Bất Quy nghiêm túc nghe ngóng chỉ sợ bỏ sót một từ mà lảo đảo lung lay muốn lăn đùng ra đấy, trong lòng âm thầm than thở… Sống làm sao cho qua ngày đơi, đội trưởng Hồ cũng thần kinh xừ nó mất rồi.
Tô Khinh một mặt kết thành tri kỉ vong niên với Hùng tướng quân, một mặt không quên làm vài động tác nhỏ. Vị đại gia này không phải đám nhân viên bên ngoài mắt tinh như cú ba mét vẫn xỏ được kim thêu của đội Quy Linh, cho nên y đương nhiên chẳng có áp lực gì.
Nửa tiếng sau, Hùng tướng quân quyến luyến nuối tiếc kết thúc cuộc trò chuyện, còn tỏ vẻ lần sau có cơ hội nhất định phải trao đổi tình cảm nhiều hơn với đồng chí nhỏ cấp tiến Tô Khinh rồi mới tự mình tiễn y ra khỏi cửa.
Hồ Bất Quy thấy y ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm (vị này cứ không thấy người là không yên tâm), sau đó tiếp tục sự nghiệp theo đuôi vĩ đại.
Tô Khinh cười thầm, vừa đi vừa đếm, 5, 4, 3, 2, 1… Ngay lúc y và Hồ Bất Quy đi tới góc quanh, đằng sau vang lên ầm một tiếng, thiết bị cảnh báo lập tức phản ứng, kêu lên chói tai. Tô Khinh mang theo vẻ kinh ngạc rất hợp thời mà quay đầu lại, ánh mắt cố ý đối diện với Hồ Bất Quy một khắc, nét mặt cực kì vô tội.
Hồ Bất Quy theo nhìn lại theo ánh mắt của y, chỉ thấy trong căn phòng Hùng tướng quân đang ở bốc lên khói đặc cuồn cuộn. Vệ binh ngoài cửa đã lập tức vọt vào, thế nhưng khói mù mờ mịt căn bản không biết tình hình bên trong ra sao. Dưới tình thế cấp bách, Hồ Bất Quy còn không quên tóm chặt lấy Tô Khinh____ Vì chỉ cần buông lỏng tay, người này sẽ lại đi mất, anh đã để mất y một lần rồi.
Tô Khinh lại hoàn toàn không đoán trước được anh sẽ có hành động bản năng như vậy, con đường chạy trốn đã tính toán xong xuôi lúc này đều vô dụng cả, chỉ có thể lảo đảo một bước bị anh kéo đi, nghĩ thầm chuyện quái gì thế này chứ?
Nhân viên khẩn cấp tới rất nhiều, Tô Khinh cố ý rúc vào một đội nhân viên đang vội vã chạy đến lướt qua người y, kéo chậm bước chân của Hồ Bất Quy lại. Khi Hồ Bất Quy đuổi tới cửa lại bị người bên trong chặn lại, không thấy rõ trong làn khói mù phát sinh chuyện gì. Tô Khinh lại tránh xa thêm một chút rồi ho khan kịch liệt.
Hồ Bất Quy rốt cuộc buông tay ra để Tô Khinh lui một bước dựa vào tường, một tay đút túi, một tay nắm cổ áo ho khùng khục. Y ho đến chảy cả nước mắt, phẩy phẩy tay với anh: “Không sao không sao, sặc chút thôi, anh vào trong xem xảy ra chuyện gì rồi.”
Hồ Bất Quy chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đi sâu vào làn khói đặc. Anh chia một nửa tinh thần ra nghe tiếng Tô Khinh ho bên ngoài, lại không phát hiện ngay từ khoảnh khắc mình xoay người, y đã ngừng ho mà lấy ra một chiếc máy ghi âm nho nhỏ, bên trong truyền ra tiếng ho giả mạo đều đều.
Khi Hồ Bất Quy phát hiện mọi chuyện chỉ là có ai đó ném một viên đạn khói trước cửa phòng của Hùng tướng quân mà xoay phắt chạy ra thì đã không thấy Tô Khinh đâu nữa___ Mà cái máy ghi âm ném ở góc tường vẫn tận trung với cương vị công tác, phát ra tiếng ho của chủ nhân nhà nó.
Hồ Bất Quy hung hăng nện một đấm lên tường, cảm giác thất bại trước nay chưa từng có trào lên trong nội tâm anh, muốn giữ y lại, sao lại khó khăn đến thế?
Lúc này, bả vai bị ai đó vỗ nhẹ một cái, không biết từ lúc nào Hùng tướng quân được một đám cảnh vệ vây quanh đã đứng sau lưng anh: “Người trẻ tuổi à, đừng có lúc nào cũng vội vàng kích động như vậy.”
Hồ Bất Quy nhắm chặt mắt, xoay người hành quân lễ với ông: “Vâng.”
Hùng tướng quân lại cười đến ý tứ thâm sâu mà mở to mắt nói dóc: “Tôi nghĩ đồng chí Tiểu Tô chỉ đi WC thôi ấy mà, tí nữa gặp lại cậu ta, tôi bảo cậu ta trưa nay tìm cậu cho.”
Hồ Bất Quy sửng sốt.
Hùng tướng quân lại thản nhiên nói: “Vấn đề biên chế của đồng chí Tiểu Tô tôi đã phúc đáp rồi đấy. Cậu đi an bài một chút xem chiều nay có thời gian không, xếp việc khác lại đó, đưa cậu ta đi xử lý thủ tục và làm quen hoàn cảnh một tí đi.”
Hùng tướng quân vừa ngẩng đầu đã thấy Hồ Bất Quy sững sờ nhìn mình, liền vỗ lên cánh tay anh một cái: “Còn thất thần ở đó làm gì, mau đi làm việc đi.”
Đợi Hồ Bất Quy một bước quay đầu ba lần rời đi rồi, Hùng tướng quân mới quay người quét mắt một vòng, sau đó chỉ vào một người đàn ông hạ thấp mũ cực kì không bắt mắt ở tít bên ngoài hàng cảnh vệ: “Đồng chí kia, vào đây một chút, tôi nhờ cậu cái này.”
Tô Khinh lạnh ngắt trong lòng. Y tự cho rằng động tác của mình từ lúc đổi quần áo cho tới khi trà trộn vào hàng cảnh vệ là hoàn hảo không một khe hở, tuyệt đối không thể nghĩ ra làm sao mà Hùng tướng quân thấy được. Thế nhưng trước mắt bao nhiêu người, y chỉ có thể kiên trì đi cùng Hùng tướng quân vào căn phòng đã được thanh lý sạch sẽ.
Hùng tướng quân không đóng cửa, ngay khi Tô Khinh bị chỉ ra, đội trưởng đội cảnh vệ đã ý thức được người này lạ mắt, anh ta sợ xảy ra chuyện gì nên vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên trong.
Đội trưởng cảnh vệ thấy Hùng tướng quân ôn hòa nói gì đó với người trẻ tuổi thân phận không rõ kia, người trẻ tuổi chần chừ một chút, cúi đầu nhìn ông, không lên tiếng. Sau đó Hùng tướng quân hạ thấp giọng nói thêm hai câu, người trẻ tuổi không đáp một lời nào.
Hai người nhìn nhau một hồi đầy quái gở, sau đó Hùng tướng quân nâng tay gỡ mũ của đối phương xuống, người trẻ tuổi không phản kháng. Đội trưởng cảnh vệ kinh ngạc phát hiện cái người ban nãy đã vào trong chẳng hiểu sao bây giờ lại vào một lần nữa.
Hùng tướng quân nói thêm gì đó, chỉ chỉ ra cửa, mấy chữ cuối cùng không cố ý hạ giọng, giờ thì đội trưởng cảnh vệ nghe rõ ràng, mấy chữ ấy của ông là: “… Nghĩ kĩ rồi thì đi đi.”
Sau đó người trẻ tuổi kia đứng tại chỗ hồi lâu mới thong thả gật đầu, mũ cũng không lấy mà cúi đầu đi ra ngoài như có chút đăm chiêu.
Hai mươi phút sau, cửa văn phòng của đồng chí Hồ Bất Quy đang lo lắng bất an bị Tiết Tiểu Lộ gõ vang. Mở cửa, anh thấy đằng sau Tiết Tiểu Lộ chính là Tô Khinh có vẻ như cực kì bình thản.
Tô Khinh đi thẳng vào vấn đề: “Đội trưởng Hồ, thương lượng với anh chuyện này chút. Năm đó tôi đưa theo một thằng nhóc, không biết anh có nhớ hay không, thằng nhỏ tên Đồ Đồ Đồ ấy, cũng là Khôi ấn. Nó vẫn ở cùng tôi, có thể đón nó tới đây được không?”