Nghiêm Tự không hốt hoảng bởi 5 phút thời gian giải thích mà Kha Tây Ninh cho, hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối, thời gian hai người gặp nhau ngắn ngủi quá.
Hắn lắc đầu, cố ý thở dài một tiếng: "Anh vội vội vàng vàng chạy tới đây, kết quả chỉ được nói với em có mấy câu."
Tình trạng Nghiêm Tự hiện tại thật sự rất bết bát, cách ăn mặc lộ rõ vẻ túng quẫn chật vật khác hẳn ngày thường, không khỏi khiến người ta cảm thấy chua xót đáng thương, giống như chú chó Shiba bị vứt bỏ. Người bình thường có lẽ sẽ thật sự bị diễn xuất tinh vi của ảnh đế lừa gạt, nhưng Kha Tây Ninh đã từng nếm qua chiêu khổ nhục kế này của Nghiêm Tự, đã miễn dịch từ lâu. Trong lòng cậu hiểu rõ, Nghiêm Tự hắn không phải chú chó Shiba đáng thương, mà phải là con sói đuôi to thâm sâu không lường được.
Kha Tây Ninh không tiếp mấy lời ấy của hắn, lần thứ hai cậu vào thẳng vấn đề: "Rốt cuộc vì sao anh lại muốn giải nghệ?"
Đây là lần thứ hai Kha Tây Ninh hỏi câu này, có thể thấy cậu rất chấp nhất với nó. Cậu nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Tự không chút trốn tránh, ánh mắt sáng ngời nóng rực, không bỏ qua bất kỳ một tia biểu cảm bất thường nào trên khuôn mặt hắn.
Nghiêm Tự thoáng sửng sốt, hắn không lập tức trả lời ngay mà cúi đầu thấp giọng cười, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Kha Tây Ninh rốt cuộc đã hiểu mỗi lần Phó Diễm nói với mình tiếc rèn sắt không thành thép là cái cảm giác gì. Cậu vừa buồn bực vừa khó hiểu, hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Tây Ninh." Nghiêm Tự thu lại nụ cười vui vẻ bên môi, nhìn thẳng vào cặp mắt lộ rõ vẻ bực bội của cậu, nét mặt nghiêm túc trở lại, hắn nói: "Em muốn biết lý do anh giải nghệ. Vậy em có từng nghĩ, vì sao mình lại chấp nhất với cái lý do ấy đến vậy hay không?"
Kha Tây Ninh nghe ra ý tứ sâu xa trong lời hắn. Nghiêm Tự muốn dựa vào điều này để chứng minh, cậu vẫn còn quan tâm hắn.
Nghiêm Tự bước từng bước lại gần Kha Tây Ninh, chóp mũi hai người chạm vào nhau. Cậu không khỏi nhíu mày, mất tự nhiên mà lui về sau mấy bước.
"Em vẫn luôn nói với người khác, rằng anh là một người bạn của em." Khí thế hùng hổ như muốn thổi tan lớp bụi phủ đã tích tụ bao năm, trong giọng nói của hắn là sự chua xót mà chỉ người trong cuộc mới hiểu. Kể từ ngày kí vào đơn ly hôn, trái tim hắn như thỏi chì quăng vào lòng biển, đến nay mới dần có chút dấu hiệu hồi sinh. Giọng hắn khàn đặc: "Anh muốn hỏi em một câu, ở trong tim em, một người bạn như anh đến tột cùng có địa vị thế nào?"
"Giống như Lam Vũ? Hay Phó Diễm? Hay giống cái cậu tiểu bạch kiểm cùng đóng phim với em?"
Nghiêm Tự bước một bước lại gần, Kha Tây Ninh hoàn toàn bị chèn ép, chật vật lùi lại, cuối cùng không còn chỗ nào để lùi, đầu và vai cậu sắp va phải cột trụ lạnh băng trong bãi đỗ xe. Nghiêm Tự chú ý thấy, giật mình hoảng hốt, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhanh như chớp đưa tay mình ra đỡ sau gáy cậu, dùng mu bàn tay mình làm đệm lót.
Kha Tây Ninh không phải làm từ đậu phụ, cho dù có va trúng cột cũng không sao cả, cùng lắm chỉ hơi đau một tí, dây thần kinh cảm giác mà trì độn thêm một chút, có lẽ ngay cả đau cậu cũng không cảm nhận được. Ngược lại là Nghiêm Tự, hắn vội vàng đưa tay ra đỡ, mu bàn tay còn cọ xát với vách tường xi măng thô ráp.
Khoảng cách giữa hai người bị kéo lại cực gần.
Đôi đồng tử của Kha Tây Ninh hoàn toàn bị Nghiêm Tự chiếm cứ, không cách nào trốn tránh, bên tai cũng là tiếng hô hấp nặng nề gấp gáp của hắn. Kha Tây Ninh không hiểu, vì sao đang yên đang lành mọi chuyện lại thành ra thế này. Cuộc nói chuyện mà cậu muốn không phải thế này, sao có thể để Nghiêm Tự hoàn toàn chiếm mất quyền chủ động. Cậu đứng thẳng lại, ngước lên nhìn vào đôi mắt hắn, tay chống trước lồng ngực rắn chắc, hơi bất an nói: "... Trước tiên anh cách xa tôi ra một chút, gần quá rồi."
Dường như cũng cảm nhận được mình ép sát khiến Kha Tây Ninh cảm thấy áp bức cùng không thoải mái, hắn bình tĩnh lại, lùi về sau vài bước, cho Kha Tây Ninh một khoảng không vừa đủ.
Lần trước ở đoàn phim "Nói mê", cùng lần về thăm ba Kha, Nghiêm Tự luôn thể hiện sự quan tâm vừa phải, không nóng không lạnh với Kha Tây Ninh, loại quan tâm ấy không quá mạnh mẽ, cũng không quá lạnh nhạt, vừa trúng hồng tâm, mang đến cho người ta cảm giác an toàn cùng thoải mái.
Nhưng nó không thể hiện được hết tình cảm mà Nghiêm Tự đối với Kha Tây Ninh, thậm chí có thể nói, những hành động đó chỉ lộ ra một góc nhỏ tình cảm của hắn. Bảy năm trước bên nhau đã thế, bảy năm sau theo đuổi vẫn như vậy. Tình yêu của hắn quá mức nóng bỏng, sợ làm đau người yêu, hắn lặng lẽ giấu đi tình cảm nồng nhiệt ấy, chỉ để lộ ra một phần nhẹ nhàng nhất.
Hắn giấu đi tình cảm nóng rực của mình cũng vì suy nghĩ cho tâm lý cùng cảm xúc của Kha Tây Ninh. Khi mới ly hôn, hắn thả chậm cước bộ, chậm rãi tiến lại gần cậu, không nóng vội, từ từ mưu tính, dệt lên cái lưới mang tên "bạn bè" ở xung quanh cậu.
Bất kể ở đâu, lúc nào, Kha Tây Ninh luôn nói hắn là "một người bạn của tôi". Hai người ở bên nhau cũng càng ngày càng giống bạn bè. Nghiêm Tự không rõ, trong lòng cậu mình ở vị trí thứ bao nhiêu, dù là vị trí nào thì chắc chắn cũng không thể đứng trong số những cái tên ở hàng trước, điều này hắn có thể tự hiểu.
Nghiêm Tự rất sợ, nếu cứ tiếp tục thế này mà không có hành động gì, Kha Tây Ninh thật sự sẽ xếp hắn vào một trong số những người bạn của cậu. Nếu hoàn toàn trở thành bạn cậu, vậy thì còn gì để nói nữa.
Nghiêm Tự không kiềm nén tình cảm của mình nữa.
Lần trước ở trong thang máy và lần này ở bãi đỗ xe, tất cả đều dần lộ ra tình cảm mãnh liệt nguyên bản của hắn.
Nghiêm Tự nhìn sâu vào mắt Kha Tây Ninh, không chút giấu giếm mà vạch ra dục vọng trong nội tâm một cách trần trụi: "Kha Tây Ninh, từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ sẽ làm bạn bè của em, anh muốn trở thành người đàn ông bên gối em."
"..."
Trái tim Kha Tây Ninh đập loạn cả lên, căn bản cậu không ngờ Nghiêm Tự sẽ nói trực tiếp như vậy, trong đầu cậu một mảnh hỗn loạn, hiếm thấy lắp bắp nói: "Tiểu bạch kiểm là ai? Sao tôi không biết?"
Nghiêm Tự thu lại nét thất vọng trên đầu mày. Không phải hắn thất vọng Kha Tây Ninh, mà là thất vọng chính bản thân mình.
"Thẩm Tân Nam." Hắn đáp, "Hình như đó là tên cậu ta."
Kha Tây Ninh sửng sốt không thôi, tiếp tục ông nói gà bà nói vịt: "Cậu ấy kí với Giai Nghệ rồi, hình như có trắng hơn so với trước kia, nhưng cũng đâu đến mức là tiểu bạch kiểm."
Nghiêm Tự nhìn chòng chọc Kha Tây Ninh, vẻ mặt không chút gợn sóng, đoạn nói: "Những ai câu dẫn em, anh đều thấy là tiểu bạch kiểm."
Kha Tây Ninh nghĩ thầm, hồi quay "Nói mê", Nghiêm Tự luôn trưng ra bộ dáng khẩu phật tâm xà, luôn miệng gọi "Tân Nam", còn hết lời tán thưởng diễn xuất của cậu ta. Giờ bản tính bại lộ, ngay lập tức gọi người ta là tiểu bạch kiểm.
Vấn đề là người ta còn không phải tiểu bạch kiểm.
Chuông di động bất ngờ vang lên, Kha Tây Ninh hơi giật mình. Nghiêm Tự thì không nói hai lời, xoay lưng lại hoàn toàn tránh khỏi cậu.
Tâm tình Kha Tây Ninh vẫn ở trạng thái phức tạp cực độ, ấn nghe máy, giọng nói lạnh tanh của Phó Diễm lọt vào tai: "Đã quá mười mấy phút rồi. Thôi thì tôi châm chước, trừ thời gian đi đường, cho cậu thêm năm phút cuối cùng. Năm phút sau, nếu cậu còn chưa về, tôi sẽ ném hết tài nguyên sắp tới định cho cậu sang cho Tiểu Dương cách vách."
Kha Tây Ninh: "..."
Cậu biết Phó Diễm hắn dọa vậy chứ thực tế sẽ không làm thế.
Hai người im lặng mấy giây, Kha Tây Ninh còn chưa kịp đáp lại, Phó Diễm đã lạnh giọng bảo: "Cúp đây."
Nói cúp là cúp, không dài dòng lê thê, bên tai cậu vang lên tiếng báo bận, sau đó chỉ còn dư lại tiếng tút tút kéo dài. Nghiêm Tự thấy cuộc gọi kết thúc thì quay người lại, bình tĩnh hỏi: "Lại là người đại diện gọi?"
Kha Tây Ninh gật đầu.
Vốn Nghiêm Tự còn muốn nói vị Phó tổng kia quản lắm chuyện quá, nhưng lại không muốn nhắc thêm một câu nào tới tình địch nữa, làm vậy sợ sẽ khiến Kha Tây Ninh chú ý.
Đối với người đại diện và lão tổng của công ty quản lý, nếu phát hiện nghệ sĩ của mình có quan hệ cá nhân khá sâu với ảnh đế Nghiêm Tự, phản ứng thường sẽ là mắt nhắm mắt mở, còn nếu gặp phải kiểu người đại diện chuyên đẩy nghệ sĩ vào hầm lửa như Lục Viễn Đông, nói không chừng còn mừng rỡ đưa nghệ sĩ tới ôm đùi người ta.
Phó Diễm không phải hai loại trên, hắn không thích Kha Tây Ninh qua lại quá mức với Nghiêm Tự. Suy nghĩ này cũng là bình thường đối với một người đại diện, dù sao thì rất nhiều đại diện chỉ muốn nghệ sĩ nhà mình đi bước nào chắc bước ấy, không muốn có quá nhiều biến số. Biến số có thể tốt, cũng có thể không tốt. Vận số tốt thì sẽ nổi ngay, mà vận số không tốt có khi không còn đường nào mà đi nữa.
Người đại diện không tán đồng Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự qua lại với nhau là bình thường, nhưng quản thúc đến mức chưa nói được mấy câu đã gọi tới thúc giục nghệ sĩ nhà mình về như Phó Diễm, chỉ có thể nói "tâm tư Tư Mã Chiêu, người qua đường đều rõ".
Kha Tây Ninh không nói gì, im lặng nhìn chằm chằm Nghiêm Tự, vẫn tiếp tục chủ đề truy vấn lý do Nghiêm Tự vì sao lại giải nghệ.
Nghiêm Tự hiểu ý cậu, ngừng một lát, hắn nói: "Nếu anh nói anh đã chuẩn bị cho việc giải nghệ từ lâu, em có tin không?"
"Tôi tin." Kha Tây Ninh đáp.
Lần này cậu tin thật sự. Mọi manh nha dấu vết đều thấy rõ, Nghiêm Tự là "chiến sĩ thi đua" mà một năm chỉ nhận một bộ phim, sự thay đổi này hoàn toàn có thể thấy được bằng mắt thường. Năm ngoái thấy hắn chỉ nhận đúng một bộ "Cung đình", cậu cũng không khỏi dấy lên hoài nghi, nhưng vì Nghiêm Tự giải nghệ là chuyện quá mức khó tin, cho nên cậu cũng không nghĩ nhiều, suy nghĩ kia rất mau đã ném ra sau đầu.
Lần thứ hai xuất hiện suy nghĩ ấy, là khi Kha Tây Ninh biết tin Nghiêm Tự có ý định chuyển về làm chế tác. "Cung đình", "Đại sư phong thủy" đều là những bộ phim mà Nghiêm Tự tham gia chế tác gần đây. Không ít diễn viên sau khi giải nghệ sẽ lùi về làm công tác sau màn, một loạt những hành động của Nghiêm Tự thật khiến người khác không thể không nảy sinh nghi vấn.
Cậu đã ba lần nghĩ tới điều này. Lần thứ ba là ở trên giường tại nhà ba cậu, cậu nằm giường, Nghiêm Tự trải đệm nằm đất. Hai người hiếm thấy tâm bình khí hòa mà nằm nói chuyện phiếm với nhau đôi ba câu. Cậu hỏi đại ảnh đế vì sao dạo này không còn bận rộn như trước kia nữa. Nghiêm Tự trả lời rằng hắn muốn giải nghệ. Giọng điệu hắn nghe như bông đùa, cho nên cậu không tin. Suy cho cùng, đối với Kha Tây Ninh, Nghiêm Tự chính là cột mốc của cậu, vì cột mốc ấy, cậu liều mạng học tập làm sao để diễn cho hay, dùng hết toàn lực để tìm kiếm, đuổi theo hắn.
Kết quả đến một ngày, cây cột mốc ấy đổ.
Kha Tây Ninh còn chưa leo lên tới độ cao của Nghiêm Tự trong làng giải trí, vì thế cậu không hiểu vì sao Nghiêm Tự lại buông bỏ mọi vinh quang trong tay, từng bước xuống khỏi thần đàn, cam tâm lui về phía sau màn. Chính bản thân cậu tự nhận thấy, dù cho cậu có cầm giải thưởng giống hắn, trở thành nam nghệ sĩ đắt giá nhất làng giải trí như hắn, cậu cũng sẽ luyến tiếc thứ hào quang ấy, càng đừng nói quyết định xoay lưng rời đi khi đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất.
Nghiêm Tự lặng lẽ mỉm cười: "Mặc dù nói thế này hơi mặt dày, nhưng từ ba bốn năm trước anh đã có suy nghĩ muốn giải nghệ, chỉ bởi vì em."
Kha Tây Ninh nghẹn lời, cổ họng khô rát, trong lòng không mấy tin tưởng lời Nghiêm Tự nói. Những năm trước, so với cậu, Nghiêm Tự còn coi trọng sự nghiệp hơn nhiều. Sao đến miệng hắn lại thành hắn vì cậu mà lựa chọn giải nghệ.
"Anh cho rằng, anh nói vậy, tôi sẽ coi là thật sao?"
"Em không coi là thật thì tốt." Nghiêm Tự bình thản nói, "Anh giải nghệ cũng không phải vì muốn em cảm thấy áy náy..."
Nói tới đây, hắn chợt ngừng lại, đoạn khẽ nói: "Chuyện tới lúc này, có lẽ trên đời không có người thứ hai mong muốn sự nghiệp của em thuận lợi hơn anh. Em đừng nhắc tới Phó Diễm, anh chắc chắn rằng so với cậu ta, anh còn mong em mau... nổi tiếng hơn."
Kha Tây Ninh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, phản bác lại: "Tôi không hề nhắc tới Phó Diễm."
Từ đầu tới cuối chỉ có mình Nghiêm Tự là nhắc tới anh ta.
Có điều Kha Tây Ninh không hiểu, Nghiêm Tự đã coi Phó Diễm là kẻ địch giả tưởng ở thế giới tình cảm. Trong vô thức, hắn luôn tìm cách chứng minh mình trân trọng Kha Tây Ninh hơn người kia.
Nghiêm Tự sửng sốt, tức khắc lật khỏi trang "Phó Diễm" này, hắn xoa ấn đường, nói: "Trước kia là anh không tốt, anh ích kỷ không muốn em nổi tiếng, không muốn để nhiều người chú ý tới em, cho nên giấu nhẹm em đi, ích kỷ đến mức không thèm suy nghĩ đến cảm xúc của em."
Đây là lần đầu tiên Kha Tây Ninh nghe thấy Nghiêm Tự nói những lời này, cậu ngước mắt lên, mang vẻ nghi hoặc hỏi: "Anh đang nói gì thế? Vì sao tôi nghe không hiểu?"
Nghiêm Tự cũng không muốn nói quá rõ ràng suy nghĩ ích kỷ nhỏ nhen sâu trong lòng mình, hắn nói lảng sang chuyện khác: "Kết hôn bảy năm, thời gian chúng ta bên nhau còn không nhiều bằng thời gian ngâm mình trong đoàn phim, ngay cả muốn về đón tết cùng mẹ anh cũng phải sắp xếp thời gian. Cho nên từ lâu anh đã tính không nhận thêm phim nữa rồi."
Nghe tới đây, Kha Tây Ninh cũng dần hiểu ra. Ý của hắn là, ngay từ khi hai người còn đang trong hôn nhân, hắn đã có ý định ngừng nhận phim.
Nghiêm Tự nói: "Anh tính sẽ lùi về phụ trách công tác sau màn. Tinh Ngu có ơn tri ngộ đối với anh, vì thế anh định sau khi kết thúc hợp đồng mười năm sẽ tuyên bố không nhận thêm phim nữa."
Nghiêm Tự không muốn Kha Tây Ninh trở nên nổi tiếng. Lý do thật sự rất phức tạp: Một là, hắn muốn nhốt Kha Tây Ninh lại mà nuôi dưỡng, để trong mắt cậu chỉ có một mình hắn. Hai là, từ sau khi sự nghiệp của Nghiêm Tự không ngừng phát triển, thời gian hai người bên nhau càng ngày càng ít, ban đầu là một tuần không gặp, sau là một tháng, sau nữa thậm chí có thể ba bốn tháng cũng không thấy mặt nhau.
Hắn biết sau khi nổi tiếng sẽ bận rộn hơn khoảng thời gian không nóng không lạnh gấp trăm ngàn lần. Lúc Kha Tây Ninh còn chưa nổi tiếng, hai người đã ít có cơ hội gặp nhau, vậy càng khỏi nói tới khi Kha Tây Ninh thực sự nổi tiếng.
Mới đầu hắn cũng có suy nghĩ động tay động chân vào con đường sự nghiệp của cậu, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn lựa chọn lùi một bước, trở về sau màn. Như vậy, bản thân hắn sẽ rảnh rỗi hơn, lúc Kha Tây Ninh vào đoàn đóng phim, hắn cũng cố thể tùy thời tới tham ban, giống như bây giờ vậy, hắn không có phim cần đóng, cơ hội được ở bên Kha Tây Ninh nhiều lên gấp bội.
Chiếc lồng làm sao có thể giam hãm được chú chim một mực muốn sải cánh tung bay, đến cuối cùng vẫn sẽ là xa rời.
Sớm biết vậy sao không thả cho nó tự do, nhìn nó chậm rãi trưởng thành.
Thực ra đã cách bước kia rất gần rồi. Từ ba bốn năm trước Nghiêm Tự đã bắt đầu trù tính, thường xuyên liên lạc với một vài đạo diễn, chế tác cùng tổng giám chế sau màn. Làm công tác sau màn không giống với đóng phim, ngành này chú trọng nhất là quan hệ. Tính tình hắn lạnh nhạt, nhân duyên trước nay thường thường, để đan dệt lại mạng lưới quan hệ, Nghiêm Tự đã mất tới vài năm chuẩn bị. Vừa phải đóng phim, vừa phải bận rộn trù tính tốt nền tảng để chuyển về làm công tác sau màn, hắn gần như bận đến sứt đầu mẻ trán. Bản thân hắn luôn tin rằng Kha Tây Ninh sẽ ngoan ngoãn chờ đợi, sẽ không có một câu oán giận.
Hắn bị mù quáng bởi sự ảo tưởng và tự cho rằng bản thân đúng che mờ con mắt, thậm chí còn hời hợt lấy cớ công tác để thay cho ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, một lòng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc hết thảy.
Đầu tiên là đầu tư vào "Cung đình", thứ hai là hẹn làm chế tác cho "Đại sư phong thủy".
Mỗi lần đóng phim, chỉ cần nghĩ tới ngày đó là tâm tình hắn sẽ rất tốt. Qua một năm nữa là hắn sẽ hết hạn hợp đồng, thành công giải nghệ.
Đáng tiếc Nghiêm Tự không có thiên nhãn, hắn không dự tính được, hợp đồng của hắn với Tinh Ngu còn chưa kết thúc, hôn nhân của hai người đã xảy ra mâu thuẫn.
Cả thể xác và tinh thần Kha Tây Ninh đều kiệt quệ, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Trong mắt cậu không hề sót lại một tia lưu luyến.
Nghiêm Tự nghe thấy Kha Tây Ninh nói: "Chúng ta ly hôn thôi."
Giây phút đó, Nghiêm Tự mới hiểu ra, trong lúc hắn tự cho là đúng mà vùi mình bận rộn trù tính hết thảy mọi chuyện cùng tương lai, hắn đã bỏ lỡ và mất đi rất nhiều, tỷ như... người thương mà hắn nâng trong tay cũng sợ tan chảy.