Ta miễn cưỡng cong khóe miệng, tay nắm chặt buông thõng bên người, bị váy dài màu đỏ son hoàn toàn che kín, hắn không thể nhìn ra ta đang run bần bật.
“Không cần nghĩ nữa, chủ ý của ta đã quyết. Chọn ngày không bằng gặp ngày, đưa tư ấn cho ta”
Hắn lẳng lặng nhìn ta hồi lâu, trong đáy mắt lộ ra vẻ yên tĩnh lạ thường, tựa như mặt biển không một gợn sóng, mặc cho sóng ngầm có cuồn cuộn đến đâu vẫn sẽ bị đè xuống gắt gao.
Cứ nhìn vào đôi mắt hắn, thậm chí ta còn có chút không thở nổi.
“Trong vòng nửa tháng. Nửa tháng sau ta sẽ đưa tư ấn cho nàng. Đến lúc đó muốn đi hay ở tùy nàng. Chỉ với một điều kiện, trong khoảng thời gian này nàng chỉ có thể đợi ở đây, thị vệ ở Đông cung ta sẽ không rút lui”
Ta trầm ngâm một lát, trong lòng thầm nghĩ không biết Bắc Cương còn có thể chống cự qua nửa tháng này hay không.
Dường như hắn nhìn ra suy nghĩ trong lòng ta: “Ta đã cho phép nàng suy nghĩ nửa tháng thì sẽ bảo vệ Bắc Cương trong nửa tháng này”
Nếu tỉ mỉ nhìn kĩ vào mắt hắn, thật ra sẽ nhìn ra đã rất lâu hắn không ngủ ngon giấc, đôi mắt thanh xuân ngày ấy nay đã hòa lẫn tơ máu lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Hắn thấy ta mãi không lên tiếng, nói thêm một câu: “Nửa tháng này nàng hãy tự mình suy nghĩ thật kĩ, ta sẽ không đến tìm nàng, nàng cũng cần có một chút thanh tịnh”
Nói xong hắn khẽ cười một tiếng, nói thật nhỏ: “Bây giờ nàng cũng không muốn thấy ta xuất hiện trong tầm mắt nữa”
Ta hơi quay đầu nhìn đi chỗ khác, trong lồng ngực có gì đó vô cùng đau đớn, không muốn nhìn thấy bộ dạng này của hắn, lưu loát nói: “Vậy thì nửa tháng, đêm đã khuya, xin điện hạ cứ tự nhiên”
Tay hắn duỗi ra phía trước, tư thế kia giống như đang muốn ôm ta vào trong ngực, nhưng chỉ hơi duỗi ra một chút lại do dự trong không trung rồi chán nản hạ xuống. Sau đó xoay người, từng bước từng bước đi ra ngoài. Cung nhân ở hai bên mở cửa ra, hắn bước vào trong bóng đêm, giây phút ấy sao thật nặng nề cô liêu.
Cửa gỗ lim nạm hoa tơ vàng từ từ khép lại, tầm mắt của ta theo cánh cửa dần hẹp thành một đường. Mà trong khe hở ấy hắn chưa từng quay đầu nhìn lại một lần.
Gió thổi mang theo khí lạnh tràn vào điện, ánh nến theo gió chập chờn hai lần, cái bóng của ta trên nền đất trơ trọi di chuyển theo. Trong điện trống trải yên tĩnh càng lộ ra vẻ hiu quạnh, ta vòng tay ôm lấy mình thật chặt.
Có lẽ do tâm trí chưa tập trung nên ta chưa từng phát hiện hương trong điện ban đêm đã được đổi thành loại giúp ngủ an giấc. Càng chưa từng biết được, đêm hôm đó lúc ta vẫn còn đang say giấc nồng, có người lặng lẽ đi tới trước giường ta, tay vuốt ve bên tóc mai ta, khắc sâu khuôn mặt của ta vào trong tâm trí.
Một tiếng than thở trong đêm không một ai hay, hắn nói những lời chưa từng nói, thấp giọng nói từng thứ cho đêm khuya nghe.
“Lần đầu ta gặp nàng là ở biệt việt ngoài kinh thành, trong yến tiệc của Hạ tướng quân. Trên bàn tiệc ta rất phiền muộn nên muốn ra ngoài hít thở không khí, trùng hợp lại gặp nàng ngồi trên lan can của đình. Ta nhớ rõ ánh trăng hôm ấy rất đẹp, mà nàng còn rực rỡ hơn cả ánh trăng. Nàng nhảy xuống từ trên cao, ta chỉ sợ nàng sẽ trượt chân ngã nên mới chạy tới đỡ nàng”
“Xem như đó là lần gặp mặt đầu tiên. Kể tới cũng lạ, lúc ấy ta cứ cảm thấy hình như mình đã gặp nàng ở đâu đó rồi”
“Từ đó về sau ta không thể điều khiển những chuyện xảy ra được nữa. Ta không nên đi đến Bắc Cương, không cần những đại thần kia khuyên can, ta cũng biết những quan hệ rắc rối trong đó. Nhưng ta hành động điên rồ, không thèm quan tâm đến chuyện đó đó, chỉ vì muốn đi tìm nàng”
“Khi đó nàng luôn gần gũi với Hạ Thịnh. Mỗi lần ta gặp nàng, nàng không rời hắn nửa bước, hai người luôn luôn kề vai sát cánh. Thậm chí ta đã có suy nghĩ xin phụ hoàng tứ hôn cho Hạ Thịnh, thế nhưng lại sợ nàng trách ta nên đành phải thôi”
“Ta sống cho tới bây giờ, ít nhiều cũng bị đả kích, ít nhiều cũng có bao ánh mắt nhìn chằm chằm ta, mỗi ngày đều như vậy, không có một giây phút thư giãn. Nhưng từ nhỏ ta đã biết, khi đã ngồi lên vị trí này thì càng phải lo lắng hơn bọn họ một chút, càng phải có thủ đoạn một chút, dù mệt mỏi như thế nào cũng phải cố chống đỡ mà kháng cự. Trước khi gặp nàng ta chưa từng sợ bất cứ điều gì”
“Sau khi gặp nàng, ta ngày ngày sống trong sợ hãi, suốt cả đêm thường không thể ngủ yên. Đến bản thân ta cũng không rõ, tại sao ta lại phải lo lắng những điều không có thật”
“Ta sợ một ngày nào đó nàng muốn rời đi, đi đến một nơi ta không thể tới, mà ta làm cách nào cũng không thể giữ nàng lại. Nàng hỏi ta có hiểu cảm giác bị bỏ lại một mình hay không, ta hiểu rất rõ, còn hơn cả hiểu”
“Đương nhiên ta không thể thả nàng đi, nếu ta cứ buông tay như thế, vậy chẳng phải nỗi sợ hãi mấy năm nay của ta sẽ biến thành sự thật hay sao? Vẻn vẹn chỉ có nỗi lo lắng, ngày đêm không được an ổn, nếu nó trở thành sự thật rồi, nàng bảo ta phải sống tiếp thế nào đây?”
“An Bắc, nàng nói xem, có phải kiếp trước ta mắc nợ gì nàng không? Cho nên đời này nàng cứ giày vò ta như thế”
Cuối cùng hắn đứng thẳng người lên, sau đó không nhịn được lại cúi người thấp xuống lưu luyến đặt trên trán ta một nụ hôn: “Đêm hôm đó nàng nói nhiều như vậy với ta, ta vẫn chưa từng đồng ý để nàng đi Bắc Cương. Nhưng có một chuyện ta muốn đồng ý với nàng”
Hắn ngồi thẳng dậy: “Ta thay nàng đi”
Hôm sau ta vô tình nghe người ta nhắc tới, khi đó hắn hao tổn tâm cơ bày bố thế cục, ép bản thân vào hoàn cảnh không thể không thân chinh, mới xin Hoàng thượng một cơ hội được thân chinh. Về sau có người nọ than tiếc nói: “Thái tử điện hạ không phải đi để lập công lớn, rõ ràng là đi thành toàn cho sự nghiệp của người ngoài”
Hắn biết rõ không có cơ hội thắng, nhưng hắn vẫn đồng ý với ta câu nói này.
Sau đó, mạng đổi lấy mạng.
Sang ngày thứ hai, hắn thật sự chưa từng tới. Lúc đầu ta còn mừng vì được thanh nhàn, mỗi ngày đều ngủ một giấc thật dài, tỉnh dậy sẽ đọc sách sử, tự mình đánh cờ, xem lại binh pháp, luyện thương pháp thêm hai canh giờ, bình hoa hay đồ sứ trong điện không biết bị ta vô tình làm vỡ bao nhiêu cái. Chuyện này không trách ta được, dù tròn điện rộng rãi đến đâu đi nữa cũng vẫn bị hạn chế, ta đã thu gọn động tác lại hết mức rồi.
Lúc đầu óc thông suốt cũng sẽ tính toán đến thế cục, chỉ là trong lòng vẫn không hiểu rõ, nửa tháng này không biết gió đã thổi hướng nào, nhắm mắt làm liều dĩ nhiên sẽ không ăn khớp, chỉ là mưu tính cho an tâm thôi.
Đến ngày thứ bảy thứ tám ta mới hơi lo lắng, cũng không biết nỗi bất an này bắt nguồn từ đâu, chỉ là lo sợ trong lòng.
Lúc hắn hẹn ta kì hạn nửa tháng liền đổi một nhóm cung nhân khác, những nha hoàn trước kia ta mang từ phủ đến đều bị thay hết đi. Nhóm mới đến này nhìn qua một lần đã biết có chuyên môn, không giống như cung nữ bình thường. Người nào người nấy tiếc chữ như tiếc vàng, trong đó có vài người giống như người luyện võ, nhưng ta có gặng hỏi thế nào bọn họ vẫn chẳng nói gì hết.
Suy cho cùng ta vẫn có chút nhớ nhung Liên Vi, dù sao cũng coi như đã theo ta hai đời. Chỉ là nghe nói em ấy vẫn mang bệnh, ta lại không ra được khỏi điện này nửa bước, cho nên từ đó vẫn không gặp mặt.
Sang ngày thứ mười một, trời vạn dặm quang mây, thời tiết vô cùng tốt, ta đẩy cửa sổ ra cho thoáng khí, thoáng chốc hương mai đã tràn ngập trong phòng.
Hồng mai ngoài cửa sổ nở sớm, nhưng cũng không thoát khỏi cái khuôn khổ của một kì hoa. Nở càng sớm, lúc héo tàn lại càng nhanh. Lúc này hồng mai bên ngoài mới vừa bung ra một chút đã muốn uể oải rơi xuống nền đất lạnh.
Ta vươn nửa người ra, dùng sức mới với tới bẻ gãy một nhành hoa, muốn nhân lúc hoa chưa tàn cắm một bình.
Chỉ là đồ sứ trong điện mấy ngày nay đã bị ta đánh vỡ nhiều, lác đác không còn lại bao nhiêu, mà ta cũng lười gọi người đến thay mới, dù có thay thì trước sau gì vẫn bị đánh vỡ mất thôi. Lúc này chỉ thiếu một bình có thể cắm nhánh hoa mai này.
Người dẫn đầu đám cung nhân này cực kì có mắt nhìn, phân phó xuống dưới, chỉ một lát đã mang đến một bình sứ tráng men trắng, vừa vặn tôn lên nhành mai trong tay ta. Ta cầm nhành mai trong tay nhìn trước sau một lượt, rất hài lòng.
Lúc này có một cung nhân đi tới nói vào tai cung nhân cầm đầu kia gì đó, sau đó cung nhân kia tiến đến vái chào, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti: “Bẩm nương nương, thế tử phi phủ Định Viễn Hầu vừa mới đến một chuyến mang theo không ít thuốc bổ, nói là bệnh này của nương nương đã triền miên một thời gian, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, từ từ điều trị là được. Thế tử phi định qua thăm nương nương một lát, nhưng vì điện hạ đã phân phó trước đó, khoảng thời gian này không để nương nương gặp người ngoài, nô tì đã tự mình làm chủ mời thế tử phi quay về”
Trên tay ta thoáng khựng lại, mặt không biến sắc hỏi nàng ta: “Đã lâu bản cung không gặp thế tử phi nên cực kì nhung nhớ. Nàng còn nói gì nữa không?”
“Thế tử phi chỉ nói thuốc mạnh hại thân, dễ động nguyên khí, muốn bệnh đi cũng như rút sợi tơ, phải chầm chậm mưu tính”
Vừa dứt lời, bình sứ trên tay ta không được cầm chắc trượt xuống mặt đất tạo nên tiếng vỡ tan thanh thuý. Nhánh hồng mai kia đỏ đến bỏng mắt hoà lẫn trong đống mảnh sứ bị vỡ.
Ta ráng chống đỡ nở nụ cười, chỉ nói với nàng ta: “Trên tay ta ra chút mồ hôi nên nhất thời cầm không chắc, không cần mang cái mới tới”
Tẩu tẩu bị giam lỏng trong phủ, ngày đó muốn truyền đến một câu nói còn phải phí bao nhiêu tâm tư, hiện giờ có thể đích thân đến Đông Cung một chuyến. Nếu không phải nàng đã nghĩ ra phương pháp thoát thân, tránh mặt Tứ hoàng tử, thì đó chính là – Tứ hoàng tử đã không để ý đến vòng này, cũng không muốn tốn nhiều tâm tư, nên mới để tẩu tẩu có thời cơ lợi dụng.
Cái trước khả năng nhỏ hơn nhiều, ngày đó tuy rằng tình hình bên cạnh có chút chuyển biến tốt, nhưng với tính tình của tẩu tẩu cũng sẽ không để ta mạo hiểm.
Nhưng nếu là cái sau, rốt cuộc chuyện gì đã ràng buộc Tứ hoàng tử, có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác?
Ánh mắt hắn không ở kinh thành, vậy chỉ có thể ở Bắc Cương.
“Thuốc mạnh hại thân, dễ động nguyên khí”, trong lòng ta cứ lặp đi lặp lại hai câu này. Tẩu tẩu đương nhiên sẽ không biết được tình hình nơi đâu, thế nhưng chắc hẳn hiểu rõ ta tuyệt đối sẽ không vì “bệnh tật triền miên” mà không thể gặp mặt một lần. Vậy cái gì mới có thể tác động khiến nàng để lại một câu nói như vậy….
Nghĩ đến đây trong lòng ta đã có chút hồi hộp, mắt thấy một tiểu cung nhân đang quét sạch mảnh vỡ trên mặt đất, ta làm như như vô ý hỏi thăm:”Thái tử điện hạ mấy ngày nay đang bận cái gì?”
Tiểu cung nhân đang quét dọn đưa lưng về phía ta không kêu lên một tiếng, may mà mắt ta tinh mới phát hiện lưng nàng bị lời nói của ta kéo căng ra. Chỉ trong chớp mắt nhưng cũng đủ để nhìn ra nàng ta đề phòng vấn đề này.
Đại cung nữ dẫn đầu đáp lời ta: “Thường ngày điện hạ vẫn luôn bận rộn, bây giờ cửa ải cuối năm sắp tới, sự vụ cũng nhiều hơn một chút. Mấy ngày nay phần lớn đều ở thư phòng, không hay ở lại Trung cung”
Ta nhìn mảnh vỡ bị quét ra ngoài điện, đột nhiên nói: “Ngươi thay bản cung truyền một tiếng, bản cung có chuyện gấp muốn gặp điện hạ”
Đại cung nữ kia ngáng đường ta: “Điện hạ phân phó, trong nửa tháng này không gặp nương nương. Hôm nay đã là ngày thứ mười một, còn bốn ngày nữa”