Hiểu Nguyệt Tông…
Đây đúng là tông phái mà năm xưa Quảng Quân Hầu từng học nghệ. Khi đó, hắn chính là một Đệ tử Ngoại môn của Hiểu Nguyệt Tông!
Khi đề cập tới Hiểu Nguyệt Tông, cùng với thực lực chí cao vô thượng của tông môn… Quảng Quân Hầu chính là kính phục xuất phát từ tận nội tâm, thanh âm nhẹ nhàng run rẩy, khó có thể ức chế nổi sự kích động trong nội tâm mình.
Có thể tưởng tượng được, sự tồn tại siêu nhiên của tông môn kia, bao trùm thế tục quốc gia, nắm giữ trong tay lực lượng siêu phàm đến thế nào? Thậm chí ngay cả tâm nguyện cả đời của Quảng Quân Hầu, cũng có chút quan hệ trong đó.
- Tâm nguyện của sư tôn, cùng với kỳ ngộ của chúng ta, có khi nào cũng có quan hệ cùng với đám tông môn siêu nhiên hết thảy thế tục này hay không?
Trong thanh âm của Nam Cung Phàm lộ ra một tia hưng phấn mơ hồ.
Hiểu biết đến sự tồn tại của tông môn, lúc đầu bọn họ cũng có chút rung động, khó có thể chấp nhận nổi, nhưng sau đó trong lòng cũng nảy sinh sự chờ mong cùng ngưỡng mộ.
- Có lẽ, ta sẽ có cơ hội tiếp xúc với thế giới rộng lớn vô biên kia…
Trong đầu của Triệu Phong hiện lên một màn ngày đó ở trong hạp cốc Huyết Mãng, thực lực của ba người thiếu nữ trẻ tuổi kia.
Trong lòng bọn họ vô cùng chờ mong cùng hưng phấn, một chút cũng không thua kém đám người bọn Nam Cung Phàm.
- Ngày xưa vi sư xuất thân từ Hiểu Nguyệt Tông, bởi vì đến ba mươi tuổi cũng không thể đột phá được Võ Đạo Thánh Cảnh, mất đi tư cách tiến vào Nội môn của Hiểu Nguyệt Tông, liền tự động rời đi, đại diện tông môn trú nhập quốc gia thế tục, quản lý một vài sự vụ rườm ra. Cũng chính vì vậy, vi sư vẫn còn thường xuyên cùng với tông môn liên hệ.
Quảng Quân Hầu nói tới nơi đây, thanh âm cũng có chút ngưng lại, cuối cùng nói ra một cái tin tức trọng đại:
- Theo như ta biết, Khảo hạch Nhập môn năm năm một lần của Hiểu Nguyệt Tông, vào hai tháng sau sẽ bắt đầu!
Khảo hạch Nhập môn?
Sáu gã thiếu niên thiên tài ở nơi này, ánh mắt đều sáng ngời lên.
Đám người Bắc Mặc, Dương Thanh Sơn cũng đều khó có thể áp chế sự kích động cùng chờ mong trên mặt mình.
Khảo hạch Nhập môn, năm năm một lần, vào hai tháng sau!
- Khảo hạch Nhập môn của Hiểu Nguyệt Tông chính là nhằm vào cả Tương Vân Quốc, thậm chí ngay cả một số quốc gia lân cận cũng có thể tham gia. Đến lúc đó, những thiếu niên thiên tài tham gia khảo hạch sẽ đến từ khắp cả nước, bao gồm ở các Quận thành khác, thậm chí là cả một số Gia tộc lánh đời nữa. Trong đó có một số thế lực Gia tộc cửu viễn thậm chí có cả nội tình thực lực vượt qua cả Quảng Lăng Phủ ta nữa! Đến lúc đó, thiên tài các nơi hội tụ, cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Vi sư dốc hết toàn lực, miễn cưỡng có thể đề cử mấy cái danh ngạch tham gia Khảo hạch Nhập môn!
Quảng Quân Hầu đại khái thuyết minh tình huống của Khảo hạch Nhập môn.
- Thiên tài tinh anh khắp các nơi trong cả nước, cạnh tranh gia nhập Hiểu Nguyệt Tông…
Đám người Triệu Phong có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Thậm chí ngay cả trên người của Bắc Mặc, cũng dâng lên một cỗ chiến ý.
Ở Quảng Lăng Quận thành, trong các thiếu niên cùng lứa, thực lực thiên phú của hắn đã đứng ở một điểm cao không thể nào vượt qua nổi, có thể nói là cô độc vô địch, thập phần tịch liêu.
Nhưng nếu như có thể gia nhập vào Hiểu Nguyệt Tông, liền có thể cùng với những thiên tài tuyệt đỉnh này tranh đua một trận, đấu tranh một phen.
- Thời gian hai tháng nữa, Khảo hạch Nhập môn sẽ bắt đầu! Trong tay vi sư có ba cái danh ngạch đề cử, các ngươi cần phải nắm chắc cơ hội mới được!
Quảng Quân Hầu có chút thâm ý cùng chờ mong, liếc nhìn sáu gã đệ tử thiếu niên trước mặt mình.
Ba cái danh ngạch?
Đám người Triệu Phong, trong lòng thầm rùng mình một cái.
Cho dù là cùng trong một sư môn, bọn họ cũng cần phải cạnh tranh.
Đương nhiên, đệ tử của Quảng Quân Hầu có rất nhiều, không chỉ là sáu người bọn họ, nhưng mà Khảo hạch Nhập môn của Hiểu Nguyệt Tông, do hạn định số tuổi, chỉ nhằm vào các thiên tài thiếu niên mà thôi.
Về phần buổi nói chuyện này, Quảng Quân Hầu căn bản không có để cho bọn người Diệp Lăng Vân cùng nghe.
Độ tuổi của đám người Diệp Lăng Vân cơ bản cũng đã hơn ba mươi tuổi cả rồi, mà quy tắc của Hiểu Nguyệt Tông, trước ba mươi tuổi không thể đột phá Võ Đạo Thánh Cảnh, sẽ mất đi tư cách tiến vào Nội môn, nhất định không thể đạt được những cấp bậc quá cao được.
Cũng chính là nói, sáu gã thiếu niên thiên tài bọn Triệu Phong, cần phải cạnh tranh ba cái danh ngạch trong tay của Quảng Quân Hầu.
- Thú Triều đã chấm dứt, các ngươi mau quay về Quảng Lăng Phủ, luận chiến công nhận phần thưởng đi!
Quảng Quân Hầu nói xong, thân hình nhoáng lên, tại chỗ biến mất không thấy đâu nữa.
Phốc sưu!
Mọi người chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh ngân sắc hoành lược hư không, trong khoảnh khắc đã biến mất trong tầm mắt của mọi người rồi.
- Sư tôn có lệnh, dẫn các người đi Linh Võ Điện, luận công nhận thưởng!
Thân hình Diệp Lăng Vân lóe lên, đi tới trước mặt sáu người.
Đám người Triệu Phong gật đầu đồng ý, cùng với Diệp sư huynh phản hồi trở về Quảng Lăng Phủ.
Trên đường trở về, Phong Ngâm Nguyệt giống như là có tâm sự, hai tay nắm chặt, trong mắt lóe lên thần quang, liếc nhìn về phía ba người Bắc Mặc, Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm.
Danh ngạch trúng cử trong tay của Quảng Quân Hầu, chỉ có ba cái, trong đó thiên phú thực lực của ba người Bắc Mặc, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm là cao nhất, tu vi toàn bộ cũng đều đã ngoài Võ Đạo Bát trọng.
So sánh một chút, thực lực của ba người Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Phong, Triệu Vũ Phỉ lại có chút không đủ nhìn.
- Ba cái danh ngạch, ta dốc hết toàn lực, hẳn là có thể đoạt được một cái!
Trong lòng Triệu Phong thầm tính toán một chút.
Sau khi trải qua Thú Triều, thực lực của hắn cũng có chút tăng lên. Quang hoàn xoắc ốc xanh nhạt trong không gian mắt trái của hắn đã mở rộng ra tới hơn bảy thước tám, thậm chí còn tiếp cận bảy thước chín.
Nếu muốn đánh bại Bắc Mặc, hắn căn bản không có phần thắng. Dù sao đối phương cũng có được thực lực chiến thắng được Võ Đạo Cửu trọng.
Chẳng qua nếu so với hai người Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm, Triệu Phong phân biệt có sáu, bảy thành nắm chắc.
Huống chi, hiện tại khoảng cách tới Khảo hạch Nhập môn của Hiểu Nguyệt Tông, vẫn còn thời gian hai tháng, Triệu Phong còn có không gian tiến bộ rất lớn.
o0o
Sáu người thi triển võ học khinh thân, một đường phóng đi, không bao lâu đã trở về tới Quảng Lăng Phủ.
Linh Võ Điện…
- Sư tôn đang chờ ở bên trong!
Diệp Lăng Vân đã đứng ở trước đại môn.
Tu vi của hắn chính là cửu trọng võ đạo đỉnh phong, tốc độ chính là nhanh nhất.
Người thứ hai đến nơi chính là Bắc Mặc, đã tiến vào trong đại điện.
Tiếp theo là ba người Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm, Triệu Phong.
Đối với tốc độ cùng với khí mạch kéo dài mà Triệu Phong thể hiện ra, hai người Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm cũng thoáng có chút kinh ngạc.
Chỉ trong chốc lát, sáu gã đệ tử do Bắc Mặc cầm đầu đều tề tụ trong Linh Võ Điện.
Quảng Quân Hầu ngồi ở trên bồ đoàn, ánh mắt thoáng đảo qua sáu gã đệ tử.
Hai bên trái phải của ông ta, phân biệt là Diệp Lăng Vân và Nhất vệ đang đứng.
Diệp Lăng Vân, tất cả mọi người đều rất quen thuộc.
Mà Nhất vệ lại chính là Đầu lĩnh thần bí thực lực cực mạnh trong Quảng Quân Vệ, tu vi đạt tới Bán Bộ Thánh Cảnh, so với Tam vê còn cường đại hơn một bậc.
Bởi vì trong lúc Tam vệ đối kháng với Hung thú Vương cấp, đã bị thương nặng, chặt đứt một cánh tay, cho nên vị trí này tạm thời do Nhất vệ thay thế.
- Công tác thống kê chiến công như thế nào rồi?
Quảng Quân Hầu trầm giọng hỏi.
- Bẩm sư tôn, căn cứ theo công tác thống kê âm thầm của Quảng Quân Vệ cùng với các Phụ vệ, chiến công của sáu vị sư đệ cũng đã được liệt kê đầy đủ!
Nhất vệ khom người lấy ra một bản danh sách.
Quảng Quân Hầu cũng không có nhận lấy bản danh sách kia, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đọc đi!
- Vâng!
Nhất vệ thu hồi bản danh sách lại, dựa theo ghi chép trên đó, đọc lớn:
- Hạng nhất! Triệu Phong! Chiến công 465 điểm!
- Hạng nhì! Bắc Mặc! Chiến công 403 điểm!
- Từ từ!
Thần sắc Quảng Quân Hầu bỗng nhiên khẽ biến, quay sang nhìn Nhất vệ:
- Chiến công hạng nhất, không phải là Bắc Mặc sao?
Trên thực tế, khi công báo ra chiến công hạng nhất, đám thiên tài còn lại ở nơi này, cũng đều cảm thấy không thể tin nổi.
Hạng nhất, như thế nào lại không phải là Bắc Mặc chứ?
Thậm chí ngay cả Quảng Quân Hầu, cũng cảm thấy nghi ngờ.
Lúc này, trong Linh Võ Điện lâm vào tĩnh mịch, đám người Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm đều hai mặt nhìn nhau.
Sắc mặt của Bắc Mặc có chút khó nhìn, hai tay nắm chặt lại, trong lòng không ngừng kêu gào:
- Cái này không có khả năng! Ta không tin!
- Bẩm sư tôn! Triệu Phong ở trong Thú Triều từng hiệp trợ giết chết Kim Trác Ưng Vương trên không trung không ai làm gì được, hạ lập được công lao cực lớn!
Diệp Lăng Vân thấp giọng nhắc nhở, nói.
- Giết chết Kim Trác Ưng Vương, được bao nhiêu điểm chiến công?
Quảng Quân Hầu hỏi.
Nhất vệ xem lại danh sách, đáp:
- Giết chết Hung thú Cao giai bình thường, đạt được 20 đến 60 điểm chiến công! Nhưng mà thực lực của Kim Trác Ưng Vương đạt tới Võ Đạo Cửu trọng đỉnh phong, rất khó đánh chết, trong các Hung thú Đỉnh phong, lực uy hiếp cùng với độ khó khăn đánh chết là lớn nhất. Bởi vậy, giết chết nó sẽ có được một trăm điểm chiến công!
100 điểm chiến công?
Đám người bọn Bắc Mặc nhất thời động dung biến sắc.
- Cho dù may mắn giết chết Kim Trác Ưng Vương, điểm chiến công của hắn cũng nhiều đến mức bất thường! Ngươi nói lại một chút điểm chiến công của những người còn lại đi!
Sắc mặt Quảng Quân Hầu bình tĩnh, nói.
- Dương Thanh Sơn, 195 điểm chiến công! Nam Cung Phàm, 181 điểm chiến công!
Nhất vệ lại báo ra điểm chiến công của những người còn lại.
Hiển nhiên, ngoại trừ Bắc Mặc ra, điểm chiến công của những người khác, cũng không ai đạt tới được 200 điểm.
Cho dù trừ bỏ 100 điểm chiến công do giết chết Kim Trác Ưng Vương của Triệu Phong, thì hắn vẫn còn lại 365 điểm, so với Bắc Mặc thực lực mạnh nhất, cũng chỉ kém có mấy chục điểm mà thôi, hơn xa Dương Thanh Sơn cùng với Nam Cung Phàm.
Dựa theo lối suy nghĩ bình thường, điểm chiến công của Triệu Phong hẳn chỉ nên chừng 100 điểm mà thôi.
Nhưng mà cuối cùng điểm chiến công của hắn lại đạt tới 465 điểm, tuyệt đối là đệ nhất.
- Chuyện này không có khả năng!
Dương Thanh Sơn cùng Nam Cung Phàm, cũng nhất tề lắc đầu.
Bắc Mặc thì lại cười lạnh không nói lời nào. Hắn tin tưởng rằng sư tôn sẽ vì chính mình mà đòi lại công đạo.
- Có thể nào có sơ sót gì hay không?
Cặp mày Quảng Quân Hầu khẽ nhíu lại.
Dưới tình huống bình thường, đối với năng lực chấp hành của đám người Quảng Quân Vệ, hắn căn bản không chút nghi ngờ.
Nhưng lần này thật sự đã vượt quá sự dự đoán của tất cả mọi người.
- Bẩm sư tôn, tuyệt đối không chút sai lầm! Cho dù có chút sai sót, cũng là nhỏ nhất!
Nhất vệ trảm đinh chặt sắt nói.
Dứt lời, hắn mở ra bản danh sách, đem những ghi chép bên trong đọc ra rõ ràng:
- Tiễn thuật của Triệu Phong siêu tuyệt, chỉ dùng cung tiễn, liền bắn chết được bảy tám mươi đầu Hung thú phi cầm, chia đều mỗi đầu hai điểm rưỡi chiến công, vẻn vẹn chỉ cái này thôi đã vượt qua hai trăm điểm chiến công rồi. Hơn nữa đánh chết Kim Trác Ưng Vương, liền đạt tới hơn ba trăm điểm chiến công…
Nhất vệ đọc lại rõ ràng các chi tiết chiến công ghi trên danh sách.
Nguồn gốc của những chiến công này, cũng đều có thuyết minh rõ ràng.
- A? Tiễn thuật siêu tuyệt?
Quảng Quân Hầu có chút ngoài ý muốn, lại liếc mắt nhìn Triệu Phong thêm một cái.
- Về điểm này, ta, còn có Hằng Thống lĩnh cùng với những Thần tiễn thủ khác trên tường thành cũng đều có thể làm chứng!
Diệp Lăng Vân bổ sung nói.
- Ừm! Điểm này hẳn là không thành vấn đề!
Quảng Quân Hầu cũng không có hoài nghi.
Kế tiếp là một trăm mấy chục điểm chiến công còn lại của Triệu Phong.
Sau khi bắn chết đám Hung thú phi cầm, một nửa thời gian còn lại của hắn, không ngờ lại đủ để hắn đạt được một trăm mấy chục điểm chiến công.
Phải biết rằng, Dương Thanh Sơn cùng với Nam Cung Phàm, trong khoảng thời gian gấp đôi thời gian đó của hắn, chiến công đoạt được, cũng chỉ chừng một trăm mấy chục điểm mà thôi.
Mà tu vi của hai người, ai cũng đều cao hơn Triệu Phong nhiều.
- Ta không tin!
Nam Cung Phàm lắc đầu, tỏ vẻ nghi ngờ.
- Ý thức chiến đấu của Triệu Phong thật sự rất mạnh! Trong chiến đấu cận thân, mỗi lần ra tay đều nhanh chóng phát hiện sơ hở, đánh trúng chỗ yếu hại của Hung thú. Bất luận tốc độ hay là hiệu suất, cũng đều gấp đôi người cùng cấp! Phương diện này, thậm chí những tinh anh trong Quảng Quân Vệ bình thường cũng đều không bằng… Hắn chính là chiến sĩ cùng với sát thủ trời sinh!
Lúc nói đến cuối cùng, ánh mắt Nhất vệ có chút phức tạp liếc nhìn về phía Triệu Phong.
Diệp Lăng Vân nở nụ cười sáng lạn:
- Lần trước trong nhiệm vụ diệt phỉ của Thiên Vệ Doanh, Triệu Phong cũng chỉ bằng vào thực lực Võ Đạo Lục trọng, đoạt được chiến công hạng nhất!
Đến tận lúc này, nguồn phát ra của tổng cộng 465 điểm chiến công của Triệu Phong, liền thuận lý thành chương được giải thích rõ ràng.
Quảng Quân Hầu cũng không còn hoài nghi nữa, trong ánh mắt nhìn về phía Triệu Phong, mang theo một tia kinh hỉ:
- Không nghĩ tới trong môn hạ của bản hầu, lại có bậc kỳ tài như thế này! Tiễn thuật cùng cận chiến cũng đồng thời đăng lâm hóa cảnh!
Đối với Quảng Quân Vệ do chính mình bồi dưỡng ra, năng lực chấp hành của bọn họ, hắn vẫn là phi thường rõ ràng, căn bản khó có sơ hở được.
- Tiểu tử này rốt cuộc là loại quái thai gì vậy?
Bắc Mặc nắm chặt hai nắm tay, trong lòng tràn ngập sự không cam lòng cùng với không phục Hung liệt.
Với tư chất tuyệt thế thiên tài của hắn, thực lực của đệ tử thân truyền của Quảng Quân Hầu, như thế nào lại thất bại trước một gã đệ tử ký danh mà tu vi còn thấp hơn chính mình đến hai bậc?
Còn lại ba người Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm, Phong Ngâm Nguyệt, vẻ mặt ngây ra, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Triệu Phong.
Chỉ có Triệu Vũ Phỉ, vẻ mặt khẽ mỉm cười, đối với chuyện này căn bản không chút ngoài ý muốn.
Sau khi lĩnh xong chiến công, sáu gã thiếu niên thiên tài đều rời đi.
Trong Linh Võ Điện chỉ còn lại có Quảng Quân Hầu, Nhất vệ cùng Diệp Lăng Vân.
- Các ngươi còn chuyện gì muốn nói?
Quảng Quân Hầu hỏi.
Nhất vệ hít sâu một hơi, nói:
- Bẩm sư tôn, điểm chiến công chân chính của Triệu Phong, không phải 465, mà là 565! Xuất phát từ một vài lo lắng, ta đã che giấu lại 100 điểm chiến công của hắn!