Ta giống như vừa trải qua một giấc mộng dài, quay một vòng số kiếp, đến khi mở mắt ra liền quên hết tất cả mọi chuyện.
Khó khăn ngẩng đầu lên đã thấy đại ca mặc áo bào trắng canh chừng bên cạnh giường. Ta chẳng biết huynh ấy đã ở đây bao lâu, chỉ là đôi mắt giờ đây lim dim giống như sắp ngủ gật.
Nước mắt vương đầy mặt làm ta kinh ngạc hồi lâu. Đại ca thấy ta đã tỉnh liền đi rót một cốc nước đến.
“Sao lại khóc rồi? Còn đau không?”
Ta cố gắng mở miệng nói, nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh. Đại ca đỡ ta ngồi dậy, đưa cốc nước đến bên môi ta. Ta chạm vào tay huynh ấy, cố hét lên hai tiếng để thanh giọng, lúc này mới miễn cưỡng nói được ra tiếng: “Bên ngoài tuyết ngừng rơi chưa?”
Tay đại ca hơi sững lại một chút, sau đó dùng tay không cầm cốc sờ lên trán ta: “Quả nhiên vẫn còn sốt. Để ta đi tìm thầy thuốc trong thành kê cho muội hai thang thuốc tạm uống trước nhé, nếu vẫn không tốt lên thì ta sẽ đưa muội về kinh thành tĩnh dưỡng. Bây giờ mới là tháng năm, lấy đâu ra tuyết?”
Lời huynh ấy vừa nói khiến ta ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn áo bào trắng đại ca đang mặc, đúng là vừa mỏng vừa nhẹ, là y phục của mùa hạ.
Nhìn thấy ánh mắt ta vẫn còn mờ mịt không rõ, huynh ấy cười dịu dàng cốc vào trán ta một cái, thở dài một hơi: “Đã không thông minh sẵn rồi, ngã ngựa một cái về nhìn càng ngốc nghếch hơn”
Ta đau đến hít khí lạnh, vươn tay sờ lên mảnh vải quấn trên trán, cãi chày cãi cối: “Ta lăn từ cồn cát xuống đấy, lăn một đoạn xa lắc xa lơ, các huynh tìm thấy ta vất vả như thế, mang cái mạng này về được đã không phải chuyện dễ dàng gì rồi, giờ huynh còn mắng ta ngốc”
Nói qua nói lại thêm mấy câu nữa, ta chợt thấy đầu mình ong ong, chẳng hiểu vì sao trái tim quặn đau từng cơn. Nói chuyện này với đại ca, huynh ấy cũng rất lơ đễnh, làm như không để tâm lắm, nói ta mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, khó chịu ở đâu mà khó chịu, sau đó chỉnh chăn lại rồi dỗ ta ngủ tiếp.
Mặc dù ta toàn rình cơ hội đổ thuốc đắng đi, nhưng thân thể ta hồi phục rất nhanh, nghỉ ngơi nửa tháng đã khỏe hẳn rồi.
Ta không kể với cha và ca ca vì sợ bọn họ lợi dụng chuyện này bắt ta về kinh tĩnh dưỡng.
Từ ngày ta bị ngã ngựa, buổi chiều luôn luôn nằm mơ, nhưng kì lạ là tỉnh dậy liền quên hết sạch, giống như có người che mắt lại rồi cho ta ăn thứ gì ta không biết. Khi thì là đồ ăn hiếm lạ, khi thì khó ăn đến nỗi nước mắt tuôn dài. Đến khi mảnh vải kia được gỡ xuống thì những thứ đồ ăn kia cũng bị lấy lại, ta chỉ có thể ngồi hồi tưởng lại hương vị của chúng chứ không hề hay biết rốt cuộc chúng là cái gì.
Cũng may lần ngã ngựa này còn có chút lợi. Ngã một cái mà đầu óc ta như được mở mang, cảm giác với đao thương cung kiếm tốt hơn rất nhiều so với trước đây, đến cha còn phải khen ta cơ mà.
Đến cuối thu, sợ người Hồ quấy nhiễu yên bình biên cảnh khi đông tới để cướp đoạt binh khí, quân ta lập tức xuất phát hành quân về phương Bắc.
Không ngờ khéo thế nào lại đụng phải quân của Hạ gia. Bắc Cương là nơi rộng lớn, hai gia đình rất ít khi chạm mặt nhau. Ta chỉ nghe người ta đồn quân Hạ gia cũng oai phong lẫm liệt lắm, nhưng chưa được may mắn tận mắt chứng kiến bao giờ.
Tần gia thông thương, Hạ gia thạo đao. Nói chung cũng không phân biệt được là ai mạnh hơn ai, hai bên cùng nhau chung sống trong khoảng trời Bắc Cương này. Tuy rằng theo lý thì phải về phe nhà mình, nhưng ta cũng hơi thiên thiên về thuật dùng đao của Hạ gia.
Ta còn khổ tâm xoay sở tìm bằng được một cái cớ, mục đích là có thể lẻn vào quân doanh của Hạ gia lén xem một chút cho đỡ ghiền. Vậy mà người tính không bằng trời tính, ta còn chưa nghĩ xong thì người nhà Hạ gia đã tự dâng mình đến tận cửa rồi.
Ngày hôm đó ta luyện thương cả nửa ngày, khắp người đầy mồ hôi. Lúc trở về doanh trướng liền thay một bộ xiêm y màu đen, bên trên không có hoa văn gì, vô cùng giản dị mộc mạc. Sau đó ta cột tóc gọn ra sau để hoạt động thoải mái hơn.
Ta lấy sữa dê đặt trên bếp lửa nhỏ rồi đổ vào bát uống hai ngụm, vừa uống vừa suy tư. Mấy ngày nay cứ có cảm giác thương kia có gì đó rất sống động, nhưng mỗi khi ngọn thương vung trong gió rồi lại mau chóng dừng ngay, cứ như đã quên mất một thứ gì đó. Rốt cuộc là đã quên điều gì?
Lúc đang mải suy tư, cốc sữa dê ấm nóng vẫn còn ở trên tay, ta chợt nghe thấy tiếng người ầm ĩ bên ngoài.
Ta vén mành doanh trướng lên đi ra ngoài, chặn lạo một người đang chạy qua hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì thế?”
Trên mặt binh lính bị ta chặn lại ngập tràn hưng phấn: “Ôi chao, là một tiểu công tử. Phía trước có tiểu tử nhà Hạ gia xông vào, bọn ta cũng không dám ngăn cản. Hắn dùng chút công phu nhảy lên sàn đấu võ, đánh trống nói oang oang đòi tỉ thí với người luyện thương chân chính của Tần gia”
Ta cười lạnh, luận về tuổi tác, có lẽ người làm ra cái trò ấu trĩ này chỉ có thể là Tam lang của Hạ gia. Đương nhiên là đại ca không thể tỉ thí với hắn được, nhìn nhị ca cả ngày cũng cứ cà lơ phất phơ thế nào ấy, huynh ấy mà động thủ khéo còn lấy cả mạng người ta không chừng.
Vậy chẳng phải tên kia tự đi tìm khổ cực đắng cay đấy à?
Nếu đánh hắn khóc nhè ra đấy lại làm lung lay quan hệ của hai nhà. Nhưng nếu mắt nhắm mắt mở nhường hắn thắng, người ta lại tưởng Tần gia ta vô dụng.
Ta định bụng đi tìm Nhị ca, bảo huynh ấy chỉ cần giáo huấn tên kia một chút là được. Nói là làm ngay, nhưng đến nơi nhị ca lại tỏ rõ quan điểm khinh thường trận tỉ thí này. Ta không nói nhiều, quyết định trực tiếp nhảy lên sàn luận võ.
Dọc đường đi ta luôn sợ mình không thắng nổi, trong lòng bắt đầu dao động, liền ngồi xổm xuống, mười đầu ngón tay cắm sâu vào đất. Lúc sau ta bỗng bừng tỉnh đứng bật dậy, phủi sạch sẽ đất cát trên tay.
Tuy rằng ta không suy nghĩ giống cha và ca ca, ta vốn nhỏ hơn hắn hai tuổi, dùng chút thủ đoạn thì có làm sao? Chẳng biết vì sao trong người lại dâng lên cảm giác không cam lòng.
Tiếng trống từ xa vọng lại ngày càng dồn dập, ta không chần chừ nữa, bước thật nhanh qua bên đó.
Thiếu niên nọ vác một cây đao lên gáy, trang phục nhìn đến là bệnh hoạn, đứng chễm chệ giữa võ đài, trên mặt bày ra loại biểu cảm khiến người khác nhìn chỉ muốn hung hăng dạy dỗ.
Ta cầm thương nhảy lên sàn võ, liếc nhìn hắn một cái. Vậy mà hắn không cả thèm nhìn ta, còn nói thế này: “Hạ mỗ đến học hỏi thuật dùng thương của Tần gia, người làm tạp vụ tránh xa ra một chút, đao thương không có mắt, làm người bị thương thì không hay đâu”
Thằng nhãi này nghi ngờ ta cũng chẳng sao, nhưng ai cho hắn cái gan nghi ngờ cây thương trên tay ta? Ta giận đến phát cười, không muốn dong dài đôi co với hắn, mũi thương xé gió lao về phía trước, trực tiếp tấn công lên xẹt qua yết hầu của hắn.
Hai mắt hắn bỗng sáng ngời, vung đao ra chắn. Bên dưới vang lên một tràng hoan hô.
Chúng ta đánh tới đánh lui mấy hiệp, trong quá trình đó ta bị trúng một đao làm gan bàn tay run lên, suýt chút nữa thương rớt khỏi tay rồi. Đến lúc này mới phát hiện thằng nhãi này nhìn thế mà bản lĩnh cũng rất khá, nếu cứ tiếp tục thế này chỉ sợ ta sẽ thua thê thảm đến mặt mũi cũng chẳng còn.
Sức mạnh đã bắt đầu có khoảng cách rõ rệt, bây giờ chỉ còn cách dùng tiểu xảo mới có cơ may thắng, có thể đi đường tắt thì tuyệt đối không nên đi đường dài.
Đao của hắn lao đến trước mặt ta, khoảnh khắc này trong lòng ta hô to ‘Ôi vận may đến thì con người ta cũng khôn hẳn ra’, mũi thương nhẹ nhàng lao về phía trước dò xét rồi lại sắc bén lao xuống như mang theo sấm dền chớp giật. Chỉ nghe thấy “vèo” một tiếng, vạt áo trước ngực hắn đã bị cắt một lỗ hổng lớn.
Đáng lẽ từng hồi trống giục giã vang lên phải làm tinh thần ta hăng hái hơn mới phải, thế nhưng lúc này đây ta lại thấy hoảng hốt. Hình như có người nói gì đó, hơi thở vờn quanh tai ta: “Ngươi nhớ kĩ, nó là phong tục từ xa xưa truyền lại về tuyết, đầu tiên lấy nhu làm gốc, rồi sau đó chuyển biến đột ngột”
Có cánh hoa mai phiêu diêu trong gió rơi xuống mái tóc, hình bóng của người nọ đứng giữa một vầng sáng rực rỡ ta nhìn không rõ. Rồi hắn lùi về sau hai bước, hoa mai trong tay lả lướt trong gió tuyết rồi dừng lại trên nền đất lạnh. Ta không kìm nổi lòng tiến về phía trước hai bước, muốn phá đi tầng tầng vầng sáng để nhìn người nọ rõ hơn.
Bất chợt một tiếng hét to làm ta bừng tỉnh. Cây đao sượt qua mặt ta, chỉ còn một tí nữa thôi là da thịt bị cắt. Tóc mai bên sườn mặt bị cắt đứt, ta có thể cảm nhận được lực của đao đã giảm đi nhiều, nhưng quán tính quá lớn, đã không thể thu lại được nữa. Ta trơ mắt nhìn lưỡi đao lao đến cổ mình, đúng lúc đó có một chiếc vỏ kiếm lao đến với tốc độ cực nhanh chặn lại cây đao, thậm chí còn làm nó văng ra khỏi sàn võ cắm sâu xuống mặt đất.
Ta kinh hãi đổ mồ hôi lạnh. Đang tỉ thí còn thất thần, thật sự là không muốn cái mạng còm này nữa rồi đấy ư.
Đại ca dùng một tay kéo ta ra sau lưng, vẻ mặt u ám đến cực điểm. Ta biết mình đuối lý nên nỉ non kêu huynh ấy một tiếng: “Đại ca…”
Đại ca điều chỉnh về thái độ bình thường rồi mới trừng mắt nhìn ta: “Muội im miệng. Đợi xong chuyện về ta sẽ từ từ tính sổ với muội”
Sau đó quay người lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Hạ công tử nói: “Dù thế nào thì Hạ công tử cũng lớn hơn An Bắc hai tuổi, kể cả là tỉ thí đi nữa thì cũng nên nhẹ tay một chút. Đao pháp của Hạ công tử cao siêu, chẳng lẽ muốn lấy mạng muội muội ta sao?”
Mặt Hạ công tử đỏ đến tận mang tai, cúi đầu thật sâu: “Vừa rồi là Hạ mỗ xúc động, không biết mình đang tỉ thí với Tần tiểu thư, thật sự đã mạo phạo rồi. Ngày nào đó sẽ đến nhà bồi tội đàng hoàng”
Ta nhìn vài sợi tóc mai rơi trên đất mà đau lòng không thôi, chẳng nghe thấy bọn họ đang nói hươu nói vượn gì với nhau.
Đại ca xoay người bước xuống đài, lúc đi qua còn thản nhiên liếc ta một cái. Ta nhìn cái là hiểu ngay, ngụ ý của hành động này chính là muốn ta tự mình đi nhận lỗi đây mà.
Hạ công tử bước đến gần ta, chỉ còn cách một khoảng cách vừa đủ thì dừng lại, cúi gập người xuống bồi lễ. Ta thấy ngại lắm, vừa định an ủi hắn một chút hắn đã tranh lời: “Vừa rồi Tần tiểu thư cố ý hất nước bẩn phải không?”
Ta lắp bắp vội nói: “Không phải đâu, không phải đâu”
Hắn ngừng lại một chút: “Rõ ràng ngươi đã có cơ hội, nhưng tại sao lại đứng yên một chỗ, lại còn chủ động hướng về phía lưỡi đao?”
Ta nhấn mạnh lại một lần nữa: “Thật sự không phải”
Thấy hắn vẫn giữ cái vẻ mặt không thể tin, ta đành nói: “Chỉ là ta phân tâm chút thôi…”
Nhìn sắc mặt hắn từ không tin biến thành suy sụp, đáy lòng ta thầm thở dài một hơi. Đang tỉ thí với người ta mà còn thất thần, còn nói không phải là do không thèm để đối phương vào mắt, nếu là ta có chết ta cũng không tin. Đúng là càng giải thích càng rối mà.
Sợ rằng hôm nay nói gì cũng không thích hợp, ta học theo đại ca ngậm miệng lại vậy.
Mãi đến khi đưa người ra khỏi quân doanh nhà ta, nhìn hắn nhảy lên lưng ngựa lạnh lùng đi thẳng, ta mới không nhịn được bật cười ra tiếng.
Qua chuyện lần này hắn hít phải đống bụi chắc sẽ nhớ mãi đấy nhỉ.
Lúc trở về không tránh được việc bị quở trách, nhưng ta cũng không bị phạt. Chuyện lần này nếu có sai thì cũng là Hạ gia sai trước. Mọi người chỉ mắng ta nhớ kĩ một chuyện, điều tối kị trong quân đội chính là sự hiếu chiến, ngoài ra nói ta không có đạo lý.
Mấy ngày sau, Hạ Tướng quân gửi một phong thư đến, nghiêm khắc lên án việc hạ Thịnh tự ý xông vào quân doanh nhà ta, lại còn có ý đồ khiêu khích, đương nhiên chủ yếu là nói về chuyện ta xém tí nữa mất mạng.
Vì chuyện này ông ấy còn lệnh cho hắn vác cành mận gai trên lưng đích thân đến thỉnh tội với ta. Thực ra ta không có để bụng chuyện cỏn con này đâu, mãi đến lúc Hạ Thịnh xuất hiện trước mặt ta, ta mới phát hiện… Đúng là người quanh năm chinh chiến có khác, kể cả cha ta hay Hạ tướng quân cũng vậy, đều nhẫn tâm ngược đãi chính con ruột của mình.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng manh, lưng bị thương do cành mận gai đâm vào, máu chảy thấm ướt một mảng lớn. Miếng vải lót trắng như tuyết còn run rẩy đến phát sợ, huống chi phương Bắc trời trở lạnh từ rất sớm.
Người bên ngoài nói, nguyên nhân là vì Hạ tướng quân hạ lệnh cho hắn đi thỉnh tội với ta. Thấy hắn như vậy, sau lưng ta như có ngọn lửa thiêu đốt làm lòng đầy đau đớn. Không đợi hắn đi tiếp, ta vội chạy ra nghênh đón, giơ tay lên định lấy cành mận gai xuống khỏi lưng hắn.
Hắn nhẹ nhàng đẩy ta ra, còn cố ý cung kính hành lễ một cái, lúc này mới coi như đã thỉnh tội xong. Ta nhíu mày, trong lòng oán thầm sao trong đôi mắt người này lại tuyệt vọng đến thế, ngoài ra còn dứt khoát lấy cành mận gai xuống.
Cành mận gai được lấy xuống, vết thương trên lưng càng hiện ra rõ ràng. Chỗ này gần doanh trướng của ta nhất, vì vậy không chần chừ kéo hắn đi về phía doanh trướng của mình.
“Ở chỗ ta vẫn còn một ít thuốc, để ta thoa cho ngươi. Chuyện này không phải là lỗi của ngươi, là lỗi của ta mới đúng”
Hắn lập tức dừng chân lại, lắc đầu nói sợ rằng không ổn.
Ta cười tươi: “Trong quân doanh lo nhiều vậy làm gì? Ta còn chẳng nhớ mình đã thoa thuốc cho bao nhiêu tướng sĩ rồi kia kìa, quen tay rồi chứ sao, ngươi nhăn nhó cái gì?”
Thấy hắn bị ta nói cho nghẹn họng không biết nói gì nữa, tâm tình ta bỗng tốt lên rất nhiều. Hắn cũng không bướng bỉnh nữa mà theo ta đi vào.
Ta tìm thuốc xong còn lấy một đống y phục ra. Hắn ngồi đưa lưng về phía ta, người vẫn không được tự nhiên lắm. Ta cầm cây kéo cắt đi mảng áo sau lưng hắn, miệng vết thương dần dần lộ ra hoàn toàn.
Đã có vài bụi gai đâm vào thịt. Ta liếc mắt nhìn hắn, lấy châm hơ hơ trên lửa rồi gắp từng chút từng chút một. Dù chỗ của ta vẫn còn nhiều thuốc, nhưng dùng châm gỡ gai này ta mới làm lần đầu tiên, không tránh khỏi có chút sai sót. Khó khăn lắm mới xử lý vết thương xong, trên trán hắn đầm đìa mồ hôi, sau đó ngã nhào xuống đât, nhưng một tiếng than cũng chưa bao giờ kêu ra tiếng.
Ta lấy thuốc thoa qua qua cho hắn một chút, sau đó phủi phủi tay đứng dậy, cầm bình thuốc nói: “Xong rồi”
Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn bình thuốc trong tay ta, dè dặt hỏi: “Thuốc Tần tiểu thư dùng là thuốc gì vậy?”
Ta cười nhẹ: “Ta nào biết nó là thuốc gì, mỗi thứ dùng một ít, thể nào chẳng trúng”
Nhìn đôi mắt tuyệt vọng đến suy sụp của hắn, ta trở mặt xem thường nói: “Lừa ngươi đấy. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sống ở Bắc Cương bao nhiêu năm nay đều là uổng phí đấy à, ngay cả thuốc trị thương bình thường cũng không phân biệt được?”
Nói rồi lại thở dài than một câu: “Đáng lẽ phải cho Nhị ca xem cảnh này mới phải, để huynh ấy nhận ra ai mới là kẻ đầu bị lừa đá”
Ta cất hộp thuốc vào chỗ cũ, lại thở dài: “Ngươi đừng có một câu tiểu thư hai câu tiểu thư nữa, nghe đau đầu lắm. Trong quân doanh chắc chỉ có mỗi ngươi xem ta là tiểu thư Tần gia thôi đấy. Các thúc bá huynh trưởng đều gọi thẳng tên An Bắc, ngươi cũng gọi như bọn họ đi”
Hắn đã mặc xong y phục ta chuẩn bị, nghe ta nói vậy liền cười rộ lên, nói một chữ: “Được”