Ừ, cứ cho là vậy đi, Cảnh Tây ở trong lòng thầm nói.
Tình huống hiện tại có chút đặc thù, cậu không thể ở lại quá lâu, tạm biệt nam chính xong thì đi ra ngoài.
Dị Lang từ cục cảnh sát chuyển giao sang viện nghiên cứu trừ bỏ các phương pháp trị liệu còn có vấn đề hiệp thương cách ly.
Kim Ngữ Mộng chờ Đoạn Tu Văn kết thúc quá trình trị liệu cùng nhân viên nghiên cứu đi vào phòng họp. Cảnh Tây căn bản không quan tâm nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng hệ thống nhỏ lại không thể chịu đựng nổi, nhanh chóng phóng chiếu tai mắt đến xem trộm thì biết được Kim Ngữ Mộng lựa chọn phối hợp.
Hệ thống nhỏ nghĩ lại bug ở trong truyện, rồi lại nghĩ về cảnh tượng vô cùng lãng mạn ngày hôm nay, không khỏi khen ngợi: "Việc này chủ nhân làm rất rất rất tốt đẹp!"
Cảnh Tây cười: "Ta có bao giờ làm chuyện gì mà không tốt đẹp không?"
Hệ thống nhỏ thông minh không cùng hắn bàn luận sâu về vấn đề này, nhanh chóng quay trở về tình trạng chết máy tạm thời.
Cảnh Tây từ chối lời đề nghị của Đoạn Trì muốn đưa cậu về nhà. Chờ bọn Kim Ngữ Mộng quay lại, cậu cùng cô rời khỏi viện nghiên cứu.
Kim Ngữ Mộng nhìn thoáng qua thời gian: "Hoạt động tổ chức ở chỗ thần thụ kết thúc rồi sao?"
Cảnh Tây nhướng mày: "Em vẫn muốn đi à?"
Kim Ngữ Mộng: "Hôm nay em muốn đến hoạt động đó."
Cảnh Tây không rõ lắm đây có phải là tác dụng của ám thị tâm lý hay không.
Nhưng cậu đã tính kế cô quá nhiều, đối với cô cũng kiên nhẫn hơn, phân phó hệ thống nhỏ tra xét rồi nói: "Hẳn là chưa đến lúc kết thúc đâu, anh cùng em đến xem thử, dù sao bây giờ anh cũng rảnh."
Kim Ngữ Mộng không có ý kiến gì, nghĩ nghĩ bên cạnh có người đi cùng thế mà an toàn hơn nhiều.
Cảnh Tây nhắc nhở: "Mỗi lần Dị Lang xảy ra chuyện người người nhà nhà đều hóng chuyện, hôm nay ở hiện trường em cũng không đi ngay, khả năng sẽ có nhiều người tò mò về em lắm, không sợ bị vây xem à?"
Kim Ngữ Mộng không sợ.
Cô không làm sai điều gì, tự nhiên cũng không vì người ngoài bát nháo mà phá hỏng tâm tình du ngoạn.
Hai người liền bắt một chuyến xe đến chỗ cây thần thụ.
Hoạt động quả nhiên chưa kết thúc.
Đây là một lễ hội âm nhạc loại nhỏ, ca sĩ đều là người địa phương, sử dụng các loại nhạc cụ đặc thù. Khi bọn họ đến, những người đến tham dự đang tạo thành một vòng tròn cùng nhau khiêu vũ, vô cùng náo nhiệt.
Kim Ngữ Mộng nhanh chóng bị không khí ở đây hấp dẫn, mạnh mẽ kéo cậu hòa mình vào.
Một đám người vui đùa đến gần rạng sáng, chưa đã thèm mà tan cuộc. Không biết là Kim Ngữ Mộng lớn lên quá xinh đẹp, hay là cô cùng Cảnh Tây đứng bên cạnh nhau quá mức đẹp mắt khiến cho ông chủ bán bùa bình an có cảm tình, tặng cho cô hai lá bùa, vô cùng thiện ý chỉ cho cô đến quảng trường thần thụ cầu nguyện phước lành.
Kim Ngữ Mộng dở khóc dở cười, nhìn người bên cạnh: "Đi thôi anh, cầu nguyện lại nào."
Cảnh Tây là người không có niềm tin vào mê tín dị đoan, nói: "Anh nghĩ ở đây cầu nguyện không có linh lắm."
Kim Ngữ Mộng: "Có thành tâm chắc chắn sẽ linh."
Cảnh Tây cười cười không đáp, chỉ hỏi: "Anh nghe nói hai người các em ở đây đã gặp nhau à?"
"Vậy em có nghe mấy người Dị Lang đó cầu nguyện được độc thân cả đời không? Họ cũng rất thành tâm đấy, có ứng nghiệm không?"
Kim Ngữ Mộng ngẩn ra, nghĩ lại chuyện xảy ra vào đêm nay.
Cậu vẫn nhận lấy bùa bình an, tự vấn bản thân một vòng lại một vòng, hoàn toàn không có tâm nguyện nào bèn alo cho cộng sự nhỏ có chút thiểu năng trí tuệ của mình: "Này, ta cho ngươi một cơ đội đó."
Hệ thống nhỏ bắn pháo hoa chíu chíu vô cùng cao hứng: "Tôi hi họng chúng ta có thể nhanh thật nhanh sửa lại bug và bình an trở về!"
Cảnh Tây ở trong lòng mặc niệm một lần, còn khẽ chắp tay lại vái lạy: "Có thể."
Cậu đi một vòng quanh thần thụ.