Chức Cẩm Đồ

Chương 6: Chia tay bùi ngùi



Trương Liêm bấy giờ chính đang còn cầm trong tay tấm ngọc bài có khắc hình hai con rồng xinh xinh, vội vàng đáp một tiếng, "Còn!"

Nào ngờ, Vô sầu cư sĩ chẳng biết có nghe kịp tiếng chàng đáp hay không, lão ho lên sù sụ rồi nôn thốc máu ra thành vòi, cuối cùng cả người nảy lên thêm mấy cái nghẹo đầu sang một bên tuyệt khí.

Thi Hồng Anh thấy thế vội la lên, "Lão già này đúng thật, nhằm vào lúc quan trọng này mà chết!"

Trương Liêm nhìn thấy cái chết thảm của Vô sầu cư sĩ, trong lòng cũng không khỏi thương tâm, hai mắt cay cay định khóc thì nghe Thi Hồng Anh rủa một câu như thế, chàng không vui nói, "Người đã chết, còn mắng gì nữa chứ!"

Thi Hồng Anh nhăn mặt cười hòa nói, "Ai bảo lão ta lại chết đúng vào lúc này chứ?"

Trương Liêm liếc nàng một cái nói, "Chết thì chết, ai tính trước được giờ nào chứ?"

"Huynh xem này?" Thi Hồng Anh nói. "Lão ta nói trong thiên hạ người biết được bí mật về Nha tượng tháp không nhiều, cũng thấy được lão có thể nói ra vài kẻ khả nghi là hung đồ. Vậy mà lại đúng vào lúc này lại chết, đến cặp Ma cô trảo của muội cũng không kịp hỏi một câu."

Trương Liêm nghe nói cũng thấy có lý, chép miệng vẻ tiếc rẻ nói, "Nghĩ lại cũng tiếc thật, may mà Trang lão trượng còn phó thác cho chúng ta tìm con trai của ông, thuận tiện cũng có thể thăm dò cặp Ma cô trảo thất lạc. Nói không chừng con trai của Trang lão trượng cũng biết chuyện công phá Nha tượng tháp, có thể cung cấp cho ta một manh mối nào chăng."

Thi Hồng Anh nghe nói thì hai mắt sáng lên, cười nói, "Chung quy huynh nói có lý, ông ta phó thác cho huynh đem pho tinh hoa võ công giao cho con trai ông ta, huynh thì chính đang cần phải luyện võ, đem nó ra mà luyện chẳng tốt lắm sao?"

Trương Liêm ngẩn người một lúc, đoạn lắc đầu dứt khoát nói, "Trang lão trượng không bảo ta luyện môn võ công của lão."

Thi Hồng Anh cắt ngang lời chàng, "Thế mới đúng là con mọt sách, ông ta biết rằng mình sắp chết, võ công tinh hoa trao cho huynh, chẳng lẽ huynh không thể luyện hay sao chứ?"

Trương Liêm vẫn chau mày lắc đầu nói, "Chưa được phép chủ nhân đồng ý, ta nhất định không luyện."

Thi Hồng Anh nghe mà tức giận cứ cắn môi vào nhau, đôi nhãn châu chuyển nhanh, trong đầu nghĩ kế, rồi chợt chỉ tay vào trong động nói, "Không luyện thì thôi, trước tiên chôn lão già rồi nói."

Trương Liêm gật đầu tán đồng, lập tức cúi người hai tay bế thi thể Vô sầu cư sĩ.

Thi Hồng Anh vội nói, "Thi thể ông ta đầy cả máu, chớ để dính dơ pho bí kíp võ công, tạm thời đưa muội nắm cho."

Một câu này có lý, Trương Liêm chẳng chút do dự trao cho nàng ngay, rồi tự mình bế xác Vô sầu cư sĩ vào động, hai tay xê dịch đá thành một lỗ huyệt, rồi chôn lão già vào đó.

Mọi chuyện xong đâu đấy, chàng trở ra khỏi động miệng nói, "Chôn xong rồi, đáng tiếng mất cặp Ma cô trảo không làm được bia."

Nói đến đó, hốt nhiên chàng nhìn thấy Thi Hồng Anh chính đang chăm chú đọc pho võ công tinh hoa, gấp giọng la lên, "Muội sao lại xem trộm bí kíp của người khác?"

Thi Hồng Anh chẳng vội chút nào, từ từ cuộn pho bí kíp lại, hừ một tiếng nói, "ông ta làm mất cặp Ma cô trảo của muội, muội xem bí kíp của ông ta thì đã sao chứ? Không xem thì thôi, trả lại huynh đây!"

Nghe nàng nói một câu này, ngược lại khiến Trương Liêm thấy lung túng, nhe răng cười xòa nói, "Xem thì cũng đã xem rồi, còn gì nói nữa chứ!"

Thi Hồng Anh bật cười khúc khích nói, "Huynh nói thì cũng đã nói, còn gì để nói nữa chứ!"

"A! Muội muội lợi hại thật đấy!"

Trương Liêm lắc đầu cười khổ nói tiếp, "Thảo nào mà Trang lão trượng bảo muội mồm miệng không ai đấu nổi!"

Thi Hồng Anh cười hì hì nói, "Thôi đi, miệng huynh mới là lợi hại. Nhanh cất bí kíp vào, tốt nhất giấu cho kín, tránh kẻo bị người ta xem trộm, thậm chí có thể luyện thành nó nữa kìa!"

Trương Liêm làm sao biết được Thi Hồng Anh thông minh tuyệt đỉnh, sách nào chỉ xem qua là thuộc nằm lòng, vừa rồi chỉ đọc lướt qua cũng đã nắm thuộc hết những gì ký tải trên pho bí kíp.

Trương Liêm thấy nàng mỉm cười khó hiểu, cứ ngỡ là nàng còn giận mình vì một câu không phải vừa rồi, bèn nói, "Ta nghĩ muội muội không bao giờ trộm xem, chỉ sợ người khác trộm mất, hay là muội cất nó giùm ta?"

Thi Hồng Anh không ngờ chàng nói ra câu này, ngớ người một lúc rồi nghiêm mặt nói, "Huynh nếu như quả thật muốn mang pho bí cấp này trao cho con trai Trang lão trượng, thì tốt nhất cần phải luyện thành thục võ công ký tải trên đó, rồi đốt phứt nó đi, sau này gặp được con trai ông ta thì đem nó ra mà dạy lại. Nếu không huynh khó mà mang trong người một pho võ học tinh hoa đi khắp giang hồ mà không bị kẻ khác dòm ngó."

Trương Liêm nghe nói, ngẫm nghĩ một lúc nói, "Chưa được Trang lão trượng cho phép, ta quyết không thể luyện võ công trong bí kíp, xin muội muội nghĩ cách khác đi."

Thi Hồng Anh cắn môi bực tức nói, "Huynh đúng là người cố chấp chưa từng thấy, ngoài cách này ra, chỉ e không còn cách nào an toàn hơn được nữa. à, thôi thế này, huynh cứ cất pho bí kíp vào đi, giờ học môn võ công của muội đây, thì cũng có thể tự bảo vệ được."

"Muội chịu dạy cho ta sao?" Trương Liêm chỉ buột miệng mà nói, rồi bỗng nhiên chau mày nói tiếp, "Nếu như có thể giấu kín không để một ai hay biết, thì cần gì phải học võ công?"

Thi Hồng Anh không vui nói, "Không muốn người ta biết, trừ phi mình không làm. Huynh nếu như không học võ công, nếu gặp phải kẻ xấu thì làm sao, hoặc như gặp kẻ cướp mất Ma cô trảo của muội thì làm sao đối phó được với hắn?"

Nói đến đó, nàng chừng như sực nhớ tới một chuyện, thay đổi ngữ khí nói tiếp, "Lúc nãy Nhuyễn cốt tú tài nói là đả thương sư bá của muội là Bàn Bất Cổ không biết hư thực thế nào, chẳng thể đi cùng huynh đến Hổ Ðầu Nham được.

Chỉ có thể truyền cho huynh vài câu khẩu quyết, huynh có chịu học hay không?"

Trương Liêm nghe nàng nói đi nói lại, chung quy vẫn ân cần quan tâm đến mình, cuối cùng gật đầu nói, "Thôi, đã thế ta theo muội trở lại Cô Tô thành học võ nghệ, lệnh sư bá cũng là người có ân cứu ta, cần phải đến xem người thế nào mới phải! "

"Không! Thi Hồng Anh lắc đầu kiên quyết nói, "Huynh chẳng đi nhanh như muội được, đi thì chỉ làm chậm chân người ta, giờ muội dạy huynh khẩu quyết, chừng nào huynh thuộc lòng muội rồi thì muội đi ngay!"

Khẩu quyết luyện nội công là điều căn bản nhất mà bất cứ người nào mới nhập môn cũng phải thuộc nằm lòng, nhưng mỗi loại khẩu quyết công phu thì lại có một cách luyện khác nhau.

Vô sầu cư sĩ chưởng pháp đỉnh danh võ lâm, tự tay soạn ra pho bí kíp Võ học tinh hoa, lập luận chính xác, mỗi câu mỗi chữ đều chính xác, đi đúng vào yếu điểm võ học. Bấy giờ Thi Hồng Anh miệng đọc khẩu quyết, tay múa minh hoạ, chẳng mấy chốc truyền cho Trương Liêm thuộc nằm lòng khẩu quyết trong pho bí kíp của Vô sầu cư sĩ, đột nhiên Trương Liêm chẳng một mảy may biết điều này.

Thi Hồng Anh nhìn thấy Trương Liêm thông minh đỉnh ngộ, tuy là lần đầu thâm nhập võ học mà chàng lại tiếp thu cực nhanh, trong lòng nàng mừng rơn mười nói, "Chẳng ngờ huynh chỉ nhìn là thuộc ngay, đỡ mất thời gian của muội, huynh đi dọc đường nhớ phải nhẩm đi nhẩm lại mà luyện, sẽ bớt bị người khác ăn hiếp. Giờ nhân trời còn chưa tối, muội tiễn chân huynh một đoạn rồi trở lại Cô Tô!"

Trương Liêm nói, "Muội đi Cô Tô là chuyện cần kíp, ta từ từ đi cũng được."

Thi Hồng Anh không nghe theo lời chàng nói, "Không được, huynh chẳng biết khinh công lại không có tấc sắt trong tay, nhỡ đi đường rừng núi gặp sói gặp hổ thì nguy."

Cuối cùng, Trương Liêm cũng đành để nàng tiễn chân đến tận quan lộ. Thi Hồng Anh còn căn dặn chàng một lúc nữa, rồi mới bịn rịn chia tay chàng. Trương Liêm lúc này đã biết thế nào là võ công, nhưng kỳ thực chưa luyện thành chút võ công nào, mắt nhìn Thi Hồng Anh thi triển khinh công, bóng hồng vút nhanh thoáng chốc đã khuất dạng trong trời chiều. Nghĩ lại một ngày đêm trải qua bao nhiêu nguy hiểm, tuy nhiên mỗi lần đều được hoá giải hung thành cát, nhưng chung quy vẫn nhờ vào người khác giúp đỡ, thậm chí còn hy sinh thêm mấy mạng người. Nếu như Bàn Bất Cổ quả thực đã chết, thì nợ ân tình nàng thực là...

Chàng đứng ngây người suy nghĩ, bất giác buông tiếng thở dài, rồi mới nghĩ chuyện cần phải đi, sờ tay sờ lên người xem lại pho bí kíp trong áo và cả tấm Song long ngọc bài, giắt bên hông, đoạn cất chân bước đi trong hoàng hôn.

Màn đêm đổ xuống, chẳng mấy chốc Trương Liêm đã nhìn thấy phía trước thấp thoáng ánh đèn, một tiểu trấn hiện ra trước mặt.

Chàng nghĩ chỉ vào thị trấn tìm chút gì ăn qua loa là lên đường ngay, quyết không dừng chân lại nghỉ qua đêm, phải nhanh chóng trở về nhà xem cha thế nào.

Vừa tính song trong đầu, bất chợt một bóng người lướt tới chộp cứng cổ tay chàng quát, "Tiểu tử, nha đầu đi cùng với người đâu rồi?"

Trương Liêm chưa kịp phản ứng gì thì cả cánh tay đã nằm gọn trong tay đối phương, chàng giật thót mình định thần nhìn lại, bất giác, a lên một tiếng khi nhận ra người này chính là vị sư bá của Thi Hồng Anh, Bàn Bất Cổ.

"Lão trượng vẫn khoẻ ư!"

Bàn Bất Cổ giọng tỏ ra tức giận quát, "Ngươi nghĩ ta chết chắc!"

"Không, không!

Trương Liêm vội lắc đầu đáp, cứ nhìn lão già vốn thân hình ngũ đoản, giờ tức giận lên càng trông buồn cười Vô cùng, nhưng chàng chẳng dám cười, nói tiếp, "Bởi vì Nhuyễn cốt tú tài nói lão trượng trúng độc thủ của hắn, Thi cô nương lo lắng mà chạy cả đêm trở lại Cô Tô tìm lão trượng rồi."

"Thi cô nương?"

Bàn Bất Cổ ngược lại tỏ ra ngạc nhiên, rồi hừ một tiếng lạnh lùng nói, "Nhuyễn cốt tú tài mà xưng với ta, hắn đâu?"

Trương Liêm cười nói, "Nhuyễn cốt tú tài Ðỗ Nhất Châm đã chết."

Bàn Bất Cổ nghe một câu này thì hết sức kinh ngạc nói, "Có chuyện này sao?"

Trương Liêm nghiêm túc nói, "Tiểu sinh nào dám dối lời, Nhuyễn cốt tú tài đúng là đã chết, Thi cô nương thì đi chưa lâu, lão trượng cứ trở lại Cô Tô tìm cô ấy hỏi thì biết ngay."

Bàn Bất Cổ thoáng chút ngớ người, rồi bật tiếng cười nhạt nói, "Tiểu tử ngươi định lấy vải thưa che mắt thánh đấy sao. Hừ, định lừa lão phu đi chăng, lão phu nhất định hỏi tội ngươi!"

Trương Liêm biết bị hiểu nhầm, bấy giờ đành đem chuyện Hoắc Tiểu Tiên đồng quy tri tử với Nhuyễn cốt tú tài trong thạch động như thế nào kể hết cho lão ta nghe, duy nhất giấu chuyện Thi Hồng Anh mất cặp Ma cô trảo và cái chết của Vô sầu cư sĩ.

Bàn Bất Cổ nghe rồi hai mắt trương lớn nhìn chàng đau đáu, rồi đột nhiên bật cười kha khả.

Trương Liêm giật mình nói, "Tiểu sinh không hề dối nửa câu, chẳng lẽ lão trượng không tin chăng?"

Bàn Bất Cổ khoát tay cười nói, "Lão phu chẳng phải không tin, mà là thấy chuyện hết sức khéo. Nhuyễn cốt tú tài nói là lão phu đã chết, ngược lại hắn chết trước, còn nha đầu kia ai bảo lại tin lời Nhuyễn cốt tú tài, phạt hắn chạy không một chuyến về Cô Tô. Này, giờ chúng ta vào trấn đánh chén một trận, tiểu tử ngươi có tiền chứ?"

Trương Liêm kể từ đêm ngộ nạn, đồ đạc đều để lại trên thuyền, may mà vừa rồi có được mấy đồng nguyên bảo của Vô sầu cư sĩ để lại, tiền thì chàng có thể dùng đến được, nhưng chàng lại lo cho Thi Hồng Anh trở lại Cô Tô không tìm thấy sư bá của mình thì sinh chuyện, vội nói, "Tiền thì có, nhưng xin lão trượng nắm lấy đi uống một mình được chứ?"

"Uống một mình?"

Bàn Bất Cổ tròn mắt nhìn chàng ngạc nhiên hỏi lại, "Chẳng lẽ ngươi không biết uống rượn?"

Trương Liêm cười khổ nói, "Không phải tiểu sinh hoàn toàn không biết uống, chỉ có điều này tiểu sinh đang nóng lòng trở lại Hổ Ðầu Nham xem gia phụ thế nào, không tiện tiếp lão trượng được!"

"Không cần đi Hổ Ðầu Nham nữa! "

Bàn Bất Cổ lắc đầu đáp ngay, rồi nghiêm túc nói tiếp, "Nghe nói Tảo Diệp trang chỉ còn lại đống tro tàn."

Trương Liêm vừa nghe một câu như thế giãy nảy cả người lên hỏi lớn, "Lão trượng nghe ai nói?"

Bàn Bất Cổ hỏi, "Ngươi còn ai ở Hổ Ðầu Nham mà phải nôn nóng đến thế?"

"Tảo Diệp trang chủ chính là gia nghiêm."

Bàn Bất Cổ thốt lên một tiếng ngạc nhiên nói, "Nói thế ngươi là Trương Liêm?"

Trương Liêm mãi vẫn còn hoài nghi không biết phụ thân có đúng là Thần kiếm thủ hay không, nhưng cho đến lúc này chàng không tài nào tìm ra lý do để chứng minh là không phải, bất giác hai mắt cay đỏ gật đầu đáp, "Tiểu sinh là Trương Liêm, xin lão trượng nói cho biết gia nghiêm có chuyện gì không?"

Bàn Bất Cổ thở dài một tiếng nói, "Lão phu quả thực không biết rõ tình hình thực tế ra sao, nhưng nghe người ta nói mười hôm trước Tảo Diệp trang bị hỏa tai thiêu cháy trụi, người trong nhà ngươi chẳng biết đi hướng nào!"

Trương Liêm lẳng lặng nghe. Bàn Bất Cổ ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Theo lý mà nói, song thân của ngươi đều là tinh anh trong võ lâm, không thể không tránh được hỏa hoạn này, nhưng họ chạy đi đâu chứ? Hơn nữa khi nhà ngươi bị họa kiếp thì nhiều nhân vật trong võ lâm truy tìm ngươi, đến tên Nhuyễn cốt tú tài một trong võ lâm thất ác cũng bị người khác xúi giục giết bọn Tô Châu tứ linh diệt khẩu, đủ thấy đây là một âm mưu ghê gớm."

Trương Liêm nghe nói cả gia trang bị thiêu cháy, nhưng người nhà mình chạy thoát chẳng biết đi đâu, thì trong lòng cũng bớt phần lo lắng.

Chàng thầm nghĩ cha mẹ ta không chuyện gì thì may rồi, dù cho hai người không biết võ công chăng nữa thì nhất định được người khác cứu mang đến nơi an toàn, nhưng lần này gia trang ta gặp biến cố lớn như thế, đến cả sư phụ của Thi muội muội là Hạt Ma Cô cũng trượng nghĩa chạy đến chi viện, ta làm sao không trở về đó xem hư thực thế nào được?

Nghĩ một lúc, chàng giữ thần thái bình tĩnh nói, "Lão trượng có gặp sư phụ của Thi cô nương chứ?"

Bàn Bất Cổ nói, "Ngươi muốn hỏi đến Hạt Ma Cô chăng? Sáng nay ta chính muốn đi tìm bà ấy hỏi thăm tình hình Tảo Diệp trang, nào ngờ bà ta đã rời Huyền Diệu quán, sau đó nhìn thấy Hồng nha đầu đem ngươi giấu trong rừng trúc.

Ta biết Hồng nha đầu chẳng phải là đối thủ của Nhuyễn cốt tú tài, cho nên chận đường hắn cho các ngươi chạy trước, nào ngờ tên Nhuyễn cốt tú tài Ðỗ Nhất Châm cũng biết lợi hại, hắn đánh được mấy chiêu thì tìm cách thoát thân. Ta cứ ngỡ thế là xong, ai ngờ hắn lại chạy theo các ngươi đến tận đây. Nè, Hồng nha đầu đối với ngươi tốt lắm chứ? Ngươi hỏi sư phụ nó làm gì? Có chuyện gì cứ nói với lão phu đây cũng được, hì hì."

Nói cuối câu lão nheo mắt nhìn chàng đầy ngụ ý.

Trương Liêm biết lão già hiểu nhầm ý mình, thầm rủa trong lòng "Lão già chết tiệt!" mặt ửng hồng lên nói, "Thi cô nương nói, Ma Cô lão tiền bối biết được tin bản trang ngộ nạn, cho nên mấy hôm trước đã rời Huyền Diệu quán đi Hổ Ðầu Nham rồi."

Bàn Bất Cổ nghe không khỏi kinh ngạc hỏi lại, "Bà đạo cô chột mắt này làm sao lại biết tin chứ! "

Những chuyện này đối với Trương Liêm thì càng mù tịt, chính đang ngơ ngác chưa biết nói thế nào, đột nhiên phía đông bắc có ánh lửa bùng lên dữ dội.

Bàn Bất Cổ la lên, "Tiểu tử, ngươi tạm vào trong trấn tìm khách điếm nghỉ lại, chờ ta về rồi nói chuyện."

Trương Liêm chau mày hỏi, "Lão trượng định đi cứu hoả?"

Bàn Bất Cổ chỉ tay vào đám lửa xa xa nói, "Lửa cháy ở hướng nhà Hồng nha đầu, ta làm sao lại không đi xem?"

Nói rồi, chỉ thấy nhún nhẹ chân, cả người tung lên không lộn một vòng rồi phóng đi, chốc lát khuất mình trong bóng đêm, chỉ còn lại một mình Trương Liêm đứng ngây người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv