Editor: Phương, Tokiya - Beta: Min
Dưới lầu không một bóng người, tài xế theo lời dặn của cậu đã rời đi trước.
Kha Tây Ninh không phải người thường, cậu là minh tinh rất có nhân duyên qua đường. Người bình thường còn đỡ, đằng này một người nổi tiếng đi dạo trong tiểu khu cao cấp, trong tay còn xách rổ trứng gà đất, nhìn kiểu gì cũng thấy tức cười. Thế nhưng cậu cứ như vậy mờ mịt vòng quanh tiểu khu hết vòng này tới vòng khác.
Hiện giờ đã là mùa đông, là mùa Nghiêm Tự lầm tưởng rằng hoa hồng đã héo sạch, trong vườn hoa chỉ còn lại bùn đất khô khốc cùng từng khóm gai nhọn. Đi qua con đường nhỏ với hai bên hàng cây, qua khỏi rừng trúc liền trông thấy một hồ nước. Đây là bể bơi nhân tạo, xây lên cho đám trẻ con trong khu, cho nên nước rất nông, trong veo thấy đáy. Đánh mắt trông sang, một đầu củ cải trồi lên trong vòng bơi đang vụng về đạp nước.
Phụ huynh tụi nhỏ ở trên bờ trò chuyện cùng huấn luyện viên. Kha Tây Ninh bơi rất giỏi vì đây là một trong số ít sở thích của cậu, cho nên hồi đầu Nghiêm Tự mới chọn tiểu khu này cho cậu, kết quả nước trong hồ nông tới mức chỉ đủ cho bọn trẻ nghịch nước.
Kha Tây Ninh đi tới bên hồ, chầm chậm ngồi xuống, xuất thần nghĩ tới mình và Nghiêm Tự mấy năm nay. Tình cảm của hai người giống như mùa hoa hồng bị lầm tưởng, cũng như nước hồ nông cạn, mỗi một chi tiết đều lộ ra sai sót.
Tà dương lặn về tây, ánh lên mặt nước những gợn lăn tăn màu đỏ cam. Một bé trai cách Kha Tây Ninh rất gần, chiều cao chưa bằng mực nước, cũng không đeo chân vịt vòng bơi như những đứa nhỏ khác, giống như đứa nhóc biết bơi lớn gan muốn thử. Tư thế cơ bản đã học được, chỉ thiếu mỗi hít thở, cho nên nó hưng phấn nín thở bơi thẳng một đoạn, bơi không lâu, nó tự hào vẫy vẫy tay về hướng mẹ mình.
Đứa nhỏ lại bơi thêm khoảng năm phút ngắn ngủi, Kha Tây Ninh thầm thấy có gì không ổn. Nó thường bơi một đoạn ngắn, rồi dừng lại, mặt nhỏ khẽ nhăn, nắn nắn cẳng chân, không ai phát hiện bất thường.
Nhưng Kha Tây Ninh biết rõ đứa nhỏ chắc đã bị chuột rút. Cậu vừa định vòng sang bờ bên kia, nhắc bà mẹ đứa nhỏ một chút, còn chưa kịp làm gì, đầu đứa nhỏ đã triệt để chìm xuống nước, cả người vùng vẫy thống khổ.
Kha Tây Ninh vội nhảy xuống nước. Mực nước hồ đối với một người trưởng thành mà nói, thật sự rất nông, Kha Tây Ninh bước xuống, nước chỉ mấp mé đến eo. Cậu không bơi, bước nhanh hai bước, vớt đứa nhỏ từ dưới nước lên. Lúc này, mẹ thẳng bé mới vội vội vàng vàng chạy tới.
Đứa nhỏ không việc gì, nhiều lắm cũng chỉ bị sặc mấy ngụm nước. Nó đỏ bừng vành mắt ôm chặt mẹ mình.
Thấy nó không sao, Kha Tây Ninh cũng yên tâm.
Người phụ nữ ôm đứa nhỏ, bộ dạng mừng rỡ như vừa sống sót sau tai nạn. Lúc này cô mới nhớ tới Kha Tây Ninh, chắp hai tay, lệ rơi đầy mặt cúi đầu cảm ơn rối rít.
"Không sao." Kha Tây Ninh nói, "Cháu bé không sao là tốt rồi."
Đứa nhỏ nước mắt nước mũi tèm lem, còn đang chìm trong cảnh tượng nguy hiểm ban nãy chưa có hoàn hồn.
Kha Tây Ninh cúi đầu, mặt đối mặt với nó, nhìn bộ dạng khiếp sợ của đứa nhỏ, cậu tính chuẩn bị nói thêm vài câu nhắc nhở.
Khuôn mặt cậu vẫn rất hòa nhã, nhưng biểu cảm cùng ngữ khí lại đặc biệt nặng nề: "Em muốn sớm biết bơi cũng không phải học cách này. Chú ý tư thế bơi đúng như huấn luyện viên dạy, cẳng chân đừng dùng lực mạnh quá, dùng lực quá độ sẽ dễ bị chuột rút."
Đứa nhỏ như bị Kha Tây Ninh dọa sợ, bị nói cho ngây ngẩn cả người, sau đó tủi thân gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ yếu ớt.
Kha Tây Ninh mỉm cười, đứng dậy rời đi. Mẹ đứa bé nhận ra mặt cậu, thế nhưng lại ngại không dám hỏi.
Dự báo thời tiết khá chuẩn, sau khi rời khỏi bể bơi, chưa đi được mấy bước, đỉnh đầu chợt xẹt qua ánh chớp, kéo theo đó là tiếng sấm rền vang. Ngay lập tức mây đen dày đặc, sầm sập kéo đến, mưa như trút nước rào rào rơi trên đỉnh đầu. Bể bơi cách chừng mười mét sau lưng Kha Tây Ninh truyền tới từng trận tiếng kinh hô, phụ nữ và trẻ con chiếm đa số, gần như đều chạy hết vào phòng thay đồ tránh mưa.
Kha Tây Ninh đi nhanh ra khỏi tiểu khu, muốn bắt một chiếc taxi. Vì cứu đứa nhỏ chân bị chuột rút mà cả quần cậu đều ướt sũng, đúng lúc này mưa rào sấm chớp lại sầm sập đổ xuống, cậu ngay cả chỗ trú cũng không có, chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, ngay cả nửa người trên của cậu cũng ướt đẫm, cả người ướt như chuột lột chật vật không chịu nổi.
Đầu năm nay gọi một cái taxi cũng chẳng dễ dàng. Kha Tây Ninh xót xa đứng ngoài tiểu khu, vẫy vẫy tay gọi xe. Một chiếc xe gia đình chạy vọt qua, hắt lên người cậu một thân nước bẩn.
Bảo an họ Vương nhận ra Kha Tây Ninh, ông từ phòng bảo vệ chạy ra, vẫy tay gọi Kha Tây Ninh mau vào trú.
Tiếng sấm quá to, Kha Tây Ninh không nghe thấy, cậu gọi được một chiếc xe liền leo lên luôn. Không lâu sau rốt cuộc Kha Tây Ninh cũng về tới nhà mình, mệt mỏi cùng cực, một đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, trực tiếp vào phòng thay đồ cởi bộ quần áo bị ngâm nước mưa tới nhăn nhúm, sau đó lên giường ngủ một giấc. Cuối cùng là bị tiếng điện thoại kêu liên hồi không dứt đánh thức.
Kha Tây Ninh chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người y như bị quỷ đè giường, nhưng vẫn cố gắng bò dậy, nhìn thời gian trên di động——bảy giờ rưỡi tối. Cậu mới ngủ chưa đến hai tiếng, thế nhưng lại có cảm giác như đã ngủ được cả một thế kỷ.
Tiếp điện thoại, cậu vùi đầu vào trong chăn, nghèn nghẹn nói: "Alo."
"Là anh."
Đầu Kha Tây Ninh váng tới mức không nghe rõ là giọng ai, cậu nhíu mày, nói: "Anh là ai?"
"Nghiêm Tự."
Kha Tây Ninh "à" một tiếng, đầu óc lại mê man.
Giây tiếp theo, cậu đột ngột phản ứng lại, gõ đầu một cái để bản thân tỉnh táo lại.
Kha Tây Ninh vẫn nhắm mắt, cậu mở không nổi: "Tôi đã nói chuyện ly hôn cho mẹ rồi."
"Anh biết." Nghiêm Tự đáp, "Mẹ nói với anh rồi." Còn giáo huấn hắn một trận.
Kha Tây Ninh không biết nói gì nữa.
Hai người im lặng hồi lâu, bên tai chỉ nghe tiếng đối phương hít thở cái nông cái sâu.
Kha Tây Ninh đau đầu muốn nứt ra, cậu mở miệng nói trước: "Anh không còn chuyện khác phải không? Không có thì tôi cúp máy đây."
Nghiêm Tự nói: "Có."
Kha Tây Ninh im lặng nghe hắn nói.
"Anh nghe mẹ nói hôm nay chỗ em có tiếng sấm." Nghiêm Tự khẽ nhắc nhở, "Em nhớ đóng chặt cửa sổ, rèm cũng kéo vào. Đừng sợ, dự báo thời tiết nói tám giờ sẽ không mưa nữa."
Kha Tây Ninh: "..."
Cậu ngồi dậy, nhắm mắt, túm chặt tóc.
"Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Em nói đi."
"Vì sao tôi đã nói mình không sợ sấm sét nữa từ lâu rồi." Kha Tây Ninh nghi hoặc thốt ra tiếng lòng, "Thế nhưng anh lúc nào cũng nghĩ là tôi vẫn còn sợ?" Dù đã ly hôn, Nghiêm Tự vẫn nhớ nhắc cậu đóng cửa sổ.
Nghiêm Tự ngập ngừng một lát.
"Tây Ninh." Giọng nói dễ nghe của Nghiêm Tự lẫn với tiếng điện lưu sàn xạt, chui vào tai Kha Tây Ninh, "Mỗi tối có sấm sét, em sẽ gặp ác mộng."
Nghe vậy, Kha Tây Ninh giật mình, nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Anh nói vào đêm sấm chớp tôi sẽ gặp ác mộng?"
"Phải." Nghiêm Tự đáp.
"Mỗi lần sao?"
"Mỗi lần."
Kha Tây Ninh tin chắc, khi tỉnh táo cậu chưa từng sợ trời nổi sấm chớp, một mình cầm ô đi dưới trời mưa chớp đùng đoàng cũng chẳng thấy sợ, ngược lại cô gái đi ven đường quả thực sợ tới nỗi túm chặt lấy đứa bạn bên cạnh mà đi.
Cho nên Kha Tây Ninh sống hơn hai mươi năm, đến giờ mới biết thì ra cậu gặp đêm mưa sấm chớp thì sẽ mơ thấy ác mộng. Nhưng chính cậu cũng không rõ vì sao.
Càng nghĩ càng thấy đau đầu, cả khuôn mặt cậu nhăn nhúm.
Nghiêm Tự không để ý câu hỏi của Kha Tây Ninh. Nghe ra âm khàn trong giọng của cậu, hắn hỏi: "Em đang ngủ? Mới tỉnh dậy sao?"
"Ừ." Kha Tây Ninh khịt khịt mũi, cả người đều thấy khó chịu.
"Có phải bị cảm rồi không?" Nghiêm Tự trầm giọng hỏi.
Kha Tây Ninh loạng choạng đứng lên. Cậu dính mưa ướt sạch, về tới nhà liền ngủ luôn, cũng không đi tắm nước nóng, ngày mai dậy ít nhất cũng sẽ dính cảm. Mai cậu còn một thông cáo rất quan trọng, nhất định không thể bị ốm. Kha Tây Ninh kiên trì đứng lên, vào phòng tắm mở nước nóng, rồi nói: "Có chút chút, nếu anh không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây."
Nghiêm Tự hỏi: "Lúc về em đã tắm nước nóng chưa?"
Kha Tây Ninh gạt hắn: "Tắm rồi."
Nghiêm Tự "ừm" một tiếng, giữa hai người lại im lặng rất lâu.
Cuối cùng Kha Tây Ninh chủ động cúp máy.
Cậu trèo vào bồn, thoải mái tắm nước nóng một trận. Nửa tiếng sau, chợt nghe tiếng chuông cửa, cậu khó hiểu không biết giờ này rồi còn ai tới nhà mình nữa.
Kha Tây Ninh đơn giản lau khô người, mặc áo ngủ, ngó vào mắt mèo nhìn xem ai đứng ngoài cửa.
A Kiệt đang đứng bên ngoài.
Kha Tây Ninh rất ngạc nhiên, trợ lý của Nghiêm Tự không phải nên ở trong đoàn phim《Cung đình》với hắn sao?
A Kiệt lên tiếng: "Kha tiên sinh, em tới đưa thuốc cho anh."
Kha Tây Ninh mở cửa. Trên tay A Kiệt cầm một chiếc ô cán dài, nước mưa trượt theo viền ô tụ lại trên chóp, nhỏ tí tách, lưu lại một vũng nước nhỏ trước cửa nhà Kha Tây Ninh. Tay còn lại xách một túi nilon, bên trên in tên nhà thuốc.
A Kiệt giơ chiếc túi trong tay lên, chủ động nói rõ mục đích tới.
"Sao cậu vẫn còn ở đây?" Kha Tây Ninh hỏi.
"Em không vào đoàn phim《Cung đình》." A Kiệt nói, "Lần này đi cùng lão đại là hai trợ lý khác."
Kha Tây Ninh gật đầu tỏ ý đã hiểu, thuận tay nhận lấy túi thuốc. Sau đó cậu rũ mắt, nói một tiếng cảm ơn.
A Kiệt chuẩn bị rời đi. Trời đang mưa lớn, sắc trời lại tối, trên đường xe cộ đi lại đông nghịt.
Kha Tây Ninh đứng trước cửa, nói: "Trời mưa đường trơn, chú ý cẩn thận."
A Kiệt quay đầu lại nhìn Kha Tây Ninh, vốn nhịn không được muốn thay lão đại nhà mình nói tốt vài câu, để Kha Tây Ninh hồi tâm chuyển ý. Chỉ tiếc cậu nhớ lại lời Nghiêm Tự nói, đừng nhiều lời trước mặt Kha Tây Ninh, đây là chuyện riêng của hai người họ.
Cậu thở dài một tiếng, ra tới đầu hành lang, bung dù rời đi.
Kha Tây Ninh xách túi thuốc, đóng cửa lại. Cậu quay lưng với cửa, mở túi thuốc, lấy lọ thuốc dự phòng trước kia cậu thường dùng, trở lại phòng bếp, rót cốc nước sôi nguội.
Ngửa đầu, uống nước, nuốt viên thuốc xuống, vị đắng phút chốc tràn ngập khoang miệng.
Hết chương 49.