Chức Cẩm Đồ

Chương 28: Ngọc bút thư sinh



Trương Liêm biết là cứu người đã có hiệu qua, ánh mắt cứ ngưng chú lên mặt người bệnh, bấy giờ mới nhìn rõ người này tuổi đã ngoại thất tuần, tóc bạc trắng như cước, nét mặt xanh xao tiều tụy nhưng không che dược nét thanh tú, thân vận nho bào không giống như người trong võ lâm.

Quay nhìn hai vị cô nương, thấy Thi Hồng Anh chính đang chăm sóc gót chân cho Tri.êu Tế Tế, lại nhìn ô kim hóa lang thỉ thấy lao ta ánh mắt cư chăm chăm nhìn vào đôi Uyên ương huyết ngọc quyết chàng liền nắm lấy chúng cho ngay vào trong áo cất đi.

ô kim hóa lang giọng hậm hực nói, "Ðệ tử Cao Ðường viện đúng chẳng phải là người tốt, nói toạc ra hết bí mật của lão phu! "

Triệu Tế Tế bụm miệng cưới nói, "Ai bảo lão trượng có chủ tâm không tốt. Ðệ tử Cao Ðường viện nếu như không phải là người tốt, thì tôi đã bảo Trương công tử đừng cứu quý bằng hữu rồi!"

ô kim hóa lang nghe nói thế mới nhe răng cưới hềnh hệch nói, "Vị công tử này của cô nương đã có hảo tâm cứu bằng hữu lão phu, lẽ nào lão phu lại manh tâm đoạt lấy bảo vật của công tử."

Triệu Tế Tế cười nói, "Uyên ương huyết ngọc quyết lại là ngoại lệ."

ô kim hóa lang gãi đầu cười rồi chỉ tay vào chiếc bình vừa rồi Trương Liêm lấy ra nắm trong tay nói, "Chiết bình này cũng là một bảo vật, có thể nói không thua kém gì Uyên ương huyết ngọc quyết!"

Trương Liêm thẳng thắn nói, "Tiểu khả tin lời lão trượng, thế nhưng Uyên quyết, ương quyết và cả chiếc bình này đều không phải là vật của tiểu khả, cho nên phải hết sức giữ gìn chúng."

ô kim hóa lang cười nói, "Uyên quyết là vật của thiên kim ái nữ Chương bảo chủ trao tặng ngươi làm tín vật chung thân.

Thi Hồng Anh vừa nghe nói một câu này thì thất thanh la lên, "Lão nói sao?"

Trương Liêm nhớ lại Thi Hồng Anh có tình cảm với mình đồng thời cũng từng cùng nhau vào sinh ra tử, giờ nghe ô kim hóa lang nói toạc ra thế, hơi lúng túng vội nghiêm mặt nói, "Chuyện này có nguyên do, Hồng muội chớ có tức giận!"

Thi Hồng Anh mặt đã nóng phừng lên, quay nhìn Triệu Tế Tế hỏi, "Thực ra là chuyện thế nào chứ?"

Triệu Tế Tế còn chưa kịp đáp thì nghe Trương Liêm cất tiếng hỏi ô kim hóa lang, "Chuyện này trong tương lai sẽ rõ ràng. Lão trượng có phải vừa rồi nấp ngoài tháp nghe được câu chuyện giữa Thiên Tinh trang chủ và Trang Thiếu Hùng, nên mới biết Uyên quyết là tín vật của Phong Lôi bảo?"

ô kim hóa lang gật đầu nói, "Vị bằng hữu này của lão phu đã bị thất tích ba mươi năm nay, mãi cho đến hôm qua mới tìm ra tệ hữu bị giam cầm trong khu vực gần Bàn Khê. Lão phu sau khi rời khỏi lầu Kỷ Lai Cư thì bắt gặp Thiên Tinh trang chủ thần thái vội vội vàng vàng rất khả nghi, nên liền bám theo lão ta đến hoang tháp. Sau một lúc thì các người đến..."

Trương Liêm ngạc nhiên thốt lên, "Hoang tháp ư?"

ô kim hóa lang nói, "Nguyên nó là một tòa hoang tháp, sau đó không biết ai lại xây thêm mấy gian nhà phía tiền điện dùng vào việc mờ ám. Sau đó ta phát hiện trong đó có rất nhiều nhân vật võ lâm, mới nghĩ đến khả năng có người bị giam cầm, vừa khéo các ngươi đến. Kể cũng may, có các ngươi dẫn tên Trang Thiếu Hùng kia chạy đi, Thiên Tinh bảo chủ thấy động cũng bỏ chạy, nếu không thì lão phu rất khó mà cứu được vị bằng hữu này ra."

Triệu Tế Tế hỏi, "Vị tiền bối này là ai?"

ô kim hóa lang cười nói, "Ðúng là tiền bối của ngươi, không biết ngươi nên gọi là, "Dượng hay là ông dượng?"

Triệu Tế Tế ngạc nhiên nói, "Chẳng lẽ vị lão trượng này chính là Ngọc bút thư sinh Khêu Ðạt?"

ô kim hóa lang cất tiếng cười kha khả nói, "Ngươi rất thông minh, đoán không sai chút nào!"

Có lẽ tiếng cười của lão quá lớn đánh động vị lão nhân kia tỉnh lại, chỉ nghe lão ra rên khe khẽ, "Nhanh giết ta đi, có gì đáng cười chứ?"

ô kim hóa lang vui mừng ra mặt, vỗ nhẹ vào người Ngọc bút thư sinh nói, "Khêu lão cửu, ngươi không chết được, Thang Văn Nguyên đây mà! "

Ngọc bút thư sinh bị giong nói như chuông vỡ của ô kim hóa lang làm tỉnh hẳn, bấy giờ mới tỉnh thật sự, ngưng mắt nhìn người trước mặt mình rồi thốt lên, "Lão đệ, ngươi cũng đến đây!"

Thì ra, cách biệt nhiều năm giờ gặp lại tự do mà Ngọc bút thư sinh vẫn còn nghĩ đang bị giam cầm, nên ngỡ là ô kim hóa lang cùng bị tống vào giam với mình. Lão nói rồi định nhấc người ngồi dậy.

ô kim hóa lang ngăn lại, trên khuôn mặt già nua của lão rơi hai hạt nước mắt vì mừng cửu biệt trùng phùng, nói, "Lão cửu còn nhớ thân già ta thì thực không uổng công thân giao sinh tử bốn mươi năm. Giờ để ta dẫn ngươi đi tắm gội cái thân đầy đất bẩn của ngươi, rồi quay lại tạ lễ với nấy vị vãn bối đây!"

Trương Liêm nghĩ ô kim hóa lang tuy có tính đạm mê cổ vật, tính tình quái dị, nhưng chung quy vẫn không đánh mất tính cách hảo hán và tình cảm, liền tiếp lời nói, "Tiểu khá sẽ đốt một đống lửa, chờ lão trượng trở lại hơ áo quần!"

Bên đống lửa cháy rực, Trương Liêm bị kẹp giữa hai vị nữ nhân, buộc chàng phải kể hết ra chuyện trong Phong Lôi bảo.

Trương Liêm vốn có tình cảm với Thi Hồng Anh, chàng cũng không phải là người ham hoa ghẹo nguyệt, chuyện không thẹn lòng thì không có gì không nói ra được. Bấy giờ y bị kẹp giữa hai nữ nhân tợ như phạm nhân bị tra khảo, chàng không những kể hết chuyện xảy ra trong Phong Lôi bảo, mà còn kể luôn cả chuyện gặp Triệu Khanh Khanh như thế nào.

Hai vị nữ nhân nghe xong, trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng, biết chuyện này không thể trách chàng được, nhưng chẳng ai nói ra.

Vừa kể hết thì ô kim hóa lang và Ngọc bút thư sinh cung vừa quay lại.

Ngọc bút thư sinh thân hình ướt đẫm, lão run lên vì lạnh. Khuôn mặt lúc này không còn chút sắc huyết, nhưng trong đôi mắt vẫn toát lên vẻ tinh anh lanh lợi.

Trương Liêm sợ lão ta còn khách khí, liền đứng lên mời ngồi hong lửa.

Triệu Tế Tế đã biết lai lịch của Ngọc bút thư sinh, liền cười, lên tiếng bắt chuyện, "Vãn bối tuy sinh ra muộn mằn, nhưng cũng nghe được lão tiền bối sau khi kết hôn cùng di tổ của vãn bối thì bế quan ẩn cư, mấy mươi năm nay không hề ra khỏi cửa. Lão tiến bối không biết võ nghệ, vì sao lại bị hung đồ bắt giam?"

Ngọc bút thư sinh nghe hỏi đến chuyện này, biết vị cô nương này sau ái thê của mình đến hai đời, liền nói với giọng thân thiết, "Lão hủ không biết võ công là có thực, nhưng chuyện bế quan ẩn cư chỉ là chuyện giả. Chính vì lão hủ ra khỏi cửa nên mới gặp phải đại họa này, nhưng nếu không vì tấm Chức Cẩm Ðồ của lệnh sư bà, thì cũng không đến nối bị giam cầm mười năm chút nữa bỏ mạng!"

Trương Liêm ngạc nhiên nói, "Nghe nói bức Chức Cầm Ðồ của Ngọc lâu xảo phụ năm xưa lọt vào tay một vị thu sinh?

Ngọc bút thư sinh trên mặt lướt qua một nét sắc ý, hân hoan nói, "Người đó chính là lão hủ."

Nhị vị cô nương nghe thì a lên một tiếng, Ngọc bút thư sinh mỉm cười nói tiếp, "Ðó là bảo vật không chỉ người trong võ lâm muốn tranh đoạt, mà văn nhân nhã sĩ cũng muốn tranh cho được. Nhưng bấy giờ không ai giải được, mà lão hủ thì giải được ba câu đố, cho nên mới nhận được bảo vật mà anh hùng nhã sĩ ai ai cũng mơ!"

Trương Liêm cười nói, "Thì ra lão trượng nhờ đoán đúng câu đố mà giành được bảo vật, đúng là kỳ tài kỳ sự. Nhưng sau khi nhận được Chức Cẩm Ðồ rồi thì thế nào nữa?"

Ngọc bút thư sinh ngồi quay lưng vào đống lửa, hai tay xoa vào nhau cho ấm rồi áp lên mặt, cười nói tiếp, "Giải câu đố đã khó, mà giải Chức Cẩm Ðồ càng khó gấp nhiều lần. Lão hủ lưu gót tai Cao Ðường viện ba tháng mới quen biết được Bàn Xuân Xuân, người cùng bối phận với Ngọc lâu xảo phụ Sau đó được rời khỏi Cao Ðường viện, phải mất ba năm suy nghĩ lão hủ mới đọc hết được tám mươi lăm bài thơ trên Chức Cẩm Ðồ."

Thi Hồng Anh không nén nổi hiếu kỳ liền hỏi, "Nói như thế, lão trượng là người duy nhất giải được Chức Cấm Ðồ?"

Ngọc bút thư sinh lắc đầu nói, "Phải nên nói có ba người, Ngọc lâu xảo phụ là người thêu ra nó, tất giải được nó, thú hai là lão hủ, và một người nữa là tiểu thiếp Xuân Xuân."

Lão nói đến đó, đột nhiên trong hai ánh mắt đỏ lên khác thường, rồi thở dài một tiếng nói tiếp, "Ðương thời, khi giải được bí mật của Chức Cầm Ðồ, lão hủ vui mừng Vô cùng, vội viết một phong thư gởi cho Ngọc lâu xảo phụ, trong thu nêu ra những chữ đầu của một bài thơ, đồng thời phán tích đây là nơi cất chứa một kho báu. Sau đó, lão hủ rời khỏi nhà đi tìm báu vật... "

ô kim hóa lang vừa nghe thế tròn mắt nhìn vị bằng hữu của mình thốt lên, "Tìm kho báu? Thì ra ngươi giấu ta đi tìm kho báu một mình?"

Ngọc bút thư sinh vội xua tay nói, "Không phải giấu lão huynh, mà chỉ vì lúc ấy ô kim hóa lang huynh nay đây mai đó, hành tung bất định, không biết đâu mà tìm. Nhưng ta mỗi khi gặp được người quen thì đều hỏi thăm tin tức lão huynh."

ô kim hóa lang gật đầu nói, "Ðúng là mấy năm đầu ta có nghe người thân nói ngươi tìm ta, nhưng sau đó rồi bặt Vô âm tín."

Ngọc bút thư sinh mặt sầu thảm nói, "Vi tiểu thê tội nghiệp của ta, sau mấy năm xuất giá thì bị chết trong tay một bọn giang hồ nhân vật, còn bản thân ta cũng bị bắt giam..."

ô kim hóa lang giọng đầy xúc động, "Xuân Xuân chết dưới tay bọn người nào?"

Ngọc bút thư sinh trên mắt nước mắt lăn dài trên hai gò má già nua, nói, "Ta thực tình không biết, vì bọn chúng lúc hành hung đều bịt kín mặt, mà ta vốn không biết nhiều nhân vật trong võ lâm. Không những thế mà đến người bắt ta là ai cũng không biết, nếu như không phải vừa rồi ngươi nói ra thế ta cũng không biết."

Trương Liêm nghĩ bọn hung đồ Bạch Hạc môn ra tay đều ngoài suy nghĩ của người ta, đừng nói là Ngọc bút thư sinh bị giam cầm ba mươi năm nay mà vẫn không biết hung đồ là ai. Ngay bản thân chàng nếu như không được Tiểu Tam đào lên cứu sống, thì không còn như ngày hôm nay.

ô Kim Hóa Lang nói, "Bọn hung đồ hẳn phải vì bức Chức Cầm Ðồ?"

Ngọc bút thư sinh nói, "Mấy chục năm nay ta cứ mãi nghĩ nguyên nhân xảy ra thảm kịch đêm ấy, cảm thấy hung đồ hình như không phải vì bức Chức Cẩm Ðồ mà ra tay, mà hình như vì tiểu thê Xuân Xuân. Bọn chúng giết Xuân Xuân, lục lấy của cải châu báu của phu thê chúng ta tìm được cả bức Chức Cẩm Ðồ, bọn chúng mới hỏi ta cách giải bức đồ."

Trương Liêm trong đầu thoáng qua một ý, liền chen vào hỏi, "Lão trượng có người kế tự chứ?"

Ngọc bút thư sinh bị giam cầm nhiều năm, đến ngay tuổi mình bao nhiêu cũng không nhớ. Nghe hỏi, lão quay sang hỏi ô kim hóa lang nhẩm tính một lúc mới vui mừng đáp, "Có! Trưởng nữ của lão hủ tên là Ngọc Tảo, hiện tại tuổi phải ngoài năm mươi, còn trưởng tử là Ngọc Cường chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi."

Trương Liêm lại hỏi dồn, "Họ hiện tại sinh sống thế nào?"

ô kim hóa lang lên tiếng đáp thay, "Ngọc Cường thì còn, nhưng Ngọc Tảo thì sau khi vị lão hữu của ta bị bắt đi một năm, để thư lại ra đi bảo là đi tìm phụ thân, cho đến giờ vẫn không biết tung tích nơi đâu."

Lão nói đến đó, chợt ngưng mắt nhìn Trương Liêm vẻ ngạc nhiên hỏi lại, "Nhưng tiểu ca ngươi vì sao tự nhiên lại hỏi đến chuyện này, chẳng lẽ có điều gì khả nghi ư?"

Trương Liêm nhân vì nghe Ngọc bút thư sinh bị giam ba mươi năm mà không bị giết, lại nguyên do là vì cưới thứ thê mà ra, chàng liền nhớ lại chuyện của Vô sầu cư sĩ chỉ vì lão cưới thêm tiểu thiếp mà con trai lão bỏ nhà ra đi. Liên tưởng đến chuyên ấy mà sinh nghi trong lòng không loại trừ khả năng chính con của Ngọc bút thư sinh ra tay giết kế mẫu rồi giam luôn.

Nhưng không ngờ, chàng hỏi ra thì nghe vị trưởng nữ của Ngọc bút thư sinh là Ngọc Tảo lại lưu thư ra đi, bảo là tìm cha, khi ấn chàng không dám hoài nghi nữa.

Bấy giờ lấc đầu cười nói, "Tiểu khả chỉ thuận mồm mà hỏi vậy thôi, không có gì..."

Rồi chàng chuyển ánh mắt nhìn Ngọc bút thư sinh nôi tiếp, "Bức Chức Cẩm Ðồ mà Khêu lão trượng bị mất, có phải là vật này chăng?"

Vừa nói chàng vừa lấy bức Chức Cẩm Ðồ trong áo ra, hai tay lễ phép trao qua cho Ngọc bút thư sinh.

Hai vị nữ nhân nghe nói nhiều đến Chức Cẩm Ðồ, nhưng chưa ai tận mắt nhìn thấy nó, liền chen tới tranh nhìn đồng thời để tâm cảnh giác ô kim hóa lang, đề phòng lão ta có hành động không tốt.

Ngọc bút thư sinh tiếp lấy Chức Cẩm Ðồ, không ngăn nổi xúc động hai tay cứ run lên, nước mắt lại lăn dài nói, "Ðúng là nó rồi, tiểu ca vì sao lại có được bức Chức Cẩm Ðồ này?"

"Phong Lôi bảo."

Trọng Liêm đáp khẳng khái, rồi nói tiếp, "Chức Cẩm Ðồ đúng là vật của lão trượng, vật quy cố chủ, xin nhận lại cho!"

Ngọc bút thư sinh vừa nghe mặt biến sắc la lên, "Tiểu ca ngươi xin chớ hại thân già này nữa."

Trương Liêm hiểu lão ta sợ ôm lại Chức Cẩm Ðồ chỉ rước họa vào thân, bấy giờ chuyển sang nói với ô kim hóa lang, "Hay chuyển tặng cho thanh lão trượng, được chứ?"

ô kim hóa lang vừa nghe lắc đầu nguầy nguậy nói, "Tiểu ca chớ nên đùa, ô kim hóa lang tuy rất mê cổ vật, nhưng với Chức Cẩm Ðồ thì khác, không dám cất giữ nó làm của riêng!"

Trương Liêm ngẩn người nói, "Sao lại thế chứ?"

ô kim hóa lang nhe răng cười hềnh hệch nói, "Ta chẳng biết đoán đố, con cháu nhà ta lại ngu dốt, cất giữ nó đến mười tám đời sau chưa chắc giải ra!"

Hai vị cô nương bật cười khúc khích, Trương Liêm cũng bật cười nói, "Không cần phải đoán, Khêu lão trượng sẽ nói cho Thang lão biết mà!"

ô kim hóa lang vẫn một mực lắc đâu nói, "Thế cũng không được, ta cũng chẳng tham của tội này, sợ Bạch Hạc mổ mắt là nguy?"

Ngọc bút thư sinh cảm khái thở dài nói, "Bức Chức Cẩm Ðồ này là do Ngọc lâu xảo phụ nghe được nhiều chuyện bí mật trên võ lâm mà thêu nên. Trong mỗi bài thơ ngầm chỉ nơi chôn cất một hoặc hai ba báu vật. Vị lão hữu này của ta tự lượng sức kém tài non, không giữ nổi nó, tiểu ca thiếu niên khí tráng thân hoài tuyệt học chính nên giữ nó sau này dùng bức đồ này mà cứu thế giúp đời."

Thi Hồng Anh liền tiếp lời, "Liêm ca ca nên mang bức đồ này đến hỏi Phong Lôi bảo xem vì sao mà có được?"

Trương Liêm nghĩ khả năng Phong Lôi bảo hóa trang thành phụ thân chàng để lừa đoạt Chức Cẩm Ðồ trong tay Nhuyễn cốt tú tài, thế nhưng lại nghĩ ban đầu bức Chức Cẩm Ðồ nằm trong người kế thiếp của Ngọc bút thư sinh, vì sao lại rơi vào tay Vô sầu cư sĩ. Ðây là một điểm nghi vấn, bấy giờ liền nói tiếp, "ừm, đương nhiên là phải hỏi, nhưng không nên mang bức đồ đó hỏi. Bởi vì lúc ấy tôi giả làm lệnh sứ để lừa lấy bức Chức Cẩm Ðồ này."

Ngọc bút thư sinh nghe thì vui mừng nói, "Bạch hạc lệnh chủ gieo họa toàn võ lâm, tiểu ca lừa lấy lại được Chức Cẩm Ðồ thì phúc cho toàn thiên hạ, nên cất giữ nó đi. Thế nhưng, lão hủ xin hỏi có biết cách đọc nó không?"

Trương Liêm nghĩ tới nghĩ lui, ở đây chẳng ai chịu nhận Chức Cẩm Ðồ, chỉ còn cách cất nó sau này hẵng tính. Nghĩ thế chàng tiếp lại Chức Cẩm Ðồ, cười nói, "Không dám làm phiền đến lão trượng, tiểu khả tự đọc được."

Ngọc bút thư sinh nghe chàng nói một cách dứt khoát như thế không khỏi ngạc nhiên hỏi, "Tiểu ca ngươi xem qua mấy lần?"

Trương Liêm cười nói, "Chưa xem qua lần nào."

Ngọc bút thư sinh Càng kinh ngạc hơn, trố mắt nhìn chàng chừng như không tin nói, "Nếu chưa xem qua lần nào, làm sao ngươi nói là biết đọc chứ?"

Trương Liếm chỉ cười cười nói, "Chẳng phải vừa rồi lão trượng đã nói cho tiểu khả biết cách đọc rồi đó sao? Bức Chức Cẩm Ðồ này được tạo thành bởi tám mươi lăm bài thơ, như vậy giống với phép thần số của Gia Cát Lượng. Chữ thứ nhất là chữ đầu tiên của bài thứ nhất, cộng thêm tám mươi lăm, chữ thứ tám mươi sáu sẽ là chữ thứ hai của bài thơ cứ như thế mỗi khi được một chữ thì cộng thêm tám mươi lăm để đọc."

"Tuyệt! Thần kỳ! " Ngọc bút thư sinh không nén nổi vỗ tay reo lên tán thưởng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv