Chứng Bệnh

Chương 51: Dụ Lạc Ngâm, anh còn thích tôi sao?



Edit: Khang Vy

[Dụ Lạc Ngâm, anh còn thích tôi sao?]

Chỉ một câu đơn giản, thế nhưng Bạch Tầm Âm hết gõ rồi lại xoá đi trong khung chat, gần như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của Dụ Lạc Ngâm khi nhìn thấy dấu ba chấm đang nhập tin nhắn xuất hiện không ngừng, thế nhưng, cô lại chẳng thể nói nên lời.

Không phải Bạch Tầm Âm sợ câu trả lời của Dụ Lạc Ngâm sẽ khiến mình thất vọng, mà cô sợ bản thân không thể đáp lại câu trả lời của anh.

Nếu Dụ Lạc Ngâm nói phải, cô nên làm sao bây giờ?

Một đao cắt đứt quan hệ? Không, tuy rằng Bạch Tầm Âm rối rắm, nhưng bây giờ cô biết bản thân nhất định là tiếc nuối.

Thuận nước đẩy thuyền? Cũng không được… cô chưa chuẩn bị xong.

Sáu năm trước bọn họ cắt đứt dứt khoát như vậy, liên hệ một lần cũng không quá, kết quả, cô vừa mới về Lâm Lan một tháng đã hoà hợp với nhau?

Điều này cũng quá phi lý.

Sáu năm, cô cũng không biết Dụ Lạc Ngâm bây giờ đã biến thành người thế nào, mà anh cũng không biết gì về cô.

Cho nên, cuối cùng, Bạch Tầm Âm chỉ trầm mặc đáp lại một hàng dấu chấm: […]

Cũng may, Dụ Lạc Ngâm không tiếp tục chọc cô nữa mà hỏi: [Có thể gặp em ở buổi họp lớp không?]

Bạch Tầm Âm híp mắt, nghĩ đến tin đồn anh sẽ tới buổi họp lớp kia, ma xui quỷ khiến nhắn lại: [Có thể.]

Thay đổi ý định chỉ trong chớp mắt.

Vốn dĩ, Bạch Tầm Âm không hề có ý định tham gia buổi họp lớp, chỉ mới vài phút vừa rồi, cô đã thay đổi ý định.

Học sinh khối 12 của sáu năm trước bây giờ hầu như đã tốt nghiệp bước vào xã hội, bởi vì vừa mới làm việc nên đều là những người không danh, không tiền, không thời gian, chưa tới mức phải ‘khoe ra cho nhau nghe’, vậy nên địa điểm họp lớp cũng rất đơn giản.

Chính là Ngọc Lâu Xuân ngay bên cạnh Tam Trung.

Cái tên ‘Ngọc Lâu Xuân’ rất trang nhã, thế nhưng lại là một nhà hàng đồ nướng giá cả vừa phải, không gian rộng lớn đủ chứa mấy trăm người.

Hồi còn đi học, đối với đám học sinh mà nói, Ngọc Lâu Xuân vẫn là nơi tương đối xa xỉ, bây giờ đã qua mấy năm thì trở thành một sự lựa chọn tầm trung.

Bạch Tầm Âm trực tiếp đi qua, mới phát hiện buổi họp lớp này không chỉ có lớp một bọn họ mà còn có các lớp khác của khối 12 năm đó, một đám học sinh ‘đông kịt’ bao trọn tầng hai.

Lúc cô đi lên, suýt chút nữa va phải một người.

“… Bạch Tầm Âm?” Mà ‘oan gia ngõ hẹp’ kia không những không né tránh, giọng nói còn cười mỉa, “Cậu cũng tới đây sao?”

Bạch Tầm Âm ngước mắt, từ dáng vẻ trước mặt mới dần hình dung ra đây là bóng dáng hồi xưa thường hay đi theo sau lưng Dụ Lạc Ngâm – hình như cậu ta tên là Lê Uyên?

Cô khách khí gật đầu, “Chào cậu.”

“Cậu mới từ phương Bắc về đây à?” Không biết vì sao, nụ cười trên môi Lê Uyên trông có vẻ ‘ngoài cười trong không’, cậu ta nhìn Bạch Tầm Âm từ trên cao, “Trước đó nghe A Mạc nói cậu đã về tôi còn không tin, bỏ được nơi cũ nát đó à?”

Lời nói hùng hổ doạ người khiến Bạch Tầm Âm không khỏi mím môi, trong lúc nhất thời có chút hối hận vì đã tới đây.

Bạn bè Dụ Lạc Ngâm không thích cô là điều đương nhiên, dù sao thì trong mắt bọn họ, hình tượng của cô trông như ‘mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết’ vậy, là đầu sỏ làm Dụ Lạc Ngâm thảm hại tới vậy.

Cho nên, giờ phút này đối diện với lời châm chọc của Lê Uyên, Bạch Tầm Âm cũng không tức giận mà chỉ khách khí nói, “Công Đại không phải nơi cũ nát nào cả, cười người không bằng người, trường học nào cũng như nhau thôi.”

Lê Uyên lúc trước không thi đậu nổi trường nào sửng sốt.

Cậu ta bỗng nhiên phát hiện, Bạch Tầm Âm nhìn thì yếu đuối dễ bị bắt nạt, nhưng tuyệt đối không phải ‘người lương thiện’ gì, trông như khoác một lớp da mèo, cất giấu móng vuốt báo nhỏ bên trong.

Nếu không, Dụ Lạc Ngâm cũng không nhớ thương cô nhiều năm như vậy, muốn dừng mà không được, như một kẻ điên.

Lê Uyên cười khẽ một tiếng, nhân dịp ai đó chưa nhìn thấy cảnh này, vội cong lưng cười xin lỗi, “Ngại quá, vừa rồi là tôi nói quá lời rồi… mời cậu lên.”

Cậu ta nói rồi nghiêng người, còn rất buồn cười khoa chân múa tay làm ra tư thế ‘mời’.

Bạch Tầm Âm lên lầu hai, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm ở đâu trong nơi đông người như vậy, có lẽ là vì anh chỉ cần mặc đồ đơn giản cũng đủ để thu hút mọi ánh nhìn.

Cô thấy Dụ Lạc Ngâm ngồi trên sofa, chân vắt lên nhau tuỳ ý nhìn điện thoại, mà đám người xung quanh ai nấy cũng muốn bắt chuyện với anh.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Dụ Lạc Ngâm mặc một bộ đồ tinh xảo, nâng một ly rượu muốn mời anh, dáng người lả lướt lộ ra một nửa mặt trang điểm tỉ mỉ… Thịnh Sơ Nhiễm?

Nhiều năm vậy rồi, cô ta cũng không thay đổi chút nào.

Bạch Tầm Âm phát hiện, ánh mắt Thịnh Sơ Nhiễm nhìn Dụ Lạc Ngâm vẫn còn vẻ u mê như trước, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thời gian là thứ có thể hoà tan tất cả những gì tốt đẹp, thế nhưng cảm giác ‘rung động’ lại không thể thay đổi, giống như sự cố chấp mà Thịnh Sơ Nhiễm dành cho Dụ Lạc Ngâm.

Lê Uyên đi theo sau lưng Bạch Tầm Âm, phát hiện bước chân của cô dừng lại, có chút nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của cô, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo.

Rồi xong, nếu như Bạch Tầm Âm hiểu lầm cái gì, chẳng phải anh Dụ của cậu ta lại bực bội đến chết sao?

“Anh Dụ!” Lê Uyên lập tức lớn tiếng, giọng nói thu hút mọi ánh nhìn trong phòng, cậu ta cố ý vỗ vai Bạch Tầm Âm cười nói, “Nhìn nè, tiến sĩ tương lai của chúng ta tới rồi!”



Ai lan truyền tin này thế?

Vẻ mặt Bạch Tầm Âm không có biểu cảm gì nhận hết mọi ánh mắt của mọi người, quay đầu né tránh đôi mắt của Dụ Lạc Ngâm, tuỳ tiện tìm một góc ngồi xuống.

Năm đó, trong trường không có nhiều người biết chuyện của cô và Dụ Lạc Ngâm, hồi cấp ba cô nổi tiếng với danh hiệu ‘người câm’, vì vậy cô cũng đã quen với việc hạ thấp cảm giác tồn tại của mình rồi.

Nhưng mà Bạch Tầm Âm không biết, đây chỉ là phán đoán trong đầu cô mà thôi.

Trên thực tế, ấn tượng của hầu hết các bạn với cô lúc ấy là học sinh ngoan, là hoa khôi xinh đẹp không ai sánh bằng, chẳng qua Thịnh Sơ Nhiễm ỷ vào bối cảnh gia đình uy hiếp bạo lực để khiến mọi người cô lập cô.

Nhưng bây giờ đều đã là người trưởng thành, chẳng ai uy hiếp được ai nữa, không ít bạn học cũ nhìn thấy Bạch Tầm Âm vẫn xinh đẹp như năm xưa, chỉ cần yên tĩnh ngồi một chỗ cũng khiến không khí trở nên lấp lánh, nhịn không được đi tới trò chuyện với cô.

Dụ Lạc Ngâm cách đó không xa nhìn thấy, đôi mắt đen tối dần.

“Dụ Lạc Ngâm, lâu rồi không gặp.” Sắc mặt Thịnh Sơ Nhiễm thay đổi trong nháy mắt sau khi Bạch Tầm Âm đến, chuyện giữa Dụ Lạc Ngâm và Bạch Tầm Âm khi trước rất ít người biết – nhưng cô ta là một trong số ít người đó.

Sự ghen ghét ăn sâu vào tận xương tuỷ năm đó bây giờ vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Ai cũng không quên được người mình yêu thầm, yêu đơn phương, mối tình đầu, đối với Thịnh Sơ Nhiễm, Dụ Lạc Ngâm chính là cả ba, là ánh sáng mà cô ta không thể có được.

Nhưng mà ánh sáng này… chỉ thích Bạch Tầm Âm, thậm chí còn vì Bạch Tầm Âm mà trả thù cô ta.

Nếu không có Bạch Tầm Âm thì tốt rồi, suy nghĩ này dù cho ở cấp ba hay sau nhiều năm tới bây giờ đều không ngừng loé lên trong đầu Thịnh Sơ Nhiễm.

Oán hận sẽ làm suy nghĩ con người méo mó – giống như Thịnh Sơ Nhiễm vậy, cô ta không hận Dụ Lạc Ngâm lạnh nhạt nhốt mình trong phòng học, mà cố chấp hận Bạch Tầm Âm.

Cô ta vẫn đâm đầu vào thích Dụ Lạc Ngâm như cũ, đăng ký trường đại học trong thành phố chỉ vì muốn ở gần Dụ Lạc Ngâm hơn, thậm chí biết được bệnh viện Dụ Lạc Ngâm đang thực tập còn vụng trộm tới nhìn anh.

Thịnh Sơ Nhiễm cảm thấy hành vi của mình như một kẻ biến thái, thế nhưng cô ta không khống chế nổi bản thân.

Nhiều năm như vậy rồi, cô ta để ý tới Dụ Lạc Ngâm nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt anh, mãi cho đến buổi họp lớp hôm nay mới ‘quang minh chính đại’ tới bắt chuyện với anh.

Thịnh Sơ Nhiễm nhìn khuôn mặt tuấn tú lịch sự trước sau không đổi của Dụ Lạc Ngâm, đôi mắt phượng đen như đá quý, cảm giác lời nói của mình đã run rẩy nhưng vẫn cố nói, “Anh… bây giờ anh thế nào?”

Dụ Lạc Ngâm mím môi, dường như không hề nghe thấy lời cô ta nói mà bật dậy.

Theo động tác của anh, tay Thịnh Sơ Nhiễm run lên, champagne sánh ra hai giọt rớt lên váy cô ta.

Cô ta ảo não nhíu mày, nhanh chóng lấy giấy ra lau váy, ngẩng đầu nhìn theo phía Dụ Lạc Ngâm đang đi, bóng dáng cao gầy đã tới chỗ… Bạch Tầm Âm đang ngồi.

Ngón tay cầm khăn giấy của Thịnh Sơ Nhiễm không khỏi siết chặt, trong nháy mắt, cảm giác ghen ghét gần như đạt tới cực hạn.

Chỉ có hồi cấp hai là Bạch Tầm Âm xem như còn ‘hoạt bát’, càng về sau tính tình ngày càng lạnh nhạt, đến bây giờ suốt ngày giam mình trong phòng thí nghiệm viện nghiên cứu, tự mình chơi với mình, quanh thân có cảm giác ‘người sống chớ lại gần’.

Cho nên, cô không quen, cũng không biết làm thế nào để ứng phó việc chuyện một đám người vây quanh mình.

Đặc biệt là những người rõ ràng không quen lại làm như biết rất rõ về cô.

Mấy người bạn học cũ trước mắt như biến thành yêu ma quỷ quái, miệng hết đóng lại mở tới đây ‘nối lại tình xưa’, trên mặt Bạch Tầm Âm nở nụ cười máy móc, chết lặng ứng phó.

Suy nghĩ của cô bay tới việc sao hôm nay A Mạc tan làm muộn như vậy, vẫn còn chưa tới cứu cô.

Nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ cô phải bỏ chạy lấy người mất…

Còn đang suy nghĩ, Dụ Lạc Ngâm đã đi tới.

Đám người lộn xộn nhìn thấy anh thì lập tức tản ra, nhường đường.

Vì thế, hai tay Dụ Lạc Ngâm đút túi, quang minh chính đại ngồi cạnh Bạch Tầm Âm, cả người rơi vào trạng thái lười biếng thả lỏng, khoé môi mang theo ý cười.

Sáu năm rồi, lần đầu tiên ngồi gần Bạch Tầm Âm như vậy, hai người dựa sát vào nhau, chóp mũi thoang thoảng mùi hương thuộc về riêng cô, Dụ Lạc Ngâm cảm thấy thoả mãn lạ thường.

Ngay cả vẻ sắc bén trên người cũng tiêu tan không ít.

Bạn học xung quanh cảm thấy không thể hiểu nổi, lại cảm thấy bầu không khí này hài hoà vô cùng – chỉ là Dụ Lạc Ngâm đang ngồi ở đây, bọn họ cũng không thể tiếp tục tìm cách trò chuyện với Bạch Tầm Âm được, tốp năm tốp ba tránh ra, không ai chú ý tới từ khi Dụ Lạc Ngâm ngồi đây, sống lưng Bạch Tầm Âm đã trở nên căng thẳng.

Thật ra Dụ Lạc Ngâm thả lỏng người dựa vào sofa, nhưng đôi mắt đen lại nhìn chằm chằm sống lưng gầy yếu của cô gái nhỏ.

Trên người Bạch Tầm Âm mặc áo len màu xám đậm ôm sát vào người, dễ như trở bàn tay có thể phạc hoạ ra vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, thậm chí là cả xương bướm xinh đẹp…

Nhưng ngay khi nhắm mắt, anh lại cảm thấy trên người Bạch Tầm Âm vẫn mặc bộ đồng phục Tam Trung năm đó.

Dụ Lạc Ngâm ngồi sau lưng cô đã nhìn cô vô số lần, vào hè, thiếu nữ cởi bỏ áo khoác đồng phục, dây áo ngực lúc ẩn lúc hiện, vòng eo tinh tế nhỏ nhắn.

Cảnh tượng, quần áo đơn giản như vậy cũng quyến rũ hơn nhiều so với nữ chính bao bộ phim nóng anh từng xem.

Mà mái tóc đuôi ngựa của thiếu nữ năm ấy giờ đã xoã tung trên vai.

Chỉ có một sợi tóc không nghe lời xoã xuống trước mặt, Dụ Lạc Ngâm  muốn đưa tay vén ra sau giúp cô theo bản năng, lại đúng lúc Bạch Tầm Âm cũng quay đầu lại.

Trong nháy mắt, ngón tay thon dài của anh vô tình đụng phải đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô.

Tác giả có lời muốn nói: Khai thật đi, chó Dụ, xem bao nhiêu bộ phim nóng rồi? Mẹ đây không cho mày học AI đổi mặt đúng là sai lầm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv