Sau khi chính thức gặp gỡ vị luật sư Hồ kia, Thẩm Triệt mới biết đối phương hóa ra là phụ nữ. Liêu tổng tiếp đón bọn họ trong văn phòng, cũng không vội vào chuyện chính: “Ngại quá, các vị có thể phải chờ một lát, tôi chỉ là tổng giám đốc, khoản tiền hợp đồng lớn như vậy một mình tôi không thể quyết được.”
Trong lòng Thẩm Triệt tự dưng lại có dự cảm chẳng lành. Đợi chưa lâu đã thấy Liêu tổng đứng lên quay về hướng cửa văn phòng. Thẩm Triệt quay đầu nhìn lại, trái tim liền chùng xuống.
Luật sư Hồ có vẻ bất ngờ, cũng đứng lên một chút. Lúc Liêu tổng giới thiệu hai người với nhau, nữ luật sư rõ ràng đã bị ảnh đế tuấn mỹ làm cho mê mẩn đến mất phương hướng.
Thẩm Triệt nhìn An Gia Miện bắt tay luật sư Hồ, mỉm cười vân đạm phong khinh, tự nhiên cảm thấy mình lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Chuyện hợp đồng gần như đều do Liêu tổng nói chuyện với luật sư, chỉ khi nào không thể tự quyết được mới quay sang hỏi An Gia Miện. Thẩm Triệt thì ngồi đơ như cọc gỗ, chẳng nói câu nào. Luật sư Hồ chỉ mất hai ngày đã hiểu rõ tình huống của cậu, lúc này đang thong thả nói thật giống như cô ta mới là người ký ước với DCT. Ngay cả Thẩm Triệt cũng nhìn ra được cục diện trước mắt là luật sư Hồ đang chiếm ưu thế. Rõ ràng cậu rất tin tưởng năng lực nghiệp vụ của vị nữ luật sư, nhưng trên người An Gia Miện có một cảm giác tồn tại rất mạnh khiến cho cậu luôn bất an.
Liêu Đình cũng cảm thấy kỳ quái. Luật sư Hồ quả nhiên không hổ là người của văn phòng luật danh tiếng nhất cả nước, đàm phán thuận buồm xuôi gió giống như mặc cả, tiến bước nào chắc bước đấy, mà ông chủ An Gia Miện của cô lại như đang nhượng bộ. Nếu không phải cô còn đang tranh luận, cố gắng tranh thủ cho công ty thì không biết vụ này đàm phán xong xuôi, công ty họ phải ăn quả đắng cỡ nào rồi. Quả nhiên là khác nghề như cách núi, về phương diện kinh doanh, An Gia Miện dù có là ảnh đế cũng không thể am hiểu.
Hai bên cuối cùng cũng đàm phán xong một cái giá ba trăm năm mươi vạn. Luật sư Hồ có vẻ khá hài lòng với giá tiền này, còn Liêu Đình lại cảm thấy thật bất lợi. DCT vốn cùng không bạc đãi Thẩm Triệt chỗ nào. Trong hợp đồng, nghĩa vụ của bên B bọn họ gần như đã thực hiện cho Thẩm Triệt tới 200%, nếu nói Thẩm Triệt là nghệ sĩ mới mà công ty họ dốc lòng nâng đỡ nhất cũng không phải nói quá. Con số một trăm năm mươi vạn này nếu nói là do công lao uốn ba tấc lưỡi của nữ luật sư, thì nên nói là An Gia Miện dâng tặng bọn họ có lẽ đúng hơn.
“Nếu như không còn vấn đề gì nữa thì ký tên đi.” Luật sư Hồ nói.
Thẩm Triệt vội vàng kéo nàng, thấp giọng hỏi: “Ba trăm năm mươi vạn?” Trước đó không phải Khải Mặc Lũng đã nói có thể đem về trong vòng một trăm vạn sao? Cậu lấy đâu ra hai trăm năm mươi vạn kia bây giờ?
Hồ luật sư còn chưa nói gì, An Gia Miện đã cười khẽ một tiếng, trong văn phòng thoáng chốc yên tĩnh lại.
Ảnh đế An hờ hững nhìn về phía cậu thanh niên tóc xoăn đang ngồi đối diện trên sô pha: “Ba trăm năm mươi vạn cậu còn chê nhiều quá phải không?”
Thẩm Triệt không muốn đáp lời An Gia Miện, chỉ quay sang luật sư Hồ: “Thực sự chỉ có thể đàm phán được như vậy?”
“Thẩm Triệt.” Giọng nói An Gia Miện bỗng dưng lạnh lùng. “Cậu không thấy mình đang được đằng chân lân đằng đầu sao?”
Luật sư Hồ cũng bị khí thế của ảnh đế làm cho hoảng hốt, hoàn toàn không để ý nghe Thẩm Triệt vừa nói gì. Trong văn phòng im lặng đến dị thường, dần dần còn có thể nghe thấy cả tiếng xe cộ chen chúc đi qua cầu phía xa xa.
Những đường nét nhu hòa trên gương mặt An Gia Miện banh ra thật nhanh. Thẩm Triệt phát giác, nếu người này nổi giận cậu sẽ không biết phải ứng phó thế nào, bởi vì vài năm trước thôi, khi hai người còn sáng tối ở chung, An Gia Miện chưa bao giờ nổi nóng với cậu. Chỉ duy nhất một lần anh ta nói một câu rét lạnh với cậu, đã khiến cho cậu đứng đực người dưới bảng bóng rổ mãi cho tới khi trời tối mịt.
Luật sư Hồ ho khan một tiếng, ý định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này: “Ba trăm năm mươi vạn phí bồi thường phá hợp đồng này chúng tôi có thể chấp nhận.”
An Gia Miện mỉm cười đứng lên: “Các cô đương nhiên chấp nhận, tìm ở đâu được vụ mua bán giá hời thế này nữa chứ.”
“An tổng!” Liêu Đình thấy An Gia Miện cứ vậy mà rời khỏi văn phòng, vội đứng dậy gọi to.
Đại Boss đi rồi, tình hình nhất thời lại có chút xấu hổ, cũng may là chuyện cần đàm phán cũng đã xong cả rồi. Luật sư Hồ bảo Thẩm Triệt ký tên, Thẩm Triệt kéo đối phương qua một bên, tỏ ý cậu không gánh nổi ba trăm năm mươi vạn. Nữ luật sư giỏi giang chỉ cười: “Thẩm Triệt, giá này đã là hết cỡ rồi. Cậu cứ ký tên trước đi, về phần hai trăm năm mươi vận kia, dù sao vẫn còn thời gian một tháng nữa, tôi sẽ có cách. Cậu không tin tôi thì cũng nên tin tưởng Khải Mặc Lũng chứ.”
Thẩm Triệt đương nhiên là tin tưởng Khải Mặc Lũng rồi. Thực ra, có thể giảm bớt một trăm năm mươi vạn đối với cậu cũng là giảm bớt một gánh nặng tương đối lớn rồi.
Rời khỏi công ty, ngắm phong cảnh bên ngoài thang máy đang trượt xuống, Thẩm Triệt chợt trông thấy chiếc Grand Cherokee màu trắng đang đỗ ở ven đường chậm rãi nhập vào làn đường ô tô, nhớ tới biểu tình bất thường của An Gia Miện trong văn phòng, trong lòng cậu ngổn ngang nghi hoặc, không khỏi thắc mắc với người bên cạnh: “Ba trăm năm mươi vạn đúng là cao nhất rồi sao?”
Luật sư Hồ khoanh cánh tay: “Thẩm Triệt, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều vụ phá hợp đồng như thế này rồi. Khi chùng ta bàn chuyện hủy bỏ hợp đồng, trước tiên cần xem đối phương có làm trái với hợp đồng hay không, tiếp theo mới xem đối phương có cố hêt sức thực hiện nghĩa vụ trong hợp đồng hay không, dù nhiều hay ít chúng ta đều có thể lách vào một chút khe hở, sau đó dùng chính chỗ này mà lật lại.”
Nữ luật sư nhìn cậu thanh niên tóc xoăn mặt đang đầy dấu chấm hỏi. “Nhưng tình huống của cậu xem như một trường hợp dặc biệt. Về phương diện thực hiện nghĩa vụ trong hợp dồng của DCT, tôi gần như không tìm ra một kẽ hở nào để lách vào cả. Hợp đồng có viết đó là DCT cam kết mỗi năm cậu có thể tham gia một tác phẩm điện ảnh hoặc truyền hình. Về mặt này thì có thể là phim điện ảnh, phim truyền hình , kịch nói hay thậm chí chỉ là một đoạn phim vớ vẩn gì đó cũng được chấp nhận. Nói cách khác, bọn họ tùy tiện có thể ứng phó với điều khoản này trong hợp đồng. Nhưng mà một năm rưỡi trở lại đây, cậu đã tham gia ba bộ phim truyền hình, tất cả đều là những tài nguyên tốt nhất mà DCT có thể kiếm được, hơn nữa đất diễn của cậu trong phim cũng không hề ít. Cậu có biết cái này chứng tỏ điều gì không?”
Thẩm Triệt nhíu mi: “Chứng tỏ điều gì?”
“Chứng tỏ DCT Studio không có điểm nào có lỗi với cậu. Cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể vin theo cái cớ chuyện về độc dược rating mà chặt chém, lấy việc công ty xử lý không tận lực mà mặc cả giúp cậu, nhưng thực ra cậu cũng biết đấy, việc này cũng không phải việc mà công ty quản lý có thể khống chế.” Luật sư Hồ tiếc nuối bĩu môi: “Cũng khó trách An ảnh đế người ta lại nổi giận như vậy. Haiz, kỳ thực tôi cũng chẳng hiểu nổi cậu. Thành thật mà nói, công ty này đối xử với cậu cũng đâu có tệ.”
Thẩm Triệt càng nghe trong lòng lại càng thấy không có ý nghĩa gì. Công ty DCT đối xử với cậu rất tốt cũng có nghĩa là An Gia Miện đối xử tốt với cậu? Không phải An Gia Miện chưa từng đối tốt với cậu. Anh ta đã dùng bốn năm trời vô cùng tử tế chỉ để đổi lấy một lần cuối cùng, với cậu mà nói là rất rất tệ. Cậu cũng không hiểu trên đời này sao lại có người giỏi nhẫn nhịn được như An Gia Miện. Lòng tốt của anh ta không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Với cả, chàng trai tóc xoăn đi ra khỏi tòa nhà công ty, lắc lắc đầu tự giễu, An Gia Miện lúc này căn bản chẳng có lí do gì để phải đối xử tốt với cậu nữa.
***
Chuyện giải ước xong xuôi chưa được bao lâu, tài khoản của Thẩm Triệt sau đó chẳng biết tại sao lại nhiều ra tới hơn hai trăm vạn. Anh chàng đầu quắn phẫn nộ quay về chung cư hỏi tiền là của ai. Tần Tu không có nhà, ba người khác đang ngồi trên sô pha xem 《 Dục hỏa tức phụ 》phần hai, không ai thèm phản ứng lại.
Thẩm Triệt tức giận chỉ vào từng người: “Được lắm! Em sẽ nhờ ngân hàng kiểm tra! Em không tin mình không tìm ra được!”
Âu Triết Luân ở phía sau ơi ới gọi: “Ngân hàng sắp đóng cửa rồi, chú mày phải nhanh lên chút!”
Hạ Lan Bá cũng nói lớn: “Đừng băng qua đường nhá, không mấy anh cá vàng lại hỏi thăm thì khổ!”
Thẩm Triệt nhanh như chớp đã chạy mất hút rồi, Khải Mặc Lũng liếc về phía sàn nhà trước cửa chính, lắc lắc đầu: “Sao các cậu không thèm nhắc nó vậy.”
Thẩm Triệt vắt chân lên cổ chạy tới ngân hàng vừa kịp lúc trước khi nó đóng cửa, chưa được hai phút lại xớn xác chạy đi, hai tay trống trợn thở hồng hộc chạy về chung cư, quả nhiên trông thấy thẻ ngân hàng mình làm rơi ngay trước cửa:
Cái đậu phộng, tại sao các anh không ai thèm nhắc em thế hả?!”
Hạ Lan Bá vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Các anh đây đặc biệt quan tâm gọi chú mày là Thẩm Nhị bao nhiêu năm nay mà không có tác dụng nào sao?”
Thẩm Triệt nhặt cái thẻ ngân hàng còn in cả dấu giày kia lên, chà chà lên quần, mặt xám mày tro đi vào nhà, ngồi bệt ra sô pha, nhìn lom lom ba người đang chăm chú xem 《 Dục hỏa tức phụ 》còn thành thật nói: “Tiền của các anh em không thể nhận.”
Khải Mặc Lũng lúc này mới từ bi thả chân đang vắt vẻo xuống: “Thẩm Nhị, tiền của tụi anh chỉ là số lẻ, hai trăm năm mươi vạn kia là của Tần Tu chuyển khoản sang cho cậu đấy.”
Thẩm Triệt nghe xong não cũng thắt nơ.
“Tổng cộng tất cả là hai trăm tám mươi vạn, trong tài khoản của chú mày không phải còn bảy mươi vạn sao, vậy thì phí bồi thường gom đủ rồi.” Hạ Lan Bá nói xong còn vỗ vỗ bả vai Thẩm Triệt. “Không phải cám động quá thế đâu.”
Đậu má, tui có thể không cảm động sao?! Tui muốn khóc lun đây nè?! Cậu chàng đầu quắn mếu máo nhìn Hạ Lan Bá, bộ dáng đặc biệt trừu tượng.
“Vốn tụi anh cũng muốn góp nhiều một chút.” Âu Triết Luân chống cằm tặc lưỡi cảm khái.” Đúng là hời cho một mình hoa khôi trường quá.”
Mọi chuyện phải quay ngược lại về ba ngày trước.
“Ba trăm năm mươi vạn.” Khải Mặc Lũng ngắt điện thoại, đưa ra con số cuối cùng.
Hạ Lan Bá lắc lắc đầu: “Con số khổng lồ. Đại gia ta gần đây kinh tế eo hẹp, chỉ có thể bỏ ra hai mươi vạn.”
Âu Triết Luân cúi đầu xem khế ước bán thân trước đây: “Hai mươi vạn thì phúc lợi cũng chỉ có giặt quần áo, rửa chén, quét dọn và làm chân sai vặt chạy trong phạm vi 2 km thôi. Kỳ hạn hai năm”
Hạ Lan Bá đập bàn đứng lên, lỗ mũi phun phì phì:”Vậy ông đây ra ba mươi vạn.”
Điếu thuốc trên miệng Khải Mặc Lũng cũng rung theo: “Cậu lấy đâu ra ba mươi vạn?”
“Mười vạn kia anh cho tôi mượn, quyết định thế nhá!” Hạ Lan Bá giở mặt lưu manh.
Âu Triết Luân nói: “Em cũng ra ba mươi vạn! Ba mươi vạn còn có thể giặt quần lót giùm, hưởng thụ đãi ngộ kỳ lưng và mát xa, chân sai vặt trong phạm vi 5 km, kỳ hạn ba năm!”
Khải Mặc Lũng nhàn nhã nói:”Anh ra năm mươi vạn. Năm mươi vạn có phúc lợi gì?”
Âu Triết Luân ngó xuống khế ước bán thân một cái: “Woah! Năm mươi vạn có thể hưởng thụ ba loại hình phục vụ: tiếp rượu, tiếp cơm, tiếp ngủ, còn được hưởng chân sai vặt phạm vi 10 km… Âu đệch, thế này khác đếu gì chuyển phát nhanh!”
Khải Mặc Lũng giơ tay ngắt lời: “Mấy cái đó anh đều không cần.”
“Vẫn còn nè.” Âu Triết Luân lại nói, “Còn được hưởng phục vụ làm vệ sĩ, tay đấm, bao cát. Được hưởng tất cả phúc lợi của mục hai mươi và ba mươi vạn phía trước! Kỳ hạn năm năm!” Âu Triết Luân quay sang Tần Tu, người duy nhất vẫn chưa tỏ thái độ: “Hoa khôi trường, cậu ra bao nhiêu?”
Tần Tu nhìn lướt qua khế ước bán thân trên bàn trà: “Tôi ra hai trăm năm mươi vạn.”
Cả nhà ồ lên.
Âu Triết Luân mắt chữ O miệng chữ A nhìn lại khế ước: “Trong này không có mục hai trăm năm mươi vạn, nhiều nhất chỉ tới một trăm vạn thôi.”
Tần Tu bĩu môi: “Một trăm vạn có phúc lợi gì?”
“Một trăm vạn đương nhiên có thể hưởng thụ toàn bộ phúc lợi của các mục trên, cậu còn có thể bắt nó bồi tán dóc, bồi đi chơi, bồi rượu, bồi ăn, bồi ngủ, giúp cậu giặt quần áo, quần lót, gội đầu, tắm rửa, lái máy bay…”
“Hở?” Ba người đồng thanh.
“Có gì mà hở với hả, bồi ngủ còn có thì lái máy bay đã tính gì.” Âu Triết Luân mặt dày vô sỉ nói. “Đương nhiên, cậu khó chịu còn có thể đánh nó, cũng có thể sai nó đi đánh người khác. Với tầm vóc này của Thẩm Triệt, thừa sức đập dẹp lép bọn học sinh cao trung.”
Tần Tu vẻ mặt thiếu hứng thú: “Nếu tôi ra hai trăm năm mươi vạn, phần phúc lợi anh viết là 24 giờ hễ gọi là phải tới.”
Hạ Lan Bá & Khải Mặc Lũng & Âu Triết Luân OS: Đệch mợ, không hổ là hoa khôi trường! 24h hễ gọi là phải tới thế này khác đếu nào thú triệu hồi đâu!
Âu Triết Luân nuốt nước miếng khan: “Kỳ hạn muốn…”
Tần Tu nhìn ba bộ mặt ngồi trên sô pha như cùng viết dòng chữ “Để xem cậu thâm độc tới mức nào”, bóp lon Coca trong tay đánh rắc một cái: “Cả-một-đời.”
Âu Triết Luân kinh hãi bụm miệng, hận không thể thét lên “Tần Tu ộp pa, anh kool quá đi!”
Dựa theo quy tắc trò chơi, nếu có người ra giá cao nhất, thì ba người còn lại chỉ có thể chia nhau số lẻ còn lại. Vậy nên hoa khôi trường vung bàn tay lớn này lên, mấy thường dân bọn họ chỉ có thể còn kiếm được chút phúc lợi của nhân viên nội trợ.
Thẩm Triệt nằm trên sô pha lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ được. Hai trăm năm mươi vạn tuyệt đối không phải con số nhỏ, cho dù là Tần Tu cậu cũng không thể thoải mái mà nhận như thế được. Đúng hôm nay Tần Tu lại ở lại công ty tập luyện suốt đêm, cậu gọi tới năm cuộc điện thoại mà chưa thấy ai tiếp máy. Đến hơn mười hai giờ, rốt cuộc mới đợi được điện thoại Tần Tu gọi lại.
Tần Tu đầu dây bên kia thở có chút nặng nề, có lẽ là vừa mới luyện vũ đạo xong: “Cậu nhớ tôi đến mức nào rồi hả? Hai giờ mà gọi tới năm cuộc.”
Thẩm Triệt trầm ngâm hồi lâu, một lúc sau mới cất lời: “… Hai trăm năm mươi vạn rất lớn.”
“Vậy thì thực hiện nghĩa vụ hễ-gọi-là-phải-tới của cậu cho tốt là được.”
Thẩm Triệt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trụ sở Quan Triều cách chung cư tổng cộng bốn trạm xe, cậu xoay người ngồi dậy, tinh thần phấn chấn nói: “Yét sờ! Anh có muốn truyền gọi tôi đến ngay bây giờ không?!”
“Bây giờ tôi muốn cậu yên ổn nằm trên giường ấm trong phòng tôi.” Tần Tu nói, sau cùng còn cười: “Chúc tôi ngủ ngon đi.”
Thẩm Triệt lòng rối như mớ dây len, nhỏ giọng nói ngủ ngon.
“Này sao tính là chúc ngủ ngon, Cậu phải nói yêu tôi, sau đó mới chúc ngủ ngon.”
Thẩm Triệt nghe giọng Tần Tu bên kia di động, lại nghĩ tới chuyện, kia có thể là toàn bộ tiền dành dụm của Tần Tu suốt ba năm này, không biết mình như thế nào lại nói ra cái câu mắc ói kia: “Tôi yêu anh, ngủ ngon.”
Tần Tu nở nụ cười, lầm bầm một tiếng “Đồ cẩu đần”, ngắt điện thoại.