Thiên Bình chở Mộc Thanh đến địa điểm hẹn Tú Linh và Tố Tố.
“Khi nào xong thì gọi anh.”
Cô gật đầu tạm biệt anh rồi đi vào, hai người kia đã đến từ trước, nhìn cô bọn họ cười trêu chọc, cô xấu hổ khẽ ho một tiếng.
“Mình nghĩ sang Mỹ nếu thất nghiệp thì có thể một sạp xem bói, nghề này có vẻ phù hợp.” Tố Tố vui vẻ lên tiếng, cô ấy còn nhớ hai tháng trước vô tình nói đùa Mộc Thanh ra trường là kết hôn và sinh con, không ngờ lời nói ra lại linh nghiệm đến vậy.
Mộc Thanh tức giận đánh cô ấy một cái.
“Cậu còn dám nói.”
“Haha…” Tú Linh và Tố Tố cùng nhau bật cười.
“Không ngờ lòng dạ anh Bình lại xấu xa như vậy, đây là cố tình trói chặt em còn gì?” Tú Linh cũng hùa vào.
Tố Tố gật đầu đồng ý, còn bổ sung thêm.
“Vừa nhận bằng tốt nghiệp, được cầu hôn, bây giờ lại thêm bé con, tớ đến cả bạn trai còn chưa có, thật đáng thương.” Cô ấy ôm ngực ra vẻ tủi thân.
“Mà chị hỏi thật, hai người là cố ý à?”
Mộc Thanh đã xấu hổ lắm rồi, hỏi cô như vậy thì cô biết trả lời làm sao chứ? Hai người kia cũng không trêu chọc cô thêm nữa.
“Được rồi, không đùa nữa, bây giờ đã khoẻ hơn chưa? Nhìn mặt em vẫn còn nhợt nhạt lắm.”
“Em khoẻ rồi, mai Tố Tố đi rồi mà không uống được vài ly, xin lỗi.”
“Có gì phải xin lỗi chứ? So với việc uống rượu với cậu, mình thích bế con nuôi của mình hơn.”
“Chị cũng thế.”
Bỗng chốc câu chuyện chuyển sang Tố Tố.
“Nghe nói tình hình bác trai có tiến triển, chúc mừng cậu.” Vài hôm trước kiểm tra tổng quát, tình hình bố cô ấy khá tốt, mọi người đều rất vui vẻ.
“Cảm ơn mọi người.” Tố Tố cũng rất xúc động.
“Sau này không còn nhiều cơ hội tụ tập như thế này, chúc em sẽ có một tương lai tốt đẹp.”
“Đúng vậy, bọn mình sẽ rất nhớ cậu.”
“Nhớ liên lạc thường xuyên đấy.”
Nhìn hai người thay nhau nói, trong lòng Tố Tố như có dòng nước ấm chảy qua, cuộc đời cô ấy thật hạnh phúc khi được quen và kết bạn với những người tốt như vậy.
“Có phải không gặp nhau nữa đâu, đợi hai người kết hôn em sẽ thay nhau làm cô dâu phụ.”
“Đây là món quà nhỏ, chúc em cùng bác trai sớm xum vầy.” Tú Linh đẩy một hộp quà nhỏ vào tay Tố Tố.
“Còn đây là của mình, nhưng cậu hứa đợi sang đó mới được gỡ ra và phải sử dụng nếu không mình sẽ rất buồn.”
Tố Tố đỏ mắt gật đầu, cô ấy ôm chầm lấy hai người nói cảm ơn. Cả ba người đều không cầm được nước mắt.
“Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Bọn họ lại vui vẻ chọn nhà hàng, vì Tố Tố rất thích món cơm cháy ăn kèm thịt bò kho sả ớt của nhà hàng Thanh Tú nên bọn họ quyết định ghé sang đó. Nhưng không ngờ đến nơi lại gặp đám đàn ông quen thuộc ở đây, Tú Minh, Thiên Bình, Gia Khôi và Cao Dự.
Bọn họ cũng vừa đến, lần này họ không chọn phòng bao và ngồi ở một bàn trong sân vườn thoáng mát, nên bọn cô vừa vào là thấy ngay. Thiên Bình ân cần kéo ghế đỡ cô ngồi xuống, thật giống như ngày mai cô có thể sinh liền vậy.
“Anh đừng có làm quá như vậy, mọi người nhìn kìa.” Cô nói nhỏ bên tai anh.
“Ai nhìn kệ họ, anh chăm vợ con anh thì đã làm sao?”
Cao Dự hoàn hoàn ngứa mắt với thái độ không coi ai ra gì của anh nên mắng chửi vài câu.
“Tôi nói này, cậu cũng cầm cmn thú quá rồi đấy, bây giờ còn phát cơm chó cho bọn này ăn, có thấy quá đáng lắm không?”
Thiên Bình không quan tâm lời anh ta.
“Bây giờ cậu có nói gì cũng chẳng vào tai cậu ta đâu.” Tú Minh đã quen thuộc với người bạn này rồi.
Cao Dự thật không cam lòng, anh ta là người đào hoa nhất nhóm vậy mà bây giờ vẫn cô đơn lẻ bóng.
“Ở đây chỉ có tôi và Gia Khôi là độc thân, có lẽ không phù hợp với nơi này, đi…tôi với cậu tìm một bàn khác ngồi cho yên tĩnh.” Anh ấy kéo tay Gia Khôi vờ muốn đứng lên.
Gia Khôi hờ hững đẩy tay anh ấy ra, ánh mắt như vô tình như cố ý nhìn về phía đối diện.
“Có lẽ mình cậu là dư thừa thôi.” Mọi người nghe vậy thì bật cười thành tiếng, Cao Dự đen mặt.
“Các người hùa nhau ức hiếp tôi phải không?”
“Sao có thể chứ? Em nghe nói anh đang theo đuổi một cô gái thần bí nào đó, là ai vậy?” Tú Linh nói xen vào.
Cao Dự bỗng chốc có hơi chột dạ.
“Dù như thế nào, mọi người nhớ ủng hộ tôi đấy.”
Ai cũng đưa mắt nhìn sang, thật có có dịp nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy nên không được quen cho lắm.
“Nghiêm túc?” Thiên Bình lần này ngước mặt lên tiếng hỏi.
“Cậu xác định thật?” Tú Minh có phần không tin tưởng người bạn này lắm.
“Ừ, đợi cưới sẽ giới thiệu luôn.”
Đồ ăn vừa lúc mang lên, đề tài này cũng dừng lại, mọi người tập trung ăn uống, Thiên Bình ân cần chăm sóc vợ bầu, Tố Tố từ nãy giờ không lên tiếng, cô ấy im lặng ăn cơm, Gia Khôi ghắp thức ăn bỏ qua nhưng cô ấy cố tình không đụng đến.
“Em sao vậy?”
“Không sao cả.”
“Không phải em thích những món này sao?”
“Ăn nhiều rồi sẽ không thích nữa.”
Tú Linh bên cạnh như có như không nhìn sang hai người, cô ấy trầm mặt không nói gì.
Bữa ăn kết thúc, mọi người tách nhau ra. Thiên Bình chở Mộc Thanh về nhà, cô đi nhanh ra sau vườn.
“Em chậm thôi, hiện tại không được đi nhanh như vậy.”
“Dạ.” Cô thả chậm bước chân, đến khung kính cô nhìn một chó một mèo đang cuộn tròn phơi nắng, trông chúng thật giống hai quả cầu đầy lông trắng tròn tròn thật đáng yêu, thật đáng tiếc còn lâu lắm cô mới được chơi với chúng.