Đây là lần đầu tiên Chiêu Dương tận mắt nhìn thấy Bắc Cương. Xe ngựa đưa nàng đang trong nghi thức hòa thân. Thấy trời dần tối, nàng không nhịn được vén một góc vải phủ trên đầu lên hé mắt nhìn ra bên ngoài. Trong thơ văn miêu tả “Sa mạc tơ khói bay đơn chiếc, sông dài mặt trời lặn đằng xa”, đại khái chính là cảnh tượng này đây.
Nhưng nàng chỉ kịp vội vàng nhìn một cái đã va phải ánh mắt của Da Luật Chiến.
Da Luật Chiến cưỡi ngựa cách xe ngựa không quá nửa trượng, bắt gặp Chiêu Dương đang mở to mắt hiếu kì ngó nghiêng. Nàng chuyển tầm nhìn, bốn mắt chạm nhau trong một khắc ngắn ngủi, tay nàng khựng lại một chút rồi nhanh chóng hạ tấm mành che xuống. Miếng vải đỏ thẫm nhẹ đưa theo nhịp xóc nảy của xe ngựa, hắn bất giác nhếch nhếch khoé môi.
Lần thứ hai hắn đến kinh thành – lần đầu tiên là tết Nguyên Tiêu năm đó, hắn và Tứ hoàng tử gặp mặt – bức thư giả không biết rơi ở nơi đâu, đang tính toán kế hoạch khác mà bất tri bất giác đi đến ngoại ô kinh thành.
Địa thế ngoại thành gập ghềnh không bằng phẳng, lại rất ít người qua lại, thời điểm cuối xuân cành lá trong rừng rậm rạp tươi tốt, cực kì thích hợp để ẩn náu. Da Luật Chiến nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, không tránh được có vài phần cảnh giác, quyết định thật nhanh bỏ lại ngựa nhảy lên cành cây.
Thấp thoáng dưới tầng tầng cành lá hiện ra một bóng người đỏ nhạt vụt qua, đồng tử Da Luật Chiến khẽ co lại, vô cớ nhớ đến tiểu cô nương đối chọi gay gắt với hắn ở Bắc Cương. Hắn dùng khinh công nhảy theo, qua một lúc đã cảm thấy có chút không đúng. Nếu thật sự là nàng thì tại sao lại cưỡi bạch mã, càng không bị theo đuôi lâu vậy rồi mà không phát hiện điều gì.
Hắn cố ý gây tiếng động, lúc này tiểu cô nương trên ngựa mới ghìm dây cương quay đầu nhìn lại – quả thực không phải nàng ấy.
Tiểu cô nương này vô cùng thanh tú đáng yêu, mặc váy áo giản đơn cưỡi ngựa trông có vẻ mạnh mẽ hiên ngang nhưng không đến mức sát khí ép người, ngược lại rõ ràng toát lên đôi phần ngạo mạn. Con người nhìn trong sáng thuần túy, nhiệt huyết như ánh mặt trời trên cao, thậm chí thân hình đang cưỡi bạch mã cũng mang khí chất không nhiễm chút bụi trần.
Trên sa trường rất ít dùng bạch mã, vì quá nổi bật nên dễ bị biến thành mục tiêu, phần lớn võ tướng đều hình thành thói quen không cưỡi bạch mã.
Da Luật Chiến âm thầm suy tư, đoán chắc là tiểu thư nhà hào môn thế gia nào đó của Đại Lương.
Nhều năm sau Da Luật Chiến cũng từng hốt hoảng nhớ lại khoảnh khắc này, thật ra ngay từ đầu bọn họ không nên cùng xuất hiện ở cùng một nơi. Người này là ánh mặt trời chói đến mức mây bay không thể che khuất, còn người kia sinh ra đã nép mình trong đêm tối âm u. Ánh sáng rực rỡ thu hút người khác nhìn về, chỉ đáng tiếc ánh sáng ấy không thể xua đi tầng tầng bóng tối.
Chiêu Dương cứ tưởng mình gặp phải thổ phỉ, cũng biết bọn chúng không dám gây chuyện với hoàng tộc, chỉ sợ hôm nay đang giả làm tiểu thư nhà giàu có, để tránh rắc rối cao giọng tự giới thiệu: “Bản cung phong hiệu Chiêu Dương, lad công chúa Đại Lương, mặc kệ ngươi là ai thì ta cũng khuyên ngươi một câu, mau rời đi tốt hơn cho ngươi đó”
Thanh âm cao vút vang lên, giờ đây Da Luật Chiến mới nhớ ra cô nương này là ai. Tết Nguyên Tiêu năm đó hai người đã gặp qua, bất chợt hắn nổi ý đồ muốn nhờ vị công chúa điện hạ này đưa vào kinh thành.
Quyết định xong hắn nhảy từ trên cành cây xuống, tay áo phấp phới tung bay, vừa vặn dừng lại trước nàng ba thước, dưới chân dào dạt ý xuân, bên miệng lưu luyến ý cười, hắn mở miệng nói: “Công chúa còn nhớ tại hạ không?”
Hai ngày ở kinh thành đó có lẽ là hai ngày vui vẻ nhất trong đời bọn họ. Không ở vị trí thù địch, không có lợi ích quốc gia, chỉ đơn thuần là một thoáng tình cảm đẹp đẽ ngang qua thời tuổi trẻ.
Ý định ban đầu của Da Luật Chiến chính là tận mắt xem xét triều đình Đại Lương, lần này đi cùng Chiêu Dương đã tiết kiệm không ít sức lực.
Ngày thứ hai bọn họ vào một ngôi miếu nhỏ – ngôi miếu này chính là cứ điểm Da Luật Chiến truyền tin tức với sứ đoàn Khiết Đan. Trong lúc đàm đạo với trụ trì, Da Luật Chiến ngầm dùng tay ra hiệu, nhận từ trụ trì một mẩu giấy rồi bỏ vào tay áo, vừa quay đầu nhìn đúng lúc Chiêu Dương đang rút từ ống ra một thẻ tre giơ lên xem.
Hắn vội vàng liếc nhìn, nhận ra là một quẻ báo điềm ác, lập tức dứt khoát giật quẻ thẻ trong tay nàng quăng lại vào ống thẻ: “Công chúa, quẻ này không tính”
Dứt lời hắn thản nhiên nhìn trụ trì, trụ trì vội tiếp lời: “Thí chủ, ống thẻ này đúng là không thể dùng được nữa”
Chiêu Dương vốn không tin những thứ này nên không hỏi thêm, chỉ hào hứng kéo Da Luật Chiến đi thắp hai nén hương rồi đưa cho hắn một nén: “Vậy cầu một điều đi, nghe nói ở đây cực kì linh nghiệm”
Da Luật Chiến nghe lời đón lấy, vái hai vái, đúng lúc định cắm hương vào lư hương thì phát hiện Chiêu Dương đang lén nhìn hắn, hắn vừa quay đầu qua thì nàng lại cuống quít cúi đầu nghiêm túc bái lạy.
Hai người một trước một sau rời miếu thờ, Chiêu Dương ở phía trước, vừa cười vừa xoay người lại, vừa bước lùi vừa hỏi Da Luật Chiến: “Ngươi cầu gì vậy?”
Da Luật Chiến nhìn nàng: “Không cầu gì hết. Nếu muốn cái gì cứ dựa vào Phật tổ phù hộ thì người trong thiên hạ chỉ cần bái Phật là xong rồi, hà tất phải long đong một đời sóng gió. Bái Phật khồn bằng tự bái chính mình”
Chiêu Dương gật gật đầu, Da Luật Chiến thuận miệng hỏi một câu: “Công chúa có cầu gì không?”
Khuôn mặt Chiêu Dương tràn ngập ý cười, xoay người đi: “Không nói cho ngươi biết”
Chiêu Dương coi như được nuôi dưỡng ở phương Nam từ thuở còn tấm bé. Phương Nam là nơi thời tiết ấm áp ôn hòa, mưa bụi phủ trên mặt sông mờ mờ sương khói, ở kinh thành qua phải mất một thời gian mới quen được, giờ đây đến tận Bắc Cương môi trường thay đổi, ngày thứ hai nàng đã phát sốt.
Lúc này vẫn cách chỗ vua Khiết Đan một đoạn đường, nhưng thấy dáng vẻ ốm yếu của Chiêu Dương trông ra khó có thể chịu đựng thêm khó khăn trên đường. Đoàn lễ hòa thân chỉ có cách dừng ở một thành trì gần đó.
Mặc dù nàng mất cha mẹ từ nhỏ, nhưng vẫn còn người thân khác, dù cho ở phương Nam xa xôi hay kinh thành đều có thể ung dung đứng vững. Hôm nay gả đến Khiết Đan, trừ một đám cung nhân theo hầu nàng không còn gì khác, nhổ tận gốc rễ, trôi nổi lênh đênh nơi nương tựa. Lần này đổ bệnh nói là vì môi trường thay đổi vậy thôi, nào ai biết không phải là tâm bệnh.
Đêm đã khuya, Da Luật Chiến ở bên ngoài thấy ánh nến trong phòng nàng đã tắt mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Chiêu Dương vẫn chưa hạ sốt, bờ môi tái nhợt, hai gò má ửng đỏ, chau mày ngủ không yên giấc. Da Luật Chiến đang tém lại góc chăn thì bị nàng giữ chặt tay. Hắn theo phản xạ rụt tay lại, được nửa đường chợt dừng lại, lẳng lặng đứng một lúc mới ngồi xuống bên giường, đưa mắt ngắm nhìn tiểu cô nương đang vật lộn trong giấc mơ.
Trong một khoảnh khắc hắn đã mềm lòng, rất muốn nói với nàng, rằng về sau hắn sẽ là chỗ dựa của nàng khiến nàng an tâm. Nhưng lời này lúng búng trong miệng hắn một vòng rồi tự biến mất – hắn chợt tỉnh táo lại, hắn không thể cho nàng một lời hứa hẹn.
Đúng lúc này Chiêu Dương đột nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy Da Luật Chiến bất giác tự thu tay lại, sau đó chầm chậm gắng gượng ngồi thẳng dậy. Da Luật Chiến giơ tay đỡ nàng, nàng làm như không thấy, dịch người cách hắn xa một chút.
Trầm mặc một lúc Da Luật Chiến mới cất lời: “Nàng ở Đại Lương được phong hiệu Chiêu Dương, nhưng trong tiếng Khiết Đan đây là tên của nam nhân. Hay là gọi nàng A Y Mộ được không, nó có nghĩa là ánh trăng”
Chiêu Dương cười nhạo một tiếng, thanh âm yếu ớt nhưng khí chất không giảm chút nào, nàng lãnh đạm nói: “Bản cung mà phải dùng tên Khiết Đan ư? Hơn nữa ánh trăng chẳng qua chỉ đi mượn ánh sáng của mặt trời, thế mà cũng dám tranh giành toả sáng vào ban mai?”
Da Luật Chiết không hề phiền não, cúi đầu khẽ cười, đứng dậy bước ra ngoài: “Nghỉ sớm đi”
Cũng may Chiêu Dương đã từng học võ, thể chất khỏe mạnh hơn những nữ nhân bình thường, nghỉ ngơi ba ngày đã tốt lên rất nhiều.
Đi thêm ba ngày mới tới hoàng cung Khiết Đan, ngay đêm đó họ tổ chức hôn lễ theo nghi thức Khiết Đan.
Gần bình minh Chiêu Dương đã tỉnh dậy, quay đầu nhìn bên mình thấy Da Luật Chiến – quá nửa đêm hơi rượu trên người hắn đã hết hoàn toàn – nhẹ nhàng gỡ tay hắn đang đặt trên người mình, xuống giường bước ra ngoài.
Bên ngoài đương lúc mặt trời đang ló dạng, chân trời sáng lên một đường màu trắng bạc. Bỗng có một chiếc áo lông hồ ly dày khoác lên người, Chiêu Dương quay đầu, chỉ thấy thấy Da Luật Chiến nhíu mày thắt đai áo cho nàng. Hai người im lặng cùng nhau ngắm mặt trời mọc đằng xa.
Trong lòng Chiêu Dương hiểu rõ nàng đến để hòa thân, trên vai nàng là trách nhiệm Đại Lương và Khiết Đan trăm năm hoà hợp. Nói thẳng ra, nàng không thể vì bản thân muốn làm gì thì làm đó, muốn nói gì thì nói đó, nàng phải yên phận diễn tròn vai bát vương phi.
Thật ra nàng nhận trách nhiệm này chưa gây ra sơ suất nào, kể cả đối với Da Luật Chiến cũng giống như hiền thê tận tụy, hỏi han ân cần săn sóc chu toàn, khiến cho người khác không tìm ra nửa phần sai trái.
Nhưng cũng chỉ có một mình nàng biết, trong vô số khoảnh khắc nàng thất thần nhìn hắn, lại rất nhanh che giấu không để hắn nhận ra.
Mùa đông ở Bắc Cương đến từ rất sớm, tuyết rơi cũng thật mau.
Từ khi thành thân Da Luật Chiến bắt đầu tìm hoa cỏ khắp nơi, dù không nói ra nhưng hắn làm chuyện này vì sợ Chiêu Dương nhớ nhà mà buồn bã. Nhưng đáng tiếc những loài hoa này cũng chẳng sống được bao lâu.
Chiêu Dương vén mành lên, khi nhìn thấy nụ hoa mai cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Nàng sợ nhành mai này chóng nở chóng tàn, nhân lúc khi tuyết vẫn đang rơi dùng bình sứ hứng chút tuyết đọng trên cành mai thắm sắc.
Nàng thất thần, hình như nàng đã quên năm ấy An Bắc vẫn chưa trở thành tẩu tẩu của nàng, các nàng cũng đã từng cùng nhau hứng tuyết trong phủ Định Viễn hầu, An Bắc hỏi nàng: “Rượu này rất khó làm, muội học làm gì?”
Ngày ấy nàng đã trả lời tẩu ấy thế nào nhỉ? Chiêu Dương suy nghĩ một lát, đúng rồi, nàng nói: “Một ngày kia nếu ta thích một người, sẽ làm cho người ấy nếm thử”
Không biết từ khi nào Da Luật Chiến đã đứng sau lưng nàng, vươn tay nắm đôi bàn tay lạnh giá của nàng, thuận tay ôm nàng vào lòng: “Nàng làm chuyện này làm gì?”
Nàng lắc đầu, thu bình sứ lại: “Không có gì, giết thời gian thôi”
Mấy tháng trôi qua, những lúc rảnh rỗi nàng vẫn hay viết thư cho An Bắc, nhờ sứ giả đi về tiện thể mang thư An Bắc hồi âm cho nàng. Có đôi khi nàng nghĩ, nếu lấy hắn đổi lấy thiên hạ thái bình, đây âu cũng là một vụ làm ăn có lời.
Nàng cứ nghĩ ngày tháng sau này sẽ êm đềm trôi qua như thế, cho đến khi Da Luật Chiến bắt đầu khởi binh.
Lúc đầu Da Luật Chiến lừa nàng, nhưng về sau vô tình bị nàng phát hiện, vì thế hắn lập tức chặt đứt mọi mối liên hệ của nàng với Đại Lương, hạn chế để nàng đi lại.
Chiêu Dương cách một chiếc bình phong nghe loáng thoáng thấy hắn ở bên ngoài nói gì đó, thấy ngày càng nhiều các tướng lĩnh đến đây.
Ban đầu hắn còn qua đêm ở chỗ Chiêu Dương. Lúc ấy nàng hãy còn tức giận, còn có thể chất vấn hắn một hai câu, hai người cứ tranh chấp mãi nên hắn không tới nữa mà đi qua thư phòng ngủ.
Chiêu Dương thấy tình hình hai bên ngày càng căng thẳng, ngồi ngẩn người một lúc lâu đã thấy ánh mặt trời lấp ló đường chân trời, nhìn thấy bóng đêm dần dần bị xua tan.
Ngày đêm luân chuyển, lặp lại tuần hoàn, ánh mặt trời dù sáng đến mấy cũng chỉ tồn tại trong một cái nháy mắt mà thôi.
Đêm hôm đó, có lẽ hôm sau Da Luật Chiến đã tự mình đi dẫn binh nên gió lạnh thổi một nén nhang hắn vẫn quyết định bước vào.
Hắn cứ tưởng Chiêu Dương sẽ cãi nhau to tiếng với hắn, nhưng nàng chỉ giương mắt thoáng nhìn rồi rất mau cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chàng đã tới rồi” Giọng điệu như người trong nhà hỏi han bình thường, giống như chưa từng xảy ra những chuyện trước đây.
Trong lòng Da Luật Chiến bỗng dưng thấy khó chịu không yên, rất hiếm khi thấy hắn giận đến mức tái mặt như bây giờ. Trước đây không như vậy, ngay từ đầu nàng chưa từng biết thân biết phận, giọng nói kia chưa từng dịu ngoan nhu nhược đến thế. Bây giờ nành ngoan ngoãn cam chịu rồi hắn lại cảm thấy rất buồn.
Chiêu Dương thấy hắn lâu không trả lời, nặng nề ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nàng bị hắn hung hăng nắm bả vai, gáy bị hắn khống chế, những nụ hôn như mưa hạ xuống. Tính tình ôn hoà thường ngày bị xé tan, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ hung hăng ngoan độc.
Phản ứng của Chiêu Dương nằm ngoài dự tính của Da Luật Chiến. Hắn cứ tưởng nàng sẽ giãy giụa, sẽ đánh hắn mắng hắn, nhưng nàng không hề làm như vậy.
Thái độ này rất bất thường, nàng dịu dàng thuận theo như thế, khi hắn rời khỏi môi nàng, nàng thậm chí còn ngọt ngào gọi tên hắn.
Con dã thú trong lòng Da Luật Chiến chầm chầm bình ổn, hắn ôm nàng đến bên giường, cởi y phục trên người mình xuống. Khi xiêm y rơi xuống đất, Chiêu Dương quay đầu nhìn làn khói mờ mờ của lư hương.
Đến canh ba, Chiêu Dương mở mắt từ trong bóng đêm vô tận, mắt mở to cố nhìn rõ mọi vật. Nàng thử gọi Da Luật Chiến hai tiếng, còn véo nhẹ một cái, thấy hắn không có động tĩnh gì mới cẩn thận tìm kiếm trong quần áo bên người Da Luật Chiến, trong đó thật sự có một chiếc túi gấm.
Nàng mở túi gấm, lấy kết tóc bên trong ra, nhìn qua một lượt, sau đó dùng ngọn nến châm lửa rồi ném xuống đất. Mãi đến khi mùi cháy khét nồng nặc, nàng tận mắt nhìn thấy kết tóc kia bị đốt thành tro bụi mới yên tâm quay về giường.
Nàng biết nếu để thứ này lại về sau nó sẽ gây bất lợi cho An Bắc, nhưng đào sâu hơn thì vị thái tử ca ca kia sẽ luôn bảo vệ An Bắc chu toàn, sẽ không để tẩu ấy xảy ra chuyện gì đâu. Nếu xoáy vào thâm tâm của nàng, thật ra nàng cũng có tình cảm riêng.
Trong lòng nàng biết nàng và tẩu tẩu có chút gì đó rất giống nhau. Nàng luôn kính trọng tẩu tẩu, rất thích tính cách của tẩu ấy, ở bên nhau một thời gian dài cũng coi nhau như người thân ruột thịt yên tâm dựa vào.
Nàng chợt nhớ lại, hội đèn lồng của Tết nguyên tiêu năm ấy nàng mặc bộ xiêm y na ná tẩu tẩu, lại còn đeo một chiếc mặt nạ. Ngay cả cuối xuân khi ấy về kinh thành nàng cũng mặc xiêm y của tẩu ấy. Trùng hợp nhiều lần như thế, tâm nàng cũng bắt đầu nghi hoặc. Nàng thật lòng yêu quý tẩu tẩu, tất nhiên sẽ không gây hiềm khích gì, chỉ là vẫn không thể kiềm chế một chút khó chịu trong lòng mà thôi.
Hương liệu trong lư hương đã gần hết, hương liệu này là thái tử đưa cho nàng trước khi đi, có thể làm người khác ngủ say.
Chiêu Dương rút dao ra, ngồi xuống bên giường.
Nàng nhìn nam nhân còn đang say giấc, nhìn đến khi nước mắt lăn dài, cố gắng hít vào, nàng nói: “Da Luật Chiến, rốt cuộc là ta nhìn lầm ngươi”
Vừa dứt lời, mũi dao sắc nhọn loé lên, khi gần đâm sâu xuống ngực Da Luật Chiến thì tay nàng bỗng nhiên tê rần, sau đó bị lôi xuống đặt lên giường.
Tay phải Da Luật Chiến bị dao đâm sâu, có thể thấy Chiêu Dương chẳng hề lưu tình. Hắn rút con dao ra, máu chảy dọc theo lưỡi dao rơi xuống người nàng.
Một tay hắn khống chế Chiêu Dương, tay kia cầm dao ghì vào cổ nàng, vì quá nhanh nên lớp da đã ứa máu.
Hắn cười lạnh một tiếng, trong thanh âm tựa như trong trẻo sạch sẽ, nhưng còn lạnh lẽo hơn cả mũi kiếm trong tay: “Nàng thật sự muốn giết ta”
Nói xong dao lại đè xuống, trên cần cổ trắng ngần tuôn một giọt máu tươi.
Chiêu Dương nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi lại mở mắt nhìn hắn cười: “Da Luật Chiến, là ngươi ép ta, làm ta không còn cách nào khác”
Sau đó rướn cổ về phía lưỡi dao, nhưng đáng tiếc bị Da Luật Chiến đẩy về. Hắn ném con dao ra thật xa, tiếng dao rơi xuống đất tạo ra âm thanh “leng keng” vang vọng trong đêm tối.
Nàng nghe thấy nam nhân kia bình thản nói: “Nàng muốn huỷ kết tóc thì cứ việc huỷ. Hai người bọn họ chắc chắn có một người chưa giải được độc”
Hắn nhìn nàng thật sâu: “Chiêu Dương, người Trung Nguyên các nàng có câu xuất giá theo chồng. Bây giờ nàng đã là bát vương phi của Khiết Đan rồi”
Đêm hôm ấy Da Luật Chiến buông nàng ra rồi đi ngay, tất cả những thứ có thể tự sát đều bị mang đi sạch. Có hai cô gái Khiết Đan kè kè bên cạnh trông coi nàng, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải kiểm tra xong thì nàng mới được ăn.
Chiêu Dương không khỏi cảm thấy nực cười. Từ nhỏ đến lớn, nàng muốn làm gì người khác ngăn được sao? Cũng may hai người này không đọc được chữ Trung Nguyên, Chiêu Dương suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định viết một phong thư.
Đêm hôm ấy, thị nữ Khiết Đan tất nhiên không cần canh giữ bên giường, chỉ canh chừng ở gần đó. Chiêu Dương động đậy người, nhẹ nhàng lấy bình sứ giấu dưới đêmh ra. Đây là thuốc độc nàng mang theo từ kinh thành, vốn dĩ chỉ để phòng chuyện nhỡ đâu, nhưng không ngờ có một ngày lại dùng trên người mình.
Nàng uống viên thuốc, nhìn ánh sáng xung quanh mình, nhưng không thể chống đỡ đến khu ánh sáng mặt trời chiếu rọi đã yên lặng khép chặt hai mắt.
Da Luật Chiến đang đánh nửa trận, đúng lúc thiên thời địa lợi lại đột ngột lui binh.
Chiến giáp còn chưa kịp cởi, hắn đi một mạch vào hoàng cung, đứng khựng lại trước cửa. Hắn nhìn bộ chiến giáp dính đầy máu trên người mình, vươn tay cởi xuống. Nếu dính máu của người Đại Lương, Chiêu Dương nhìn thấy nhất định sẽ không vui.
Người trên giường yên tĩnh ngủ say giống như thường ngày, chỉ là sắc mặt đã có chút tái nhợt, xanh xao kì lạ.
Da Luật Chiến bước tới, vẫn chưa chết tâm thử mạch đập của nàng, sau đó nắm bàn tay đã cứng ngắc, không nói thêm một lời.
Hai thị nữ kia sợ tội nên đã tự sát, mọi người đều bị đuổi ra ngoài, giờ đây chỉ còn mình hắn ở lại, còn một cái xác vô hồn lạnh lẽo.
Trên giường có một bức phong thư, hắn mở ra đọc đi đọc lại vài lần, là nét bút xinh đẹp nhỏ nhắn.
Hắn mỉm cười, nói với người đang yên giấc trên giường kia: “Thuốc giải? Nếu nàng còn sống mà nói những lời này, ta còn có thể miễn cưỡng đồng ý”
Đang nói hắn chợt đứng dậy đi ra ngoài, đi ngang qua cành mai vàng chợt dừng lại, dặn dò: “Hoa tàn rồi, không để lại làm gì nữa. Vứt đi”
Trong thư có một dòng chữ thật nhỏ, thật tâm thật ý viết một câu: “Ta luôn canh cánh trong lòng muốn ủ cho chàng vò rượu kia, muốn tặng chàng làm quà tân hôn. Chỉ là khi gả cho chàng phải thật lòng vui vẻ, phải tình chàng ý thiếp, phải bạc đầu răng long mới là chân tình”.
Câu này là Chiêu Dương nói với hắn, không phải là công chúa Chiêu Dương.
Đêm hôm ấy Da Luật Chiến thả mình trong đống rượu, uống đến say mèm không rõ thực hư. Nâng mắt thoáng nhìn như thấy hình bóng ai kia quen thuộc đến thế, xiêm y màu đỏ nhạt, không một chút tạp chất cưỡi trên lưng một con bạch mã hoà trong xuân sắc, nàng xoay người mỉm cười với ta.
Hắn lẩm bẩm tự nói, như nói với mình, như nói với người đã âm dương xa cách: “Đêm đó nàng đốt kết tóc ta còn có vài phần ngóng trông nàng vì bản thân mình nên mới đốt. Nàng nói xem, ta điên rồi đúng không?”
“Chiêu Dương, vì ta thật sự thích nàng, nên ta mới cưới nàng”