Nói chuyện được một lúc thì cũng đã đến tầng tôi phải casting. Quỳnh đi studio này nhiều lần rồi nên biết nơi tôi cần đến là ở đâu. Vì vậy mà chả mất quá nhiều thời gian thì chúng tôi đã tới nơi. Tôi kể cho mọi người nghe không khí ở đó. Nó áp lực kinh khủng. 19 thí sinh đều có mặt đầy đủ hết rồi chỉ thiếu mỗi tôi mà thôi. Mọi người đều rất tập trung học thoại. Quỳnh chỉ tôi chỗ ngồi rồi ngồi kế bên. Tôi liên tục lo lắng và sợ hãi đến mức toát hết mồ hôi. Thấy vậy Quỳnh lôi cái túi Quỳnh đem theo ra và nói:
- Đừng hồi hộp quá – vừa nói vừa lôi đồ make up ra, và lôi một cây quạt mini ra cho tôi nữa.
- Mày đem theo mấy cái này nữa hả?
- Lúc nào tao cũng chuẩn bị hết á, để đảm bảo ứng biến được với tình huống xấu nhất ấy mà.
Quỳnh đưa tôi cây quạt rồi bắt đầu make up cho tôi. Lấy một khăn giấy ướt lau toàn bộ mồ hôi của tôi đi. Sau đó lấy nước tẩy trang lau mặt và cổ của tôi. Mặt đủ khô rồi thì nó bắt đầu đánh nền cho tôi. Nó liên tục khen tôi:
- Da mặt mày đẹp thiệt á, đánh nền tí là xinh rồi
- Vậy hả?
- Ừm mặt mày có nét rồi nên dễ make up.
Đánh nền xong nó phủ phấn cho tôi, vẽ chân mày, và rồi nó bôi cho tôi một lớp son dưỡng có màu. Nó dặn dò tôi phải để tâm lý thoải mái để không chảy nhiều mồ hôi. Vì đến cuối nên tôi sẽ là người phỏng vấn cuối cùng. Vậy cũng tốt, sẽ không có ai biết tôi đã diễn thế nào. Đúng tám giờ, họ bắt đầu phỏng vấn, cứ mười phút lại có một người ra khỏi phòng. Trên gương mặt họ hiện rõ nét mặt buồn bã. Tôi thấy trong đó còn có diễn viên nổi tiếng mấy ngày qua nữa. Điều đó làm tôi thực sự lo lắng. Gần ba tiếng hơn mới tới tôi. Khi bước vào phòng casting tôi thấy rõ sự mệt mỏi của ban giám khảo, chắc họ đã rất vất vả để chọn ra người phù hợp với vai.
- Cậu là thí sinh cuối cùng rồi à. – Giám khảo 1
- Vâng ạ.
- Vì Vĩ đã đi vệ sinh nên chúng tôi sẽ hỏi cậu một số câu hỏi trước – Giám khảo 2
- Vâng ạ
- Cậu hãy cho tôi biết những gì cậu cảm nhận được ở nhân vật Thắng – Giám khảo 3
- Vâng ạ
*HỒI TƯỞNG VỀ TỐI HÔM QUA.
Chị đang ở trong phòng và chỉ tôi cách cảm nhận nhân vật:
- Thắng là đứa trẻ đáng thương, ba mẹ ghét em ấy, chỉ yêu chiều đứa con út. Điều đó thể hiện rõ trong đám cháy năm em 7 tuổi, ba mẹ em chỉ cứu em út mà bỏ em ở trong nhà. Vết sẹo trên lưng là minh chứng cho việc em đã cố gắng chống chọi với đám cháy năm đó. Đối với em ấy, đó mãi là vết sẹo khiến em ám ảnh. Vì nó mà em bị cô lập. Đã rất nhiều lần cha mẹ bắt em thôi học. Khi em lên cấp 3 họ thậm chí không đóng học phí cho em nữa. Em chưa từng nhận được tình thương của cha mẹ, không nhận được sự giáo dục nào nên em không biết phải làm gì để cho người khác biết em cũng yêu thương họ. Cho đến khi em ấy gặp Long. Long là đứa con của Lão Đại trong giới xã hội đen. Long được gia đình giáo dục cực kì tốt, dù gia đình có là xã hội đen nhưng tình yêu mà gia đình dành cho Long luôn vô giá. Là người có trái tim tỏa ra hào quang ấm áp, chính Long đã đi tìm lại trái tim của Thắng. Từ một người mạnh mẽ không cần ai, Thắng đã thay đổi và luôn mong có thể dựa vào lòng Long một chút. Long luôn bị Thắng hất hủi, nhưng Long không từ bỏ, từng chút một kéo em về phía mình, yêu em bằng tất cả những gì cậu có. Ngày Thắng bị đuổi ra khỏi nhà khi họ biết mối quan hệ giữa em và Long, Long là người đã dang rộng vòng tay đưa em về nhà mình. Lần đầu tiên trong đời, Long quỳ lạy cha mẹ chỉ để được cho Thắng ở lại. Lần đầu tiên Long nghe lời cha mẹ, học hành chăm chỉ để Thắng có thể ở bên anh càng lâu càng tốt. Tình yêu mà Long dành cho Thắng cơ bản là không gì có thể đo được. Từ đó mà con người gai góc như Thắng đã buông phòng bị trước Long. Cả nhà Long ai cũng thương Thắng, khi chứng kiến em sợ lửa đến mức ngất xỉu, nhìn thấy những vết thương mà một đứa trẻ mới 17 tuổi như em không nên bị. Tình yêu đó dần lớn, họ không hề nhận ra họ đã sớm coi Thắng là một đứa con của mình, họ chỉ nhận ra khi Thắng làm bể chiếc bình quý giá nhất nhưng lại chẳng hề la lối mà chỉ hỏi em có bị thương không, là khi có đàn em dám hỗn với Thắng, cả nhà đã không chịu được mà đuổi thẳng người đó. Thắng cũng dần nhận ra tình cảm của mình mà đồng ý ở bên Long đến khi cả hai đầu bạc răng long. Nhưng rồi cả hai lại xa nhau, vì gia đình em đòi em đưa họ tiền để họ cho đứa con út ăn học, sợ sẽ ảnh hưởng đến gia đỉnh của Long, em đã bỏ đi không một lời từ biệt. Lý lẽ của cái nơi không coi em là con là em đã ăn hết tiền của họ vào những năm em còn ở nhà họ và bắt em phải trả hết tiền. Họ thậm chí còn bắt em trả những khoảng tiền mà em không hề sử dụng. Ngày em đi, Long đau khổ và lao đầu vào rượu chè hơn cả năm trời. Thắng vô cùng đau khổ, ngày nào cũng khóc lóc nhìn tấm hình của Long. Cả hai cứ vậy mà dằn vặt nhau. Năm năm sau, họ gặp nhau khi ở trên công ty của Long. Em xin vào công ty của Long làm việc. Long vì cho rằng em bỏ đi do bản thân đã có người mới và phản bội mình mà suốt ngày làm khó làm dễ em. Em biết nhưng không nói gì, ngày nào cũng chịu đựng. Chưa được một tuần, Long lại mềm lòng. Anh ta nhận ra anh ta vẫn ghen khi em thân với người khác không phải anh ta. Vậy là Long lại lên kế hoạch theo đuổi Thắng. Lần này chỉ cần một tuần Thắng đã hoàn toàn bên Long. Vì chính em cũng chẳng yêu ai nữa là vì Long. Và rồi em kể mọi chuyện, gia đình Long nghe vậy thì ngay lập tức đến nhà em và khiến gia đình em phải đảm bảo sẽ buông tha cho em mãi mãi. Yêu nhau hai năm thì hai đứa công khai với công ty và gia đình. Đám cưới diễn ra như một cái Happy Ending cho cả hai. Trải qua nhiều sóng gió, Thắng tìm được nơi em thật sự cảm thấy hạnh phúc, Long trưởng thành hơn và hơn hết suy cho cùng đã là của nhau thì sẽ về bên nhau thôi. Kết phim Long đã nói với Thắng rằng: "Năm năm xa nhau không ngày nào là anh không nhớ em, không ngày nào anh ngưng tìm kiếm em. Ông trời đã thấy hiểu cho nỗi nhớ nhung của anh mà để em quay về bên anh. Dù kiếp này hay kiếp sau, anh sẽ luôn tìm em, dù cho em là ai, là người như thế nào, cọc cằn khó bảo ra sao, anh vẫn sẽ yêu em. Anh yêu em."
- .....
- Em thấy sao?
- Em cảm nhận được sự đau đớn đến thấu xương và rồi là hạnh phúc đến tột cùng.
- Giờ em hãy nhập tâm luôn vào nhân vật rồi nói xem em cảm thấy thế nào?
Tôi nhắm mắt mình lại và nghĩ rằng tôi chính là Thắng....
*KẾT THÚC HỒI TƯỞNG