Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Lúc nhận được tin nhắn của Nghiêm Tự, trong lòng cậu chợt căng thẳng, sợ hắn bị phóng viên vây lấy không thể thoát thân, trái tim thấp thỏm lo lắng không yên. Cậu mạo hiểm sẽ bị phóng viên phát hiện mà quay lại nơi tổ chức tiệc, muốn cứu Nghiêm Tự ra khỏi biển lửa.
Kết quả khi tới nơi, người cần cứu lại áo mũ chỉnh tề, bình tĩnh thản nhiên đứng trước mặt cậu, không hề có vẻ chật vật cùng gấp gáp như bị phóng viên vây chặn. Hắn mỉm cười với Kha Tây Ninh, bình thản ung dung như đã lập mưu từ trước, ống quần không có lấy một nếp nhăn.
Nếu so ra thì Kha Tây Ninh thoạt trông có vẻ nhếch nhác hơn nhiều. Mái tóc xám của cậu còn chưa tẩy, quá mức bắt mắt, cậu mượn mũ của tài xế đội lên, nhìn chẳng ra phong cách gì. Thần sắc còn sót lại trên mặt vẫn chưa hoàn toàn rút đi, mơ hồ có thể thấy sự lo lắng cùng khẩn trương của cậu cách vài giây.
Nghiêm Tự không sứt sẹo gì đứng trước mặt cậu, dáng vẻ như biết trước mà đứng đợi cậu từ lâu.
Trong bóng đêm, không ai nhìn rõ biểu cảm trên mặt Kha Tây Ninh.
Chỉ thấy cậu nhấc tay tháo gọng kính, tiện tay kéo khẩu trang xuống một chút, lộ ra khuôn mặt thanh tú tinh xảo. Cậu nặng nề thở ra một hơi.
Bác tài ngơ ngác, không hiểu tình huống trước mặt là gì: "Chúng...chúng ta làm sao giờ?"
Kha Tây Ninh lặng yên dịu lại sắc mặt, vừa xuống xe vừa bảo: "Cảm ơn chú đã đưa cháu quay lại đây, chuyện hôm nay mong chú đừng nói ra ngoài."
Bác tài mặt ù ù cạc cạc, gật đầu, sau đó nhìn Kha Tây Ninh sải bước đi về phía Nghiêm Tự. Ông nhìn một lúc, không thể hiểu nổi mấy gút mắc giữa những người nổi tiếng với nhau, chỉ âm thầm cảm thán một hồi, sau đó khởi động xe ra khỏi gara ngầm.
Nghiêm Tự nhìn Kha Tây Ninh đi từ phía xa từng bước lại gần mình.
Hắn mỉm cười nói: "Tây Ninh."
Đợi cậu tới gần hẳn, hắn mới nhận ra hốc mắt cậu đỏ hồng, khóe môi cũng run rẩy thật khẽ, dường như đang cực lực chịu đựng điều gì.
Nghiêm Tự không khỏi nhíu mày.
"Tôi hỏi anh." Kha Tây Ninh lạnh mặt nói, "Rốt cuộc có phóng viên hay không?"
Nghiêm Tự không hề nghĩ cậu sẽ kích động tới mức này, ban đầu hắn thật lòng chỉ muốn cùng cậu trải qua một cái sinh nhật chỉ riêng hai người.
"Có." Hắn đáp.
Thân người cứng ngắc của Kha Tây Ninh lúc bấy giờ mới mềm ra một chút.
"Nhưng không phải bây giờ." Nghiêm Tự lại nói, "Trong lúc em kí tặng fan, có vài phóng viên nhận ra xe của anh. Anh đã dùng tiền đuổi đi rồi."
Kha Tây Ninh cười khổ: "Cho nên anh chợt nảy ra ý tưởng, muốn lấy cái cớ này để lừa gạt tôi?"
"Không phải gạt em." Nghiêm Tự nhíu mày, giải thích, "Anh chỉ muốn cùng em đón sinh nhật. Anh đã chuẩn bị cả bánh kem rồi, đang để trong xe, đợi lát nữa chúng ta cùng ăn."
Kha Tây Ninh không khống chế được biểu cảm của mình nữa, cậu gấp gáp cúi đầu, không muốn Nghiêm Tự nhìn thấy vẻ mềm yếu của mình lúc này.
Nghiêm Tự vẫn còn nhớ vành mắt đỏ bừng của cậu, hắn lo lắng tiến lên một bước, muốn chạm vào cậu, hoặc ôm cậu một cái, thế nhưng Kha Tây Ninh lại theo bản năng mà lùi về sau.
Đến khi cậu ngước nhìn lên, Nghiêm Tự mới thấy, cậu khóc rồi.
"Nghiêm Tự." Kha Tây Ninh thô lỗ lấy tay lau mặt, giọng cậu khàn khàn, từng câu từng chữ như đâm vào trong tim, "Có phải anh cho rằng tôi không có trái tim? Cho rằng tôi không hiểu cảm giác khó chịu là như thế nào?"
Nghiêm Tự ấp a ấp úng cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, không dám tiến lên.
"Anh... có phải anh ỷ vào việc tôi còn yêu anh, cho nên nghĩ dù mình có làm xằng làm bậy, có lừa gạt thế nào, tôi cũng sẽ tha thứ cho anh?"
Nghiêm Tự im lặng giây lát, rồi đáp: "Anh không có, Tây Ninh, anh hoàn toàn không có nghĩ như vậy."
Kha Tây Ninh bình tĩnh lại, bật cười tự giễu: "Không phải anh muốn ép tôi nhìn rõ sự thật, muốn ép tôi thấy rõ rằng tôi vẫn còn yêu anh hay sao? Xin chúc mừng, anh làm được rồi. Hôm nay tôi đứng đây, nói rõ với anh một điều. Nghiêm Tự, tôi còn yêu anh, tôi không thể nào quên được anh, cho nên khi anh gửi tin nhắn tới bảo mình đang bị phóng viên vây chặn, tôi không nghĩ được gì hết, vội vàng quay trở lại. Suốt dọc đường, trong đầu tôi vô cùng hỗn loạn, thậm chí tôi còn nghĩ, nếu bị phóng viên chụp được thì phải làm sao... Phải làm sao? Còn có thể làm gì được?"
"Hay là thẳng thắn thừa nhận quan hệ của chúng ta là được."
"Lúc đó trong đầu tôi chỉ có duy nhất một câu này."
"Bằng bất cứ giá nào, tôi cũng phải đưa được anh ra ngoài."
Nghiêm Tự kinh ngạc nhìn cậu, trái tim đau đớn từng cơn.
Kha Tây Ninh từ từ ngồi xuống, ôm chân, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, che đi khuôn mặt đỏ bừng vì khóc. Nghiêm Tự trầm mặc bước qua, cũng ngồi xuống, dùng bàn tay dày rộng chạm lên đỉnh đầu cậu, khẽ vỗ về trấn an.
Hắn từng ảo tưởng rất nhiều lần, khi Kha Tây Ninh nói yêu hắn lần nữa sẽ là hoàn cảnh như thế nào. Nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ như ngày hôm nay. Tâm tình hắn không hề cảm thấy vui sướng, hoàn toàn không có cảm giác mừng rỡ như hắn vẫn tưởng, trái lại giống như cả người ngâm trong nước chua, khó chịu vô cùng.
"Anh thật sự không hề nghĩ như vậy." Nghiêm Tự hiếm thấy trông bối rối như đứa trẻ to xác, luống cuống nói: "Anh chỉ là, muốn gặp em mà thôi. Lần này anh đã không suy nghĩ đến cảm xúc của em, anh xin lỗi, em đừng buồn nữa được không? Hôm nay là sinh nhật em, chúng ta phải thật vui vẻ."
Nói rồi, như chợt nhớ ra cái gì, hắn lại vội vội vàng vàng chạy về xe, nâng chiếc bánh sinh nhật ra. Hắn nhấc nắp hộp, lộ ra chiếc bánh hình thù không tính là đẹp mắt bên trong. Kem phết không đều, hoa thì sụp cánh, cũng chỉ có hàng chữ "Tây Ninh, sinh nhật vui vẻ" là viết không đến nỗi nào. Kha Tây Ninh vừa nhìn đã nhận ra đây chính là nét chữ của Nghiêm Tự.
Vẻ mặt hắn thoáng chút bối rối, cúi đầu nâng bánh kem trong tay, nói: "Sáng nay anh tìm đầu bếp học làm đấy."
Kha Tây Ninh trầm mặc, lặng lẽ thu lại tầm mắt, đoạn hít sâu một hơi, nói: "Tôi thật sự rất mệt, muốn về nghỉ ngơi, anh đưa tôi về đi."
Nghiêm Tự sững sờ, thật lâu sau mới gật đầu: "Ừ."
Chưa tới giờ cao điểm buổi chiều, chặng đường thông suốt không hề bị tắc. Kha Tây Ninh tạm thời ở trong khách sạn gần phim trường. Không bao lâu đã tới nơi. Mưa lại rơi tí tách, Kha Tây Ninh không nói một lời, xuống xe, đầu không ngoảnh lại lấy một lần mà trực tiếp đi thẳng vào trong.
Ánh mắt Nghiêm Tự nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, một lúc lâu sau mới dời đi, chăm chú nhìn chiếc bánh kem nằm yên lặng trên ghế phó lái.
Thành viên của đoàn phim "Đại sư phong thủy" đều ở khách sạn này, chẳng qua vì địa vị cùng cương vị bất đồng nên mới chia tầng chia phòng. Kha Tây Ninh và Phùng Nghị cùng ở trên tầng 7, cậu sải bước qua đại sảnh, dọc đường gặp rất nhiều người quen. Bọn họ có vẻ đều biết hôm nay là sinh nhật cậu, ai nấy đều mỉm cười chào hỏi.
Cậu quét thẻ phòng.
"Tít" một tiếng, cánh cửa mở ra. Kha Tây Ninh vừa vào phòng đã cảm thấy có gì đó khác thường, bật đèn, cả căn phòng sáng rực, mọi thứ trong phòng lọt vào tầm mắt.
Căn phòng được trải thảm lông màu đỏ rực, bên trên rải đầy hoa hồng mà Kha Tây Ninh thích nhất. Cậu ngẩn người giây lát, giày da giẫm lên thảm đỏ, phát ra tiếng sạt sạt. Đối diện mặt cậu là một bàn cơm Tây bốn góc, mặt bàn đặt một cái giá nến, trên giá cắm ba bốn cây nến trắng tinh, lúc này đang siêng năng không ngừng thiêu đốt chính sinh mệnh của mình.
Kha Tây Ninh nhắm mắt đứng tại chỗ, sau đó tiến lên vài bước, lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống. Ánh nến lay động, chiếu bóng cậu hắt lên mặt giấy dán tường. Kha Tây Ninh nhấc nắp inox đậy món ăn, xắt một miếng thịt bò nhỏ đưa lên miệng, cẩn thận nhai nuốt.
Thịt bò quá lửa, nướng quá lâu, vị bình thường.
Đầu bếp của khách sạn mà nướng thịt bò bít tết thành cái dạng này, chắc đã sớm bị đuổi thẳng cổ. Cạnh tay cậu bày một chai rượu vang đỏ chưa bật, Kha Tây Ninh nhàn nhạt liếc chai rượu một cái, thầm nghĩ Nghiêm Tự biết rõ cậu không thể uống rượu, còn cố tình chuẩn bị chai rượu này để làm cái gì?
Cậu xắt từng miếng thịt bò mà ăn, không bao lâu miếng thịt trên đĩa đã bị cậu tiêu diệt.
Đối diện vẫn còn một đĩa. Xuất phát từ quan niệm không nên lãng phí đồ ăn, Kha Tây Ninh cầm đĩa thịt bò vốn thuộc về Nghiêm Tự lên, cho cả vào bụng.
Ăn xong, cậu ra ngoài ban công, vén rèm cửa nhìn xuống. Ngoài trời từ mưa nhỏ đã thành mưa nặng hạt, xe Nghiêm Tự vẫn dừng ở dưới cửa khách sạn. Kha Tây Ninh gửi một tin nhắn cho hắn: "Anh mau về đi, dừng xe ở đó quá bắt mắt, cẩn thận lại kéo phóng viên đến."
Tin nhắn gửi đi không lâu, xe của hắn chạy khỏi tầm mắt cậu.
Kha Tây Ninh yên lặng thu hồi tầm mắt, lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra, đi vào phòng tắm. Hôm nay có chút mệt mỏi, cậu tắm lâu hơn bình thường, nhưng khi đi ra thời gian vẫn còn sớm, trời còn chưa tối hẳn. Cậu nhìn đống hoa hồng rải trên giường, cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm, Nghiêm Tự rải hoa lên thảm cậu còn hiểu được, rải lên giường là có ý gì?
Cậu thẳng tay giũ hết cánh hoa trên chăn xuống, sau đó vùi cả người lên.
Cậu không nghĩ gì cả, vừa nhắm mắt là nặng nề chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này tới quá sớm, phảng phất như cậu chỉ đánh một giấc ngủ trưa, lại như đã làm một giấc mộng thật dài. Cậu mơ thấy rất nhiều hồi ức đã qua.
Lần đầu gặp Nghiêm Tự, cậu hồi hộp cầm cuốn sổ ký tên, chờ đợi để được thấy thần tượng.
Cậu không chỉ một lần từng nghe nói người trong giới giải trí rất lá mặt lá trái, minh tinh mà các fan yêu thích trước mặt và sau lưng có thể là hai người hoàn toàn khác nhau. Kha Tây Ninh vừa mong đợi lại vừa sợ hãi. Khoảnh khắc trông thấy nụ cười của Nghiêm Tự, trái tim thấp thỏm của cậu mới hoàn toàn được thả lỏng.
Người cậu thích, giống y như cậu tưởng tượng.
Cậu viết thư tỏ tình với Nghiêm Tự, hắn đồng ý. Yêu đương chưa được bao lâu thì Nghiêm Tự cầu hôn cậu. Tất cả cứ như một giấc mộng, hoàn toàn không thực tế. Ngày nắng rực rỡ, cậu và Nghiêm Tự ra khỏi cục dân chính. Trước mặt người khác hai người vẫn giả bộ điềm tĩnh, đến khi vừa lên xe, Nghiêm Tự lập tức ôm lấy khuôn mặt cậu, mỉm cười hôn xuống.
Tỉnh dậy, người cậu đổ mồ hôi đầm đìa, sau lưng toàn là mồ hôi.
Cậu thầm nghĩ, mất công ban nãy mình tắm.
Kha Tây Ninh ngủ dậy miệng lười khô khốc, cúi đầu tìm dép lê xỏ vào, sau đó lấy bình giữ nhiệt rót cho mình một cốc nước ấm. Tay trái cậu cầm cốc nước, lôi di động từ túi quần ngủ ra. Màn hình hiển thị hơn một giờ sáng, lúc này Kha Tây Ninh mới nhận ra mình đã ngủ gần 6 tiếng đồng hồ.
Một giờ trước, Nghiêm Tự gửi tới ba tin nhắn.
"Em chưa ngủ à?"
"Không ngủ được?"
"Tây Ninh, xin lỗi."
Hôm nay lúc ngủ, cậu mệt quá nên quên không tắt đèn, người khác nhìn vào có lẽ nghĩ cậu vẫn chưa ngủ. Nhưng Nghiêm Tự không phải đã rời đi từ mấy tiếng trước rồi hay sao? Làm sao hắn biết cậu ngủ hay chưa.
Kha Tây Ninh ngó ra ngoài cửa sổ sát đất, trời vẫn mưa lất phất, xe của Nghiêm Tự đã không thấy tăm tích từ lâu. Cậu không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng đi mở cửa phòng, không ngoài dự đoán, Nghiêm Tự đang đứng trước cửa.
Cậu hỏi: "Không phải tôi kêu anh về trước rồi sao?"
Nghiêm Tự nói: "Ngoài này người đông nhiều tai mắt, em cho anh vào trước đã."
Kha Tây Ninh nghĩ thầm, lúc đứng ngoài cửa sao anh không thấy người đông nhiều tai mắt hả?