Trong toilet, Tần Tu vặn vòi nước ấm, Thẩm Triệt đờ đẫn đưa tay xuống vòi nước, cọ rửa lòng bàn tay, mắt nhìn dòng nước bị nhuộm thành màu đen đang từ từ theo kẽ tay chảy xuống. Ba chữ An Gia Miện dần mờ đi, trong khi đầu óc cậu vẫn còn ngây ngốc.
Tần Tu đứng cạnh bồn rửa, nhìn Thẩm Triệt như biến thành tượng gỗ trước gương, đột nhiên gục đầu, không nén được mà bật cười thành tiếng.
Thẩm Triệt bị tiếng cười kéo về thực tại, lúc này mới nhận ra chữ ký đã bị rửa trôi. Cậu khóa vòi nước lại, thấy nụ cười rất đẹp xen chút xảo hoạt của Tần Tu trong gương, lại nghĩ đối phương ban nãy nhu tình như nước còn chính mình thì cứ ngây ra như phỗng liền xấu hổ, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Tần Tu ngẩng đầu, nhìn Thẩm Triệt trong gương giật giật khóe miệng: “Cậu bây giờ có quyền lên tiếng. Hành động của tôi như thế nào?”
Thẩm Triệt sợ run hai giây, mới ngộ ra, nhìn thẳng Tần Tu trong gương, ngạo nghễ kiêu căng, cảm giác tràn đầy tự tin, vẻ ngạo kiều băng sơn đã khôi phục hoàn toàn. Hóa ra bộ dáng vừa nãy, chẵng lẽ tất cả đều giả bộ sao?
Tần Tu dựa lưng vào bồn rửa tay, liếc xuống bàn tay phải ướt sượt của Thẩm Triệt: “Chữ kí của ảnh đế thì sao nào? Cuối cùng cũng bị bị tôi rửa đến sạch sẽ cả đấy thôi.”
Thẩm Triệt nhìn bàn tay đầy nước của mình, quả thực giống như vừa tự tát mình hai cái. Một người là ảnh đế của hiện tại, tùy ý lấy bút vẽ vời lên tay cậu, còn một người là ảnh đế trong tương lai, cả hai vừa trực tiếp sử dụng mỹ nhân kế cộng thêm cung tâm kế với cậu. Ảnh đế các người thật khí phách quá đấy!
Ngực bị nghẹn uất đến khó chịu, nhưng thấy Tần Tu bên cạnh, lại không dám phát hỏa, chỉ dám rầu rĩ giựt giấy vệ sinh xuống lau qua loa tay cho sạch, rồi khập khiễng ra khỏi toilet.
“Thẩm Nhị,” Tần Tu ở sau lưng, cười gọi cậu lại, “Giận sao?”
Thẩm Triệt dừng bước lại:”Đừng có gọi tôi Thẩm Nhị.”
“Tại sao? Hạ Lan Bá, Âu Triết Luân, bọn họ không phải cũng gọi cậu vậy sao?”
“Tóm lại anh đừng gọi tôi như thế.” Gọi như thế làm tôi có cảm giác mình thật ngốc nghếch. . . . . . .
Tần Tu khó chịu, trầm giọng nói: “Dựa vào cái gì họ có thể gọi, còn tôi thì không?”
Thẩm Triệt cũng trầm giọng xuống, tức nước vỡ bờ nói: “Được thôi, anh gọi tôi Thẩm Nhị, tôi kêu anh hoa khôi trường.”
Sắc mặt Tần mỹ nhân khỏi nói cũng biết khó coi đến mức nào: “Cậu dám kêu thử xem.”
Thẩm Triệt nhớ tới khi nãy mình bị đùa giỡn xoay vòng vòng thì càng bùng nổ, tâm nói tôi còn chưa nói xong đâu, thế là bắt đầu: “Hế lô hoa khôi trường. Bái bai hoa khôi trường!” Nói xong liền hướng cửa mà vọt.
Thế nhưng cái chân cà nhắc của cậu đâu thể địch lại Tần Tu người cao chân dài cho được. Chân trước còn chưa bước qua cửa, đã bị Tần Tu túm lôi trở về, hung ác bẻ quặt hai tay bắt chéo lại sau lưng, khiến cả người cậu bổ nhào xuống bồn rửa tay.
Thẩm Triệt vặn vẹo cánh tay đang bị túm chặt, Tần Tu giữ phía sau, không chừa cho cậu chút đường sống . Đậu má! Ăn gì mà khỏe dữ vậy trời!
Tần Tu hung hăng đè người phía trước xuống, nhìn thấy trong gương Thẩm Triệt đang nằm sấp trước bồn rửa tay, xấu xa cong môi: “Thử kêu xem nào!”
Thẩm Triệt dùng sức giãy giụa, đối với bông hoa ăn thịt người đang kiêu ngạo nhe nanh múa vuốt trong gương kia, phẫn hận quát: “Anh là hoa khôi trường dã man nhất mà tôi từng gặp.”
“Dã man thế nào cơ?” Tần Tu cúi người xuống, cằm đặt trên đỉnh đầu Thẩm Triệt, “Bị hoa khôi trường đè có cảm giác thế nào? Còn thấy tôi dã man không?” Nói xong bèn giảm lực độ cánh tay.
Thẩm Triệt đau đến nhăn nhó mặt mày, thế nhưng cậu chính là kiểu người rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt, càng như vậy, cậu ngoài miệng lại càng không chịu thua, thở gấp nói: “Anh chẳng những là hoa khôi trường . . . . mà còn là cái đồ hoa khôi trường ngực phẳng, thich làm mình làm mẩy! Á Á!”
Tần Tu trong gương mím chặt môi, bộ dạng băng sơn sụp đổ, biến thành một cái núi lửa thật to sắp sửa phun trào, tay phải gắt gao giữ chặt cổ Thẩm Triệt: “Nói lại lần nữa xem!”
Yết hầu Thẩm Triệt bị chặn lại, ho không ngừng, giơ tay cầu xin tha thứ: “Được rồi được rồi, tôi sai rồi! Anh không phải hoa khôi trường. . . . .” Nhìn trong gương thấy Tần Tu đã bớt tức giận, cậu thỏa mãn xuất ra chiêu cuối cùng: “Anh là diễn viên! Nữ diễn viên xuất sắc nhất, nữ hoàng thảm đỏ!”
Aaa! Thẩm Triệt kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy tay như muốn trật khớp. Nếu không phải đúng lúc này cánh cửa sau lưng mở ra, thì có khi Tần Tu sẽ dần cậu đến chết.
Cửa “cót két” một tiếng mở ra, bác sĩ ngoại khoa trên tay mang theo cuốn 《 Tri âm 》(1) bước vào, trợn to mắt nhìn thấy ngay trước bồn rửa tay, hai người trước sau kề sát rõ ràng rất mờ ám.
(1.Tri âm là tên một tạp chí tình yêu của TQ, tên được in màu hồng phấn to đùng)
Thẩm Triệt mặt nghẹn đến đỏ bừng, nhìn chằm chằm cái bóng áo blouse trắng tinh của vị bác sĩ ngoại khoa, tay còn chưa rửa đã vội vàng chạy ra khỏi toilet.
—
Từ toilet đi ra, đến khi đổi thuốc xong xuôi hai người vẫn chưa thèm nói chuyện lại. Lúc đổi thuốc mới thật là bi kịch. Bác sĩ trực ban hôm nay thế mà lại là cái vị cầm quyển 《 Tri âm 》 ban nãy gặp ở WC. Thẩm Triệt còn đang tìm xem có cái lỗ nẻ nào để chui xuống không thì Tần Tu đã rất bình tĩnh, cứ thế trả lời tất cả câu hỏi của bác sĩ, “Khi nào thì có thể tháo băng ra?” “Cuối tháng có thể đi đứng bình thường được chưa?” “Nếu vận động hơi kịch liệt một chút có ảnh hưởng gì không?”
Vị “Tri âm” có chút xấu hổ ho khan một tiếng, nâng mắt kính lên, lấy trách nhiệm đối với bệnh nhân mà chân thành đề nghị: “Về lý thuyết mà nói bị thương tại vị trí này cũng. . . . . .. Cũng không ảnh hưởng các cậu vận động, chủ yếu là nên để ý. . . tư thế đi, khụ khụ, nhưng tôi thấy, vẫn nên đợi cho cậu ta bình phục hoàn toàn rồi sau này vận động cũng không muộn.”
Cửa phòng mở ra, những người ở ngoài cửa đều có thể nghe thật rõ ràng, ánh mắt hình trái tim không ngừng bắn ra, cũng có người bắt đầu xì xào. Tần Tu tái mặt, tính xấu lại phát tác, chỉ có thể hung hăng trừng người nào đó đang ngồi trên giường bệnh xỏ giầy, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên. Tôi rất có chừng mực.”
Vị “Tri âm” choáng váng một chút, không ngờ đối phương lại trả lời trắng trợn như thế, trong đầu không khỏi hiện lên cái tít to tướng màu hồng chóe trên ấn bản 《 tri âm 》
“SỐC VÌ MỸ NAM CUỒNG DÂM VÔ ĐỘ, MẶC KỆ BẠN TÌNH BỊ THƯƠNG NẶNG!”
(tittle giật theo Mương 14 style với sự giúp đỡ của Nami chan =)) )
Thẩm Triệt trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi phòng, hận không thể quấn băng vải lên kín mặt luôn, lại nhìn sang Tần Tu bên cạnh vẻ mặt đầy thỏa mãn đắc ý, quả thật là khóc không ra nước mắt: “Vừa nãy anh nói cái gì mà có chừng mực. Đáng nhẽ chả đến nỗi thế đâu nhưng bây giờ người ta đều nhìn chúng ta như đồng tính luyến ái rồi kia kìa. . . . . .” Quan trọng là ngày mốt cậu phải tới đây đổi thuốc, làm sao mà chịu nổi thái độ này của mấy người ở đây cơ chứ?
“Chuyện này có thể trách ai?” Tần Tu lười biếng lê bước chân, lướt mắt nhìn vẻ mặt ủ rũ của đầu quắn, “Cậu không phải luôn muốn mờ mờ ám ám như thế với tôi sao, tôi trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận có gì đó với cậu, cậu lẽ ra nên ôm đùi tôi khóc rống mới phải chứ .”
Thẩm Triệt nhìn chằm chằm Tần Tu đang nói như đúng rồi, đúng là được mở mang tầm mắt nha, loại tự kỷ cuồng này cộng thêm vọng tưởng cuồng. Một lúc mắc cả bệnh này thì còn thuốc nào chữa nổi nữa? “Anh không cảm thấy chuyện này rất kỳ cục sao?” Người này không phải ghét nhất là mình cùng anh ta dây dưa không rõ sao?
“Cho nên tôi mới nói tôi rất có chừng mực,” Tần Tu khoanh hai cánh tay trước ngực, thật sảng khoái lại hả giận, “Cho bọn họ tha hồ mà tưởng tượng đủ loại tư thế cơ thể, kiểu gì thì việc ấy tôi cũng ở trên hoặc ở sau thôi.”
Thẩm Triệt thiếu chút nữa sặc nước miếng, không khỏi ngắm trộm Tần Tu từ trên xuống, tâm nói anh cùng lắm chỉ cao hơn tôi có tí xíu mà đã kiêu căng thế cơ à? Anh chỉ được mỗi cái cao như Everest thôi, không phải vẫn bị người ta kêu là hoa khôi trường suốt đó thôi?
.
Chiếc Jibei theo đường cũ trở về nhà. Thẩm Triệt kinh hồn bạt vía nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ cứ lao xèn xẹt qua. Tần Tu khởi động chiếc xe khách cỡ nhỏ hiệu Jibei, dứt khoát tăng tốc độ liên tục, cứ như đang lái Bugatti V Air. Thẩm Triệt thỉnh thoảng liếc trộm đồng hồ tốc độ, bị Tần Tu thấy, khóe miệng liền khinh thường nhếch lên: “Còn chưa đến 90 mã đâu, chưa chi đã sợ dúm người vào rồi. Sợ thì thắt dây an toàn lại đi.”
Thẩm Triệt mặt nghiêm túc: “Tôi đây không phải sợ chết, chỉ là sợ anh đụng phải con chó, con mèo nào đó thôi.”
“Tôi lấy bằng lái xe hai năm rồi, chưa vượt đèn đỏ một lần, chưa phải nhận một phiếu phạt, cũng chưa đụng phải một người nào.” Tần Tu tiếp tục ung dung lái xe. Chiếc Jibei vượt qua ba chiếc xe khác, “Đây là vấn đề về ý thức và kỹ thuật.” Nói xong, liếc Thẩm Triệt một cái đầy thâm ý,”Cũng thuộc vấn đề về chỉ số IQ.”
Thẩm Triệt nghe thế thì trợn mắt há mồm. Chưa đụng phải một người nào? Thế té ra tôi không phải người mà là động vật à?
Tay lái đánh sang phải, chiếc Jibei ngoặt một cái rẽ vào một ngã rẽ. Thẩm Triệt vội túm lấy tay nắm cửa xe, nhưng tay đau buốt phải rụt về. Đậu má. Mấy nét bút của An Gia Miện cũng quá tàn nhẫn đi! Cậu cúi đầu nhìn bàn tay, đau đến ná thở.
Xe bỗng nhiên dừng lại bên đường. Thẩm Triệt vẻ mặt không hiểu gì cả. Tần Tu tắt máy, thản nhiên nói: “Đưa ví tiền cho tôi.”
Bạn đang
Thẩm Triá»t chá»p chá»p mắt: âVà của tôi á?â
Tần Tu ra hiá»u mình chá» má»t thân áo choà ng tắm, mặt hiá»n lên hai chữ ânói thừa.â
Thẩm Triá»t ngoan ngoãn Äem gia tà i bé nhá» của mình giao cho Tần Tu, nhìn ngÆ°á»i kia sau khi cầm vÃ, cá»i dây an toà n, xoay ngÆ°á»i xuá»ng xe, vá»i há»i: âÄi Äâu Äấy?â Chá» nà y Äằng trÆ°á»c không hà ng, Äằng sau không quán mà .
âMua Äá».â Tần Tu Äẩy cá»a xe, không quay Äầu lại.
âNà y, từ từ Äã âââ Thẩm Triá»t vá»i gá»i Äá»i phÆ°Æ¡ng lại, chÆ°a ká»p nói gì Äã hắt xì hai cái. Hắt xì Äến nÆ°á»c mÅ©i vÄng cả tá»i lÆ°ng Tần Tu.
Äại ma vÆ°Æ¡ng bá»±c mình quay ngÆ°á»i lại: âCòn cái gì nữa?â
Thẩm Triá»t xoa xoa mÅ©i, cúi Äầu nhìn thoáng qua áo tắm Tần Tu Äang mặc, vì há»i trÆ°a lá»n xá»n, vạt áo bá» má» ra không Ãt, lòng ngá»±c trắng nõn nhẵn nhụi phô ra trÆ°á»c ánh mặt trá»i, Äẹp vô cùng, hoà n toà n không thá» nhìn thẳng, cáºu liá»n nói quanh co ná»a ngà y: âÃ, anh muá»n mua gì, Äá» tôi mua giùm cho.â
Tần Tu theo ánh mắt của Thẩm Triá»t nhìn xuá»ng cÆ¡ thá» mình, lại nhìn lên vẻ mặt rất ÄỠý, cái mÅ©i Äang từ từ há»ng lên của Äầu quÄn, láºp tức hiá»u ra, không khá»i có chút mắc cÆ°á»i. Má» cá»a xe, ngá»i trá» lại ghế, thắt lại dây lÆ°ng áo tắm, kéo vạt áo lại, cá»t chặt má»t lần nữa, dang hai cánh tay ra hÆ°á»ng Thẩm Triá»t há»i: âÄược chÆ°a?â
Thẩm Triá»t thấy Tần Tu khó có Äược má»t lần nói chuyá»n vá»i cáºu mà không dùng phÆ°Æ¡ng pháp tu từ, còn có chút bất ngá», nhÆ°ng nghÄ© lại, dù sao Tần Tu cÅ©ng là má»t thân áo tắm a, tuy rằng cáºu Äi Äứng không tiá»n, nhÆ°ng Äi mua Äá» vẫn thoải mái, vì thế nói: âÄá» tôi Äi cho. . . . . .Hắt xì!â Lần nà y mau tay bÆ°ng kÃn miá»ng mÅ©i lại, xem ra Äêm qua bá» vòi sen dá»i và o nên bá» cảm, nhÆ°ng hình nhÆ° phát bá»nh cÅ©ng cháºm nhá». . . . .
Tần Tu sá» soạng trong ngÄn nhá», lấy má»t tá» khÄn giấy ném cho cáºu:âCáºu Äá»nh lây bá»nh cho tôi Äấy à !â
Thẩm Triá»t má» khÄn ra bá»t cái mÅ©i lại, á»m á»m nói: âÄá» tôi Äi mua thì hÆ¡n, anh cái dạng nà y tháºt bất tiá»n.â
Tần Tu thầm nghÄ© Äã buá»c chặt nhÆ° váºy, cáºu còn không yên tâm sao? Lẽ ra nên tức giáºn, lại không biết tại sao không thấy bá»±c mình, lại còn cỠý vênh mặt: âThẩm Triá»t, cáºu là không Äược tá»± tay buá»c mấy vòng trên ngÆ°á»i tôi nên má»i không hà i lòng, Äúng không?â
Ặc, tôi nói nhÆ° thế anh không chá»u thì thôi. . . . .Thẩm Triá»t Äà nh phải Äầu hà ng:âOk, Ok, tôi ngá»i á» Äây Äợi anh.â
Tần Tu lÆ°á»m cáºu má»t cái, Äẩy cá»a xuá»ng xe. Thẩm Triá»t mắt nhìn theo bÄng sÆ¡n mỹ nhân má»t thân mà u xanh da trá»i Äi qua Äầu xe. Tần Tu mặc áo tắm mà u nà y rất Äẹp, nhìn vừa có vẻ biếng nhác vừa cao quý, cùng phá» phÆ°á»ng và cÆ° dân quảng trÆ°á»ng rất hòa hợp. Ãnh mặt trá»i chiếu lên kÃnh chắn gió khiến những vá»t bụi bám trên Äó trá» nên Äầy mà u sắc, nhìn bÄng sÆ¡n mỹ nhân qua á»ng kÃnh nà y quả thá»±c có chút hÆ°Æ¡ng vá» bÄng vụn tuyết tan . . . . . á»? Thẩm Triá»t chá»p chá»p mắt ngá»i thẳng lÆ°ng lại. Là ảo giác sao? Sao lại thấy giá»ng nhÆ° lúc Tần Tu xoay ngÆ°á»i Äi Äã má»m cÆ°á»i má»i cái nhá» . . .
Chắc chắn là ảo giác rá»i. Thẩm Triá»t nhìn theo Tần Tu Äi và o má»t con phá» cháºt hẹp, cái bóng cao gầy mà u xanh da trá»i biến mất trong con hẻm nhá».
NÄm phút sau Tần Tu trá» lại, trên tay cầm má»t cá»c giấy vẫn còn bá»c hÆ¡i. Thẩm Triá»t nhìn theo Tần Tu Äến cá»a sá» xe trÆ°á»c mặt cáºu, khuôn mặt lạnh nhạt Äem nÆ°á»c ấm và thuá»c ÄÆ°a cho cáºu.
Thẩm Triá»t má»t tay nháºn cá»c nÆ°á»c ấm, má»t tay cầm thuá»c cảm và bÄng keo dán thÆ°Æ¡ng, vẻ mặt hoảng há»t nhÆ° Äang cầm cá»ng phẩm.
Tần Tu má» cá»a, leo lên ghế lái, Thẩm Triá»t quay Äầu lại, liá»n thấy Äôi chân dà i trắng nõn lá» ra chá» vạt áo tắm tách ra, ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thấy cả lông chân nữa, Äây coi nhÆ° là má»t mặt khác cá»±c hiếm thấy của mÄ© nam hay tức giáºn Äi?
Tần Tu nhạy bén biết Äược tầm mắt của Äá»i phÆ°Æ¡ng Äang Äặt á» Äâu, lúc nhấc chân lên xe còn cỠý dừng lại vá» vá», nhÆ°á»n mi chế nhạo: âKhông cho phép ngÆ°á»i khác nhìn, chá» má»t mình cáºu Äược phép nhìn thôi Äúng không? TÃnh Äá»c chiếm chiếm cÅ©ng mạnh quá ha.â
Thẩm Triá»t kinh ngạc, tâm nói tôi chá» liếc ngang má»t cái thôi mà , anh là m gì mà tá»± lý giải thần thánh Äến thế cÆ¡ chứ. NhÆ°ng khi nhìn thấy ly nÆ°á»c cùng thuá»c cảm trên tay, lại thấy ngÆ°á»i trÆ°á»c mắt là Äiá»n hình của kiá»u ngÆ°á»i miá»ng gÆ°Æ¡m Äao, tâm Äáºu hÅ©. HÆ¡i ấm từ bà n tay truyá»n Äến ngá»±c, cáºu quay sang Tần Tu cÆ°á»i nói: âCảm Æ¡n nha. NgÆ°á»i dã man nhÆ° anh mà cÅ©ng biết quan tâm gá»m!â
âÄừng mÆ¡ giữa ban ngà y, là m gì có chuyá»n tôi thèm quan tâm cáºu.â Tần Tu lạnh lùng, má»t má»±c chá»i Äây Äẩy, âLà tôi sợ cáºu lây bá»nh cho tôi thôi.â
Thẩm Triá»t cÅ©ng không thèm láºt tẩy, cÆ°á»i cÆ°á»i mà quÆ¡ quÆ¡ bÄng keo dán vết thÆ°Æ¡ng trong tay:âÃ, thế thì cảm Æ¡n anh vì cái bÄng keo nà y váºy!â Dù thế nà o tôi vẫn muá»n cảm Æ¡n anh.
Tần Tu khá»i Äá»ng xe.
Thẩm Triá»t uá»ng thuá»c, má»t hÆ¡i uá»ng hết cá»c nÆ°á»c, ngắm phong cảnh ngoà i cá»a sá». Hai ngÆ°á»i các cáºu khi á» chung rất hiếm khi có lúc nà o im lặng nhÆ° hiá»n tại, bình thÆ°á»ng không nháo thì cÅ©ng ầm Ä©. Nói nhÆ° mấy cáºu nghá» sÄ© thì thế nà o nhá», âAnh ngá»i lái xe, nÄm tháng ngừng trôiâ?
âCấm cÆ°á»i, tôi Äang lái xe.â
Bên tai thình lình truyá»n Äến giá»ng của Tần Tu, Thẩm Triá»t lúc nà y nhìn qua gÆ°Æ¡ng xe má»i thấy biá»u hiá»n của mình tháºt quá mức sinh Äá»ng.
PhÃa trÆ°á»c có trÆ°á»ng há»c, nÆ¡i nà y là khu vá»±c giá»i hạn tá»c Äá», Tần Tu quả Äúng nhÆ° lá»i anh ta nói, ý thức giao thông rất tá»t, không há» có ý Äá»nh tÄng tá»c.
Äang kiên nhẫn Äợi nhóm há»c sinh tiá»u há»c rÃu rÃt bÄng qua ÄÆ°á»ng, Thẩm Triá»t nghe thấy Tần Tu Äá»t nhiên cất tiếng:
âSáng nay trợ lý của Äạo diá»
n Peterson Äã gá»i Äiá»n cho cáºu, lúc ấy cáºu Äang ngủ, nên tôi tiếp Äiá»n thoại.â