Liên tục làm việc mười hai ngày, cuối cùng Trương Ức An cũng chào đón những ngày nghỉ hiếm hoi. Anh quyết định đi thăm Nguyễn Vi, người đã đi Đông Thành tám ngày nay.
Tám ngày trước, sau khi so sánh vụ án trộm cướp ở Thạch Hà với vụ án giết người ở huyện An Như, khi nhìn thấy dấu chân được coi là chứng cứ, Nguyễn Vi đã xác định kẻ đó là Chu Nguyên Phúc, hung thủ vụ án trộm cướp ở huyện Thạch Hà chính là một trong những người bị tình nghi là tội phạm chưa sa lưới trong vụ án giết người cướp của ở huyện An Như.
Vì vậy Nguyễn Vi quyết định đi tới huyện Thạch Hà tiến hành trợ giúp.
Cô nhất định phải mau chóng bắt được Chu Nguyên Phúc! Thời hạn hoãn thi hành án hai năm của Lôi Bằng sắp kết thúc, đây có lẽ là cơ hội duy nhất cứu được anh ta.
Lần này Nguyễn Vi đi là đi liên tục tám ngày, hiển nhiên công việc truy bắt tiến triển không được thuận lợi, vì lẽ đó ý nghĩ đi thăm Nguyễn Vi của Trương Ức An càng kiên định hơn.
Trước tiên anh ngồi tàu hỏa tới huyện Thạch Hà, hỏi thăm qua công an huyện Thạch Hà, sau đó Trương Ức An lại ngồi lên xe khách đi tới trấn Vĩnh Trúc.
Trên đường xe khách đi qua một rừng cây trúc liên miên vô tận, gió nhẹ thổi một hơi tạo nên tầng tầng rung động lòng người, gió thổi gợn đến tận lục phủ ngũ tạng của Trương Ức An khiến anh lần đầu tiên trong đời say xe.
Chờ Trương Ức An sắc mặt tái nhợt quay trở lại trên xe, bác cảnh sát lái xe nhìn dáng vẻ chật vật ấy mà cười khanh khách: “Chàng trai, đường núi quanh co đi chưa hết đâu. Cậu cùng cô đội phó Nguyễn kia không phải đều là cảnh sát ở Đông Thành sao, khác biệt lớn như vậy. Cô ấy lần trước ngồi xe này cũng không say xe.”
Trương Ức An lúng túng ho khan hai tiếng, cũng may tài xế không tiếp tục trêu đùa, có điều chuyện say xe này tựa hồ mở ra kí ức của anh tài xế. Anh ta bắt đầu vì Trương Ức An mà kể về sự tích anh hùng của Nguyễn Vi xảy ra mấy ngày nay.
“Chàng trai này, nói đi phải nói lại, cái cô đội phó Nguyễn kia của các cậu đến cùng có lai lịch như thế nào vậy? Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy xưa nay chưa từng thấy người nào lợi hại như cô ấy, không nói trước cô ấy giúp chúng tôi giải quyết vụ án trộm cướp, mấy ngày nay cô ấy truy đuổi Chu Nguyên Phúc quả thực như là không muốn sống vậy, chẳng trách cô ấy còn trẻ như vậy mà đã trở thành đội phó cục cảnh sát thành phố.”
Anh tài xế bảy phần kính nể ba phần không hiểu hỏi, Trương Ức An nghe nói Nguyễn Vi mấy ngày nay vô cùng liều mạng thì trở nên trầm mặc.
Tại sao Nguyễn Vi liều mạng như vậy? Đương nhiên Trương Ức An biết nguyên nhân, anh vừa đau lòng cho Nguyễn Vi vừa kỳ vọng ông trời không phụ lòng những nỗ lực của Nguyễn Vi.
“Các anh nhận được tin tức nói Chu Nguyên Phúc vừa tới trấn Vĩnh Trúc, đây là thật sao?” Trương Ức An nhìn về phía tài xế xác nhận tin tức mình vừa nghe được.
“Đúng là chúng tôi nhận được tin tức như thế, nhưng sau khi điều tra ở trên trấn, chúng tôi xác định Chu Nguyên Phúc trốn ở trong núi sâu. Lần trước hắn xuất hiện là vì mua đồ dùng hàng ngày, vì lẽ đó hiện tại đội phó Nguyễn cùng người của chúng tôi đều canh giữ ở trấn Vĩnh Trúc, chỉ là vì chờ đợi Chu Nguyên Phúc đi mua đồ lần nữa.”
Trương Ức An gật gù, bỗng nhiên lúc này anh nhìn thấy phía trước xuất hiện những căn nhà, cuối cùng đã tới trấn Vĩnh Trúc.
Xe khách cuối cùng dừng lại trước một cái nhà nhỏ ba tầng, tầng một là một gian tiệm tạp hóa. Chỗ này chính là nơi mà trước đó Chu Nguyên Phúc đã mua đồ, vì thế nhóm người Nguyễn Vi chọn đây làm căn cứ điểm.
Đi tới lầu hai, tài xế đưa Trương Ức An vào phòng khách, sau đó anh ta đi vào một gian phòng ngủ. Trước khi cửa đóng lại, Trương Ức An nhìn liếc qua một chút thì thấy, trên sàn nhà bày ra vài chiếc đệm, coi như làm giường. Căn phòng này bên trong ít nhất có đến sáu bảy cảnh sát.
Sau mười phút, anh tài xế lần thứ hai mở cửa phòng ngủ, Trương Ức An nhìn thấy anh ta đã thay quần áo từ đầu đến chân.
Trước đó anh ta mặc một thân thường phục, nhưng bây giờ đã đổi trang phục cũ, còn cố ý đứng thẳng người, cực kỳ nhanh nhẹn giống như những ông chú thích ngâm mình trong những quán trà ở mấy thị trấn nhỏ.
“Trương pháp y, trước tiên cậu cứ ở đây chờ nhé. Đội phó Nguyễn sáng nay đi tuần tra, hiện tại chắc cũng sắp về rồi, cậu ở đây chờ là tốt nhất, tôi phải đi ra ngoài thay ca cho lão Vương, đi trước nhé.”
Trương Ức An gật đầu một cách tôn kính, anh tài xế sau đó bước nhanh xuống khỏi tầng hai, trong phòng khách chỉ còn lại Trương Ức An. Anh ngồi xuống ghế salon sau đó cầm lấy tập tài liệu trên khay trà lên xem.
Mở tập tài liệu ra, những dòng chữ chi chít quen thuộc đập vào mắt, chờ đem phần tài liệu này xem xong cầm lấy một tập khác, Trương Ức An mới kinh ngạc phát hiện, thì ra mỗi bản văn kiện đều có những chú thích tỉ mỉ của Nguyễn Vi.
Chẳng trách vừa nãy anh tài xế nói Nguyễn Vi liều mạng, Trương Ức An nhìn thấy những văn kiện này mới hiểu rõ ý của anh ta. Trương Ức An xem rất nhập tâm, anh thậm chí không nhận ra Nguyễn Vi đã trở về, mãi đến tận nghe thấy âm thanh vui mừng của Nguyễn Vi.
“Trương Ức An!”
Trương Ức An vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng ngay khi nhìn thấy người đến khoảnh khắc đó, anh ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy người đến là một người con gái, khăn đội đầu trùm kín sắc mặt vàng như nghệ, y phục trên người quê mùa mà chất phác, trên tay cầm một cây gậy, chân đi một đôi giày cao su dính đầy bùn thậm chí còn mang theo bánh pudding, càng không cần phải nói ba lô cũ kỹ trên lưng, ba lô bằng vải bố mà dây đeo bởi vì sử dụng quá nhiều mà biến thành màu đen rồi.
Trương Ức An không dám tin tưởng nhìn chằm chằm cô gái hồi lâu, cuối cùng anh mới do dự gọi tên: “Nguyễn Vi?”
Nguyễn Vi nhìn thấy phản ứng của Trương Ức An thì cười ra tiếng, cô chuẩn bị đem ba lô thả xuống, Trương Ức An mau chóng tới đi giúp cô giữ ba lô.
Cầm lấy ba lô Trương Ức An mới phát hiện, Nguyễn Vi cõng trên lưng một ba lô đầy quả quýt, có tới mấy chục cân, đồng thời Trương Ức An còn nhìn thấy, áo sơ mi trên người Nguyễn Vi bởi vì mồ hôi mà hoàn toàn dính vào phía sau lưng.
“Đây chính là ngụy trang sao?” Trương Ức An nhíu mày, cực kỳ đau lòng hỏi.
“Thế nào? Có phải là rất lợi hại? Tôi còn đặc biệt trang điểm đây, may mà những mỹ phẩm kia không thấm nước, nếu không đều bị mồ hôi làm hỏng hết.” Trái với Trương Ức An đang đau lòng, Nguyễn Vi không có cảm giác gì, thậm chí còn mang theo vẻ đắc ý nói.
“Đúng, rất lợi hại.” Trương Ức An phụ họa, anh mỉm cười nhìn Nguyễn Vi có chút ngốc nghếch.
Nguyễn Vi nghe được khích lệ nhưng không có cao hứng, một tia sung sướng cứ như vậy chỉ là thoáng qua.
“Đáng tiếc, đã nhiều ngày như vậy, chúng ta vẫn không bắt được Chu Nguyên Phúc.” Nguyễn Vi một bên lau mồ hôi trên mặt một bên tự trách nói.
“Yên tâm đi, các cô bày Thiên La Địa Võng như vậy, Chu Nguyên Phúc trốn không thoát đâu.” Trương Ức An tiếp tục trấn an, nhưng sự lo lắng trên khuôn mặt Nguyễn Vi vẫn không giảm đi.
“Tôi biết, tôi chỉ là lo lắng......” Nguyễn Vi thậm chí không đành lòng nói hết câu.
“Phát hiện Chu Nguyên Phúc vốn là một sự trùng hợp kỳ diệu, tôi tin đây là do ông trời an bài. Nếu ông trời đã an bài như thế, nhất định sẽ không nhẫn tâm nhìn Lôi Bằng chết như vậy.”
Nghe thấy Trương Ức An nói như vậy, cuối cùng Nguyễn Vi cũng để lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười đó chỉ là để cảm ơn Trương Ức An đã quan tâm.
“Trương pháp y, hôm qua tôi nhận được điện thoại của Dương Dương, cậu bé nói ngục giam bên kia có người thông báo bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng đi thăm Lôi Bằng.”
Lúc này, Trương Ức An trầm mặc, bởi vì bọn họ đều hiểu lần đi thăm này có ý nghĩa gì.
Đột nhiên, Trương Ức An nắm chặt tay Nguyễn Vi. Trong nháy mắt, Nguyễn Vi cảm giác như có một luồng điện chạy qua toàn thân mình, nhưng cô cũng không rút tay lại. Cô ngẩng đầu nhìn ở Trương Ức An, cảm nhận được một loại hồi hộp không tên. Đó là một loại cảm giác không thể diễn tả được, tình cảnh này giống như đã từng trải qua, phảng phất là ở trong mơ đã từng gặp Trương Ức An như vậy.
“Tin tưởng tôi, chúng ta sẽ thành công.”
Nguyễn Vi nghe được Trương Ức An nói nhỏ, rõ ràng Trương Ức An cách cô chỉ có gang tấc, nhưng cảm giác âm thanh của Trương Ức An đến từ một không gian khác xa xôi.
Nguyễn Vi đột nhiên rút về tay, cô quay người che đậy sự rối bời trong lòng. Trong lồng ngực, trái tim của cô đang đập điên cuồng. Nguyễn Vi cảm thấy rất ảo não. Chẳng biết vì sao, ở chung một chỗ với Trương Ức An, cô hay có ảo giác Trương Ức An chính là Trương Tiểu Minh
Rõ ràng Nguyễn Vi đã hỏi dò qua Trương Ức An, cô đã có được câu trả lời chắc chắn, nhưng điều này hoàn toàn không ngăn được ý nghĩ kia. Thậm chí cô còn thấy, Trương Ức An đang cùng Trương Tiểu Minh hợp thành một trong đầu mình.
Nguyễn Vi cảm thấy cô thật sự nên dành thời gian để suy nghĩ lại, cô thực sự quá mức nhớ nhung Trương Tiểu Minh rồi.
Khôi phục tinh thần xong, Nguyễn Vi quay người nhìn về phía Trương Ức An lần nữa, cô chuẩn bị giải thích việc kì lạ lúc nãy của mình, nhưng vào lúc này, một đứa bé chạy lên tầng.
“Chị ơi, mẹ kêu em báo cho chị biết, người kia đến rồi.” Đứa nhỏ kéo góc áo Nguyễn Vi nói. Nguyễn Vi cùng Trương Ức An liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự khiếp sợ cùng hưng phấn trong mắt nhau.
“Trương Ức An, anh hãy chăm sóc cậu bé!” Vừa dứt lời, Nguyễn Vi nhanh như chớp biến mất ở hành lang.
Thời điểm nhìn thấy Chu Nguyên Phúc, Nguyễn Vi lần nữa khôi phục trấn tĩnh, bà chủ đang đem thuốc lá hắn mua cất vào túi, Nguyễn Vi chậm rãi đi tới bên cạnh hắn.
Chu Nguyên Phúc tự nhiên cũng nhìn thấy người phụ nữ dáng dấp thôn quê này, nhưng hắn cũng không có quá nhiều chú ý, vì hắn căn bản không nghĩ tới người phụ nữ đi tới bên cạnh hắn lúc này từ trong túi sách của mình móc ra một vệt ánh bạc.
Cơ hồ chỉ với thời gian một hơi thở, Nguyễn Vi trói ngược hai tay Chu Nguyên Phúc, cô dùng chân vô tình đem Chu Nguyên Phúc ấn vào tường, sau đó nương theo đó xoạch một tiếng, gắt gao còng tay ngăn lại kháng cự của Chu Nguyên Phúc.
Xảy ra chuyện gì? Chu Nguyên Phúc mãi đến tận lúc bảy, tám cảnh sát mật cùng tóm lấy hắn, hắn rốt cục mới hiểu được.
“Mẹ kiếp! Rốt cục cũng bắt được mày!” Vài cảnh sát bởi vì kích động mà mặt đỏ lên, một người trong đó đi tới bên cạnh Nguyễn Vi, “Cảnh sát Nguyễn, nhiệm vụ của chúng ta cuối cùng cũng kết thúc!”
Nhưng nói xong câu này anh cảnh sát mới phát hiện, Nguyễn Vi trên mặt căn bản không có mảy may vui sướng khi bắt được hung thủ, ngược lại, Nguyễn Vi một mặt chăm chú nhìn chằm chằm thuốc lá Chu Nguyên Phúc vừa mua.
Cô chỉ thấy trong túi plastic có hai loại vật phẩm, tổng cộng có mười mấy túi thuốc lá đang xếp chồng lên nhau.
Đột nhiên, Nguyễn Vi thấy lạnh buốt chạy dọc sống lưng, cô rùng mình một cái.