Lúc Thiên Bình đi vào Mộc Thanh vẫn còn đang ngẩn người bên cạnh cửa sổ, nhưng người phụ nữ kia không còn ở đây, anh hít một hơi đi vào.
“Sao em lại đến đây?”
Mộc Thanh nghe tiếng anh thì giật mình nhìn sang.
“Không phải anh đang ở công ty à?”
Anh nắm lấy tay cô, dù bản thân không làm gì có lỗi nhưng vẫn căng thẳng.
“Cô ấy hẹn em? Đã nói gì với em? Sao không nói cho anh biết?…”
Mộc Thanh cảm giác được sự lo lắng cùng bất an của anh thì khẽ cười.
“Anh làm sao vậy? Chị ấy không nói chuyện gì quá đáng cả.”
“Tại sao cô ấy lại hẹn em? Anh sẽ nói chuyện với cô ấy.”
“Anh làm gì mà căng thẳng vậy? Không phải còn có ý với chị ấy chứ?”
“Không có, anh xin thề, chỉ là lo sợ em lại hiểu lầm như lần trước…”
Nhìn anh lúng túng giải thích thật buồn cười. Cô nắm lấy tay anh.
“Được rồi, đùa anh thôi, thật ra chị ấy không xấu như vậy, cũng không nói gì ảnh hưởng đến chúng ta, tin em chứ?”
Anh gật đầu, vì hiểu lầm lần trước nên anh không muốn cô tiếp xúc với người đó.
“Sau này em không cần gặp lại, nếu cô ấy có liên lạc em phải nói với anh, hiểu không?”
Mộc Thanh gật đầu.
“Theo anh về nào.”
Anh chở cô về căn hộ, trong lòng vẫn còn vướng bận chuyện Nhã Trân hẹn cô, bản thân anh không quan tâm nhưng sợ cô gái nhỏ suy nghĩ nhiều rồi không tin tưởng vào tình cảm của anh. Cô nhìn anh lo lắng thì thấy bất đắc dĩ.
“Anh căng thẳng gì vậy?”
“Có sao?”
“Còn chối? Em không còn là cô bé không phân biệt đúng sai, nên anh không cần lo lắng, với lại em đã nói rồi, chị ấy cũng rất tốt.”
Thiên Bình đưa tay ôm cô vào lòng.
“Trong tim anh chỉ có em, em phải nhớ điều đó.”
“Em biết.”
Điện thoại anh lại đổ chuông, từ lúc lên xe tới giờ, điện thoại reo liên tục nhưng anh không nhận cuộc nào.
“Anh mau nhận điện thoại đi, chắc có việc gấp.”
Anh nhận điện thoại khẽ cau mày ừ một tiếng rồi tắt máy.
“Có chuyện gì hả anh?”
“Công ty có vài chuyện, để anh đặt đồ ăn cho em, em ăn xong nghỉ ngơi một lát nhé?”
“Không cần, anh đi nhanh đi, em tự đặt đồ ăn được.”
Anh hôn cô một cái rồi mở cửa đi ra ngoài. Mộc Thanh lấy điện thoại đặt một phần cơm gà cùng nước cam, đặt xong ngồi sô pha xem tivi đợi thức ăn giao tới, một lát sau nhân viên đã giao đến nơi, cô ăn xong dọn dẹp sạch sẽ rồi đi vào phòng tranh, dạo này cô không có cảm hứng nên vẽ mãi mà chẳng ra cảm xúc gì, vậy nên quyết định đi ngủ một giấc.
Trong lúc mơ màng cô cảm giác như mình đang bị nghẹt thở, không khí xung quanh dường như bị ai hút hết, cô vùng vẫy mở mắt, thì thấy khuôn mặt anh phóng đại trước mắt, đã vậy còn đang ngấu nghiến môi cô, thì ra hung thủ gây tội là anh, cô hung hăng đánh lên ngực anh mấy cái, người bên trên mới chịu dừng lại.
“Anh đang định lúc em ngủ mà ra tay sát hại phải không?
Anh trưng ra khuôn mặt vô tội.
“Sao có thể chứ? Chỉ là anh nhớ em quá thôi.”
“Mới gặp lúc nãy mà nhớ cái gì chứ? Dạo này anh ăn phải gì mà dính em như vậy?”
“Anh phải hỏi em mới đúng, em đã cho anh ăn gì mà lúc nào anh cũng nhớ em, không dứt ra được này.”
“Khả năng thả thính của anh ngày càng cao siêu rồi đấy, mau tránh ra, anh đè em không thở nổi.”
Anh chống hai tay nâng người lên một chút để giảm lực cho cô, nhìn một chút rồi lại cúi đầu tiếp tục hôn.
Hai tay cô đặt trước ngực anh đẩy đẩy muốn anh tránh ra, anh nắm lấy hai bàn tay đang làm loạn của cô đưa lên đầu, Mộc Thanh bị khống chế trợn mắt nhìn anh.
Thiên Bình hôn rất chú tâm, càng hôn cơ thể càng nóng lên, cảm nhận được cơ thể đang dần thay đổi của anh, cô có phần hơi sợ.
Anh từ từ rời khỏi môi cô, đôi mắt kiềm nén đến đỏ ngầu, cất giọng khàn khàn.
“Có thể chứ?”
Mộc Thanh không phải thuộc kiểu người bảo thủ, cô yêu anh cũng tự nguyện làm chuyện đó với anh, dù sao bố đã dạy phải biết bảo vệ mình chứ không phải là không được, họ cũng đã trưởng thành, yêu nhau trãi qua chuyện này cũng không phải chuyện xấu, điều quan trọng là cô rất tin tưởng anh, anh là người đáng để dựa vào.
“Em còn chưa tắm.”
Nhận được câu trả lời ngầm đồng ý của cô, anh vui mừng đứng lên bế cô lên đi vào phòng tắm.
“Anh tắm cho em.”
“Không…” Còn chưa nói xong anh đã bế cô thả vào bồn nước, vặn mở vòi nước ấm rồi từ từ cởi đồ cô ra.
Trời ơi, xấu hổ quá đi mất, cô còn không dám mở mắt ra, còn chưa làm chuyện gì mà để anh tắm cho thì cô biết chui vào đâu để trốn đây.
“Anh…anh ra ngoài đi, em tự tắm được, nhanh lên.”
Thiên Bình lúc này mới chợt nhận ra, vì vui vẻ quá nên anh phản ứng hơi quá rồi, cô sẽ xấu hổ.
“Được, anh tắm phòng bên cạnh.” Nói rồi đi về phòng mình lấy đồ vào phòng tắm. Tắm nhanh đi ra, nhìn vào góc tủ, cầm lấy túi đen đựng đầy hộp vuông lần trước mẹ lén bỏ vào vali, bây giờ có cơ hội dùng đến, thật sự nên về cảm ơn bà. Anh quay lại nhưng cô vẫn chưa tắm xong, ngồi dựa vào giường anh cũng rất căng thẳng, người đàn ông 30 tuổi nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên, cảm giác thật hồi hộp, lo sợ bản thân làm không tốt…anh lấy điện thoại ra nghiêm túc nghiên cứu, xem đến chăm chú, một tổng tài cao lãnh lại có lúc buồn cười như vậy.
Cửa phòng tắm mở ra, Thiên Bình giật mình bỏ điện thoại xuống gối, nhìn cô gái nhẹ nhàng bước ra, cô quấn một cái khăn tắm màu trắng, làn da trắng sáng chẳng khác nào chiếc khăn ấy, tóc vừa sấy khô, xoã sau lưng, bờ vai thon thả mảnh mai hiện ra trước mắt, khăn chỉ vừa che tới đùi, lộ ra đôi chân nuột nà thẳng dài tuyệt đẹp, anh đi đến đưa tay bế cô lên đi đến chiếc giường có grap màu trắng, đặt cô xuống, chiếc khăn trên người cô cũng được anh nhẹ nhàng gỡ bỏ, từ trên cao nhìn xuống thân hình hoàn mỹ của cô gái nhỏ anh cảm thán.
“Thật đẹp.”