Rượu qua nửa tuần, ta dừng đũa chống cằm nhìn hắn. Thần trí hắn đã có chút không tỉnh táo, cố gắng gượng vươn tay vuốt lên mày ta: “Sao nhìn đau lòng thế?”
Ta hít hít mũi, cầm hắn đưa xuống, rầu rĩ nói: “Không có”
Hắn thở dài, nhìn xoáy vào ta, thanh âm cũng trở nên yếu ớt: “An Bắc, trước đây nàng đã đồng ý với ta sẽ không đi nữa”
Tay ta như bị bỏng, nhất thời thả tay hắn ra, hoảng loạn gật đầu. Hít sâu một hơi mới dám đưa mắt lên nhìn hắn, dịu dàng nói: “Có chàng ở đây ta sẽ không đi đâu hết. Có phải mệt rồi không? Mệt thì nghỉ một lát đã”
Hắn thuận thế ngã lên bàn, ngón tay khẽ động bị ta giữ lại mới dần không ngọ ngoạy nữa.
Ta xác nhận thuốc mê đã bắt đầu có tác dụng, nhanh chóng nới lỏng tay. Thời gian không thể trì hoãn, bởi lẽ sắp xếp gấp gáp, chậm thêm một lúc sẽ không tránh được thị vệ Đông Cung đi tuần.
Ta đứng dậy, rảo bước đến bên rương gỗ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta lấy tay nải từ trong rương ra đeo lên người, lại lấy hổ phù từ trong hộp gấm nắm chặt trong tay. Nhẹ nhàng đóng rương gỗ lại, chầm chậm đứng dậy, dứt khoát quay người, nhưng vừa bước được mấy bước liền đứng sững lại.
Người vốn nên nằm trên bàn cũng không hay biết chuyện gì, giờ đây khuôn mặt đang rũ xuống, một tay cầm bình rượu vân rồng mạ vàng, một tay cầm chén, đang tự rót tự uống.
Bốn bề im lặng lạ thường, tiếng rượu rót vào ly càng âm vang.
Trong bình vốn không còn bao nhiêu rượu, giọt cuối cùng nhỏ xuống, hắn lắc lắc bầu rượu, tiện tay đặt xuống, ngửa đầu uống cạn chén, sau đó đặt mạnh xuống bàn, lúc này mới đưa mắt nhìn lên.
Ánh mắt lạnh lẽo như ngâm qua hầm băng, hắn rút một vật ra từ trong tà áo, nụ cười có chút châm biếm: “Nàng muốn thứ này?”
Nói xong hắn ném thứ đó qua, nó lăn hai vòng rồi dừng lại bên chân ta. Ta cúi đầu nhìn lướt qua, không dám tin xòe tay ra.
“Thứ trong tay ngươi là giả” Hắn đứng dậy: “Vốn chuẩn bị để đề phòng người khác, không ngờ lại để đề phòng nàng”
“Thứ quan trọng như này đương nhiên ta phải mang theo bên người. Nàng vốn có thể dễ dàng lấy được đồ thật”
Hắn bước đến, gỡ tay nải trên người ta xuống, ta cũng không phản kháng.
Đồ đạc bị vứt văng khắp mặt đất, hắn ngồi xuống tiện tay lật lật, sau đó nhặt ngọc ban chỉ lên cười giễu cợt, dùng lực ném sang bên cạnh, ngọc vỡ ngay dưới chân nến dấy lên ánh lửa bập bùng.
Ngọc vỡ thành hai đoạn, mặt cắt trơn nhẵn, ánh nến chiếu trên đầu sáng long lanh, tựa như một mặt trăng nhỏ.
Ánh mắt hắn kỳ lạ, hỏi ta: “Đây là cách nàng nói tin ta?”
Ta khép mắt lại, trong lòng như lửa đốt, lớn tiếng hỏi lại hắn: “Ngươi bảo ta tin ngươi? Ngươi bảo ta lấy cái gì ra tin ngươi?”
Ta nhìn hắn, từng câu từng chữ nói: “Tiêu Thừa Ngạn, nếu ngươi có bản lĩnh ấy, khiến ta hết lần này đến lần khác hiểu rằng, ta đã tin sai người rồi”
“Bây giờ điện hạ buông tha Tần gia rồi muốn dùng nhà nào? Sao không sớm phế ta, dọn chỗ cho vị trí thái tử phi đi?” Ta buông tay, miếng hổ phù giả rơi xuống leng keng một tiếng, giống như xé rách những cảnh tượng huyền ảo được bện lại qua tháng ngày.
Hắn vẫn lặng lẽ không lên tiếng, ta nói tiếp: “Lẽ nào điện hạ vẫn muốn níu giữ ta? Sao, thế lực nhà mẹ đẻ thái tử phi sụp đổ, ngày sau không phải sợ ngoại thích chuyên quyền nữa rồi đúng không?”
Sắc mặt hắn tối tăm: “Nàng nghĩ như vậy?”
Ta cười nhẹ một tiếng: “Nếu ngươi có thể giải thích rõ ràng, nếu có thể thề với trời, thề ngươi một chút tư tâm cũng không có, trong lòng cũng chưa từng nghĩ muốn lấy Tần gia làm con cờ, tự ta sẽ nghe theo”
Ta bước lên phía trước một bước, cười nói: “Ngươi thề đi”
Giọng nói hắn thoáng vẻ mỏi mệt không chịu đựng nổi nữa, bỏ qua câu hỏi: “Nàng có từng nghĩ nàng cầm miếng hổ phù này đi, đã đặt ta ở đâu?”
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ sẽ đặt ta ở đâu sao” Ta lùi đến bên hổ phù, cúi người nhặt miếng thật lên.
Hắn giơ tay chặn trước người ta, ta không thèm nhìn đánh một chưởng, dùng hết lực đánh trúng vào ngực hắn. Ta không nghĩ sẽ đánh trúng, đến khi chạm vào ngực hắn mới theo bản năng thu hồi vài phần lực, nhưng đã muộn rồi.
Sắc mặt hắn thoáng trắng bệch, khí huyết cuồn cuộn dâng lên lại bị hắn ép xuống.
Ta lãnh đạm hỏi: “Ta nhất định phải đi Bắc Cương, nếu ngươi muốn cản, thà giết ta còn tiết kiệm sức lực của ngươi hơn”
Hắn chỉ nhìn ta đăm đăm, ta giương tay đánh thêm một chưởng, lực giảm một nửa, nhưng đột nhiên bị triệt tiêu, toàn thân mềm nhũn, nhất thời đứng không vững, loạng choạng một bước.
Hắn đưa tay đến đỡ, ta tránh ra nhưng không tránh được, toàn thân bủn rủn vô lực, phải mượn hắn hai phần lực mới đứng vững được.
Hắn thở dài bế ngửa ta lên, lúc đó đến tay ta cũng không nhấc nổi nữa: “Đừng phí sức nữa, trong trà có nhuyễn cổ tán, mặc dù mới uống xong không có biểu hiện gì, nhưng một khi vận khí nội lực sẽ bắt đầu phát tác, thế như núi đổ”
Ta oán hận nhìn hắn, hắn che hai mắt ta, phủ xuống môi ta thăm dò, sau đó phả hơi thở ấm nóng bên tóc mai ta: “Chính nàng nói sẽ không đi đâu hết, nhưng lại không thực hiện được, ta chỉ có thể dùng hạ sách này”
Ta cố gắng xoay đầu sang bên, nghe bản thân nhẹ giọng nói: “Là ta không giỏi bằng ngươi, cờ thiếu một nước, ta nhận”
“Ta thật sự hy vọng nàng có thể nhận” Hắn chầm chậm nhấc người ra, bước ra ngoài điện lệnh cho người vào dọn dẹp, lại nói với Liên Vi: “Hầu hạ cho tốt chủ tử nhà ngươi, nếu xảy ra sai sót gì, ta chỉ hỏi tội mình ngươi”
Cung nhân dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt thái tử sa sầm, ai ai cũng thận trọng dè dặt, động tác nhanh nhẹn dọn dẹp trong điện xong liền lui xuống.
Cuối cùng trong tẩm điện chỉ còn lại ta và Liên Vi, ta nằm hướng mặt vào trong, ban đầu vì không muốn đối diện với thái tử, lúc này vì không muốn đối diện với em ấy.
Từ khi thái tử có thể đàng hoàng ngồi ở đó, ta đã biết Liên Vi chắc chắn có vấn đề, chỉ là không ngờ em ấy đã nghe thái tử đến mức này, một quân chiếu tướng.
Ta nhớ rõ, kiếp trước em ấy rất trung thành tận tâm, đúng là đã phát hiện rất nhiều manh mối nhưng không mảy may nghi ngờ em ấy. Đến hôm nay quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ta quên một chuyện quan trọng nhất – Em ấy báo ơn Tần gia, không phải ta. Lòng trung thành của em ấy là đối với Tần gia.
Kiếp trước bởi vì Tần gia bị lật đổ trong một ngày, nhưng kiếp này em ấy sợ việc làm này của ta liên lụy đến quý phủ.
Mặc dù đã nghĩ thông đến mức này, nhưng ta vẫn không tránh được giận cá chém thớt, phạt em ấy quỳ trước giường.
“Nương nương, trước đây phu nhân có dặn dò nô tì, nếu một ngày nào đó nương nương hành động bất thường, nhất định phải quan sát cho rõ. Tính toán trong lòng nương nương là tội khi quân, chu di cửu tộc. Nô tì không khuyên được nương nương, lúc ra ngoài mua sắm bị người của thái tử điện hạ phát hiện. Điện hạ nói với nô tì…”
Ta ngắt lời: “Ngươi không phải nói nữa, ta biết hết rồi”
Liên Vi dập đầu ba cái: “Nô tì biết nương nương tự có suy tính, chỉ xin nương nương hãy vì quý phủ mà cân nhắc một lần”
Ta tức đến phát cười: “Lẽ nào ta vì quý phủ cân nhắc còn không nhiều bằng ngươi?”
Liên Vi quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy như có chút nghẹn ngào: “Nô tì không dám. Nương nương muốn phạt nô tỳ thế nào cũng được, nhưng ngàn vạn đừng giận làm hại đến thân thể”
Ta trầm giọng nói: “Lúc nào ngươi hiểu ra chuyện ngươi là người của ta, thì lúc ấy quay lại đây hầu hạ”
Nói xong Liên Vi vẫn không đứng dậy, ta càng giận dữ nói với em ấy: “Muốn quỳ ra ngoài quỳ, đừng ở đây làm chướng mắt”
Bên ngoài tuyết đã rơi một đêm, ta cũng thức trắng một đêm, từng chút từng chút cử động thân thể, trời gần sáng cuối cùng đã có thể miễn cưỡng cử động.
Ta gắng sức chống xuống giường, nhưng bước được hai bước liền lảo đảo ngồi xuống.
Cửa điện lúc này bị cung nữ mở ra, thái tử từng bước đi vào, hắn đã mặc triều phục, ta đoán đang chuẩn bị lên triều sớm.
Thấy bộ dạng của ta hắn chau chau mày: “Đất lạnh hại thân thể”
Ta dò không ra thái độ của hắn, dứt khoát không để ý.
Hắn bế ta về giường, kéo chăn lên đắp cẩn thận, ngữ khí bình thản, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, như nói chuyện phiếm trong nhà với ta: “Đêm qua tiểu nha hoàn của nàng quỳ trên tuyết một đêm, vừa rồi lúc ta đến đã ngất rồi”
Hắn nhìn sắc mặt ta một cái, nói tiếp: “Ta sai cung nhân đưa em ấy về phòng, đi mời đại phu rồi”
Ta mỉa mai nói: “Người làm việc cho điện hạ bệnh rồi, điện hạ mời đại phu, không phải là chuyện nên làm sao?” Tiếng từ trong cổ họng lại có chút nghẹn.
Hắn im lặng một lúc, dặm xong góc chăn, ngước mắt lên nói: “Nếu nàng không ngủ, ta khác có cách ép nàng nghỉ ngơi đàng hoàng. Nàng tự làm bản thân mệt mỏi suy sụp, sau đó nhìn cho rõ sẽ còn ai sẽ vì nàng lo lắng hầu hạ”
Hắn đi rồi ta cũng nghĩ thoáng ra được chút, quả thật đúng như lời hắn nói, phải nghỉ chu toàn hơn, phải bảo vệ thân thể mình trước. Chỉ là cơm canh đưa đến ta đều không động đến, đến nước cũng không uống một ngụm.
Hắn hạ triều liền đến lần nữa, triều phục cũng chưa kịp thay, tự bưng bát canh ngân nhĩ tổ yến ngồi trước giường ta, múc một thìa nhỏ thổi nguội rồi mới đưa đến bên môi ta.
Ta giương tay gạt rơi xuống, canh nấu đặc rơi vãi trên vạt áo trước. Vậy mà hắn không giận, chỉ dùng khăn cung nhân dâng tới lau qua, dặn dò: “Làm một bát mới mang đến đây”
Vừa dứt lời, hắn lập tức cởi áo bào bên ngoài xuống, rót một ly trà tự mình uống trước, lại rót thêm một ly ngồi về trước giường, nói với ta: “Nàng cũng nhìn thấy rồi đấy, sạch sẽ, thuốc gì cũng không bỏ”
Dược hiệu của nhuyễn cốt tán quả thực rất mạnh, vừa rồi giương tay tác động đến phế hỏa, bây giờ không nhấc được tay lên nữa. Hắn ngồi lên, để ta dựa vào lòng, cẩn thận bón nước. Ta sặc một chút hắn liền lập tức vỗ nhẹ sau lưng để ta thuận khí.
“Điện hạ thật khiến người khác cảm động, người ngoài không biết còn tưởng thê tử lâm bệnh, trượng phu cực nhọc ngày đêm tỉ mẩn chăm sóc”
Hắn vẫy tay gọi tiểu cung nữ đến, thu chén trà: “Nàng nói ít thôi, tiết kiệm sức lực, thuốc này phát tác qua mười hai canh giờ sẽ tự hết”
Sau này đồ ăn thức uống dâng tới, ngay cả thuốc mới sắc xong, hắn đều phải thử qua trước rồi ta mới dám ăn.
Chưa đến tối thân thể đã có chút khí lực, ta xuống giường đi hai vòng, thấy hắn vẫn đang phê duyệt chính vụ, liền mở cửa sổ, chợt nhìn thấy trong khung hồng mai vừa được dựng lên bên ngoài mà giật mình, một mảng đỏ lần đầu tách ra đón gió, không khỏi khiến người ta cảm thấy mỉa mai.
Hắn lạnh lùng nói: “Nàng không cần nhìn nữa, thị vệ Đông Cung vây chỗ này thành thùng sắt rồi, dù nàng có mọc thêm cánh cũng không bay ra được đâu”