Nghe được coi nói đói bụng, Diệp Vân Triệt lập tức tỉnh táo lại.
Anh ngồi dậy ăn mặc lịch sự, vẻ mặt hối lỗi.
“Xin lỗi anh ngủ quên, quên mất em chưa ăn.”
Anh cài cúc áo, kéo quần kéo thắt lưng, cười cười giơ tay nhéo khuôn mặt nghiêm nghị của cô.
“Đói bụng sao?”
Diệp Thánh Sinh mím chặt môi, đứng sang một bên tránh anh đụng vào.
Thấy cô còn chống cự, Diệp Vân Triệt không thèm để ý, vội vàng đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, anh chủ động nắm lấy bàn tay cô, dắt cô đi ăn.
Diệp Thánh Sinh không chống cự anh nữa, cô giả vờ ngoan ngoãn, sau khi có thể ra khỏi đây, cô sẽ lật mặt.
Trong nhà hàng sang trọng, trên bàn ăn dài năm mét là vô vàn món ngon.
Người đàn ông lịch thiệp kéo ghế ra, chăm sóc cho Diệp Thánh Sinh rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh gắp thức ăn cho cô và nhìn cô ăn.
Diệp Thánh Sinh có chút đói bụng, không để ý đến người đàn ông bên cạnh,chỉ vùi đầu vào ăn.
Sau khi ăn uống no nê, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Diệp Vân Triệt cũng nhìn cô, ánh mắt cong lên có vẻ rất vui.
Thánh Sinh của anh đã thay đổi rất nhiều.
Trưởng thành hơn trước.
Kiểu này của cô có sức quyến rũ hơn.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, anh lại bắt đầu cảm thấy không kiềm chế được, muốn lập tức kéo cô về phòng để tiếp tục nghiên cứu cấu tạo tứ chi của con người.
Không phải Diệp Thánh Sinh không nhìn thấy thứ trong mắt anh, cô không thèm để ý, trầm giọng nói:
“Đưa tôi về, tôi phải đi làm.”
Người đàn ông mím môi im lặng, trên khuôn mặt tuấn tú sắc bén kiên nghị hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng không đáp lại lời cô.
Anh cầm đũa lên, tùy tiện ăn vài miếng.
Diệp Thánh Sinh nhìn anh, bình tĩnh nói:
“Diệp Vân Triệt, tôi biết anh vẫn còn yêu tôi, nhưng những gì anh làm trước đây khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, có thể cho tôi một chút thời gian không?”
Khuôn mặt điển trai với nụ cười nhẹ đó càng khiến người ta khó đoán được điều gì đang diễn ra trong lòng anh.
Diệp Thánh Sinh hiếm khi thấy anh cười.
Cho dù trong mười năm quen biết anh, nếu không phải thời gian quan hệ tốt đẹp, cô thật sự chưa bao giờ nhìn thấy anh cười.
Hôm nay, biểu cảm của anh rất tốt.
So với sự điên cuồng vặn vẹo ngày hôm qua, anh của ngày hôm nay khiến cô cảm thấy bất an hơn.
Thấy anh vẫn không nói chuyện, Diệp Thánh Sinh tiếp tục nói:
“Đưa tôi về, chúng ta nói sau, được không?”
“Thánh Sinh, hải sản này không hợp khẩu vị sao?”
Diệp Thánh Sinh nhìn anh, biết anh sắp nổi giận, khuôn mặt anh tối sầm lại ra lệnh:
“Ném đầu bếp xuống biển để cho cá ăn.”
Đầu bếp đứng cách đó không xa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, định tới gần Diệp Vân Triệt cầu xin tha thứ, lại có hai vệ sĩ tiến lên kéo đi.
Diệp Thánh Sinh nhìn cảnh đó, rồi nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cảm thấy hoàn toàn bối rối.
“Thánh Sinh, ngoan ngoãn ở chỗ này đừng đi đâu, hưởng thụ sự đãi ngộ của Diệp phu nhân, ở đây ăn uống gì cũng có, vui chơi là được.”
Anh nhìn cô, lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười dịu dàng.
“Còn muốn cái gì nữa, anh sẽ phái người mang tới cho em, đến khi nào em hài lòng, được không?”
Diệp Thánh Sinh “…”
Người này…
Sao lại trở nên xa lạ như vậy?
“Thật sự rất khó ăn.”
Anh buông đũa, đứng dậy nắm tay người phụ nữ bên cạnh, dẫn cô đi.
“Em thích ăn thịt nướng, lát nữa để bọn họ nướng cho em.”
Diệp Thánh Sinh dừng bước, buông tay ra.
Diệp Vân Triệt quay đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Diệp Thánh Sinh cũng nhìn anh.
“Anh thật sự muốn giam tôi ở chỗ này cả đời sao?”
Anh lùi lại, đứng thẳng trước mặt cô, ôm khuôn mặt trắng trẻo của cô trong tay.
“Cùng anh cả đời ở chỗ này, không tốt sao?”
“Anh không đi làm nữa?”
Diệp Thánh Sinh mặt không biểu cảm hỏi.
Diệp Vân Triệt cười xấu xa, nói:
“Có Thánh Sinh ở bên cạnh, công việc không quan trọng. Thánh Sinh là cuộc sống của anh. Cả đời này, anh sẽ không đi đâu cả. Anh sẽ chỉ ở đây với Thánh Sinh của anh.”
Ngay cả khi cô muốn chạy, anh sẽ chạy cùng cô.
Tận thế, sẽ không bao giờ thay đổi cho đến khi chết.
Diệp Thánh Sinh “…”
Cô đã đoán ra tính cách hiện tại của người đàn ông này.
Hoang tưởng, bệnh lý, đánh mất bản thân.
Anh ta đã hoàn toàn đạt đến mức phát điên, và việc chiến đấu với anh ta sẽ chỉ phản tác dụng.
Cô nhìn anh, không chớp mắt nói:
“Nhưng tôi không muốn bị mắc kẹt ở đây cả đời. Tôi có thể ở bên anh mãi mãi, nhưng chúng ta có thể rời khỏi nơi này không? Đến thành phố A, trở về nhà của chúng ta.”
Diệp Vân Triệt buông bàn tay đang ôm khuôn mặt của cô ra, lùi lại một bước, anh cười lạnh nói:
“Nhà cũ? Không, nơi đó không có Thánh Sinh, chỉ có anh mỗi đêm đều bị địa ngục dày vò, cảm giác ở nơi đó không tốt chút nào.”
“Thánh Sinh, chúng ta ở đây, đừng đi đâu, được không?”
Diệp Thánh Sinh thật sự không muốn nhìn bộ mặt ghê tởm của anh nữa, cô tránh mặt anh, bước ra khỏi nhà hàng.
Thấy cô lại mất bình tĩnh, Diệp Vân Triệt cau mày đi theo cô.
Diệp Thánh Sinh rời nhà hàng, đi đến bãi biển.
Tìm kiếm khắp nơi, không có tàu.
Cô không có điện thoại, vậy coi nên làm gì?
Khi cô đang cố gắng nghĩ cách giải quyết, người đàn ông bất ngờ ôm cô từ phía sau.
Diệp Thánh Sinh toàn thân đóng băng.
Anh cúi đầu dụi dụi vào cổ cô, dụ dỗ cắn vành tai cô, thấp giọng nói: “Thánh Sinh, anh muốn…”
Tay anh ta mò khắp người cô.
Mặc dù ghét anh, ghét anh rất nhiều.
Nhưng Diệp Thánh Sinh phải thừa nhận rằng sự trêu chọc của anh khiến trái tim cô gợn sóng.
Cô sẽ thỏa hiệp để thỏa mãn anh?
Sẽ không.
Nếu cô vẫn dựa vào anh, thì bốn năm qua của cô sẽ vô ích.
Cô không chút lưu tình đẩy ra người đàn ông ra, lạnh lùng nói:
“Nếu anh không thả tôi ra, thì đừng hòng chạm vào tôi nữa.”
Anh không tức giận mà thay vào đó lắng nghe những gì cô nói.
Anh cười, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Nếu anh muốn, em có thể phản kháng sao?”
Anh như một con sư tử đói khát tiến đến gần cô, nóng lòng muốn tấn công con mồi.
Diệp Thánh Sinh không sợ hãi, đứng đối mặt với anh.
“Vậy thì thử đi. Nếu anh chạm vào tôi một lần nữa, tôi sẽ chết cho anh xem. Anh không phải muốn chết cùng tôi sao? Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau xuống địa ngục.”
Diệp Thánh Sinh không tin anh sẵn sàng chết cùng cô.
Nhưng cô không biết…
…Anh đã từng.
Sắc mặt Diệp Vân Triệt biến đổi, lập tức từ bỏ ý nghĩ chạm vào cô.
Anh lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô.
“Thánh Sinh, anh không ép em. Chỉ cần em không rời khỏi nơi này, em làm gì anh cũng nghe theo.”
Nếu cô không rời khỏi đây, Liên Liên của cô ra sao đây?. Truyện BJYX
Hơn nữa, người đàn ông này đã mục nát trong lòng cô.
Ở bên anh, cô sẽ phát điên mất.
Diệp Thánh Sinh không muốn lãng phí thời gian với anh ta, vì vậy quay người rời đi.
Cô quay trở lại khách sạn, khóa cửa để ngăn người đàn ông đó tiếp cận cô.
Nhưng Diệp Vân Triệt không thể ngủ nếu không có cô.
Cô không ở bên cạnh, anh trằn trọc, không ăn không ngủ.
Cánh cửa khóa bị anh đá tung ra.
Anh bước vào phòng thì thấy cô đang ngồi trên giường, anh cũng trèo lên giường để lại gần cô.
Diệp Thánh Sinh lạnh lùng nhìn anh, cũng không tránh đi.
Nếu anh có thể đá tung cánh cửa, bây giờ cô có chống cự cũng vô ích.
May mà Diệp Vân Triệt chỉ nghiêng đầu dựa vào vai cô.
Anh khàn giọng nói:
“Anh không ép em, nhưng cũng đừng đẩy anh ra, để anh dựa vào em một chút thôi.”
Chỉ cần không rời xa anh nữa là được.
Anh đã chịu đủ đau đớn và khao khát khi không có cô.
Anh quá sợ mất cô.
Chỉ cần cô không rời xa anh, anh sẵn sàng tôn trọng cô và không chạm vào cô.
Diệp Thánh Sinh ngồi yên không đẩy anh ra.
Nhìn anh tựa đầu vào vai mình, cô chợt nghĩ, nếu cô giết anh, chắc thuộc hạ của anh sẽ đưa anh vào bệnh viện.
Cô sẽ có cơ hội trốn thoát?
Nghĩ tới đây, Diệp Thánh Sinh nói: “Ngủ trước đi, tôi đi kiếm trái cây ăn.”
Diệp Vân Triệt ôm chặt lấy cô.
“Bên cạnh có điện thoại, em nói với bọn họ, sẽ có người mang đến."
Diệp Thánh Sinh quay đầu nhìn, nhấc điện thoại lên.
Cô nói với người trên điện thoại mang cho cô một ít trái cây, đầy đủ, hoa quả và một con dao.
Sau khi cúp điện thoại, thấy người đàn ông bên cạnh ôm mình thật chặt, cô giơ tay kéo anh.
“Yên tâm đi, tôi đi toilet.”
“Anh cõng em.”
Diệp Vân Triệt ngẩng đầu, xuống giường cúi người ôm cô.
Diệp Thánh Sinh lạnh lùng nhìn anh.
“Sao anh không giúp tôi đi tiêu luôn đi.”
“…”
Diệp Vân Triệt làm một động tác mời.
Diệp Thánh Sinh đi vào phòng tắm.
Diệp Vân Triệt sợ cô chạy trốn nên anh theo sát cô từng bước.
Anh đứng ở cửa cho đến khi cô đi vào phòng tắm.
Diệp Thánh Sinh ngồi trên bồn cầu, cố gắng thuyết phục bản thân rằng cô chịu đựng được.
Nếu không Liên Liên sẽ nhớ cô, và Mộ Dung Kỳ cũng sẽ lo lắng cho cô.
Cô không thể ngồi đây mãi được.
Lấy con dao găm đâm vào anh ta, cô sẽ không giết ai cả.
Chỉ cần có người đưa anh đến bệnh viện, cô có thể cùng anh rời đi.
Diệp Thánh Sinh đứng dậy xả nước trong nhà vệ sinh cho đến khi nghe thấy tiếng người hầu giao trái cây từ cửa, cô mới mở cửa bước ra ngoài.
Diệp Vân Triệt đứng bên cạnh cười với cô.
“Trái cây ở đây, em muốn ăn thì anh gọt cho.”
Diệp Thánh Sinh đi vào phòng, nhìn thấy trên bàn có mấy loại trái cây nhiệt đới, một con dao găm sắc bén, nhàn nhạt trả lời:
“Tôi sẽ tự làm.”
Cô đưa tay nhặt con dao găm, sau đó nhặt một quả táo và giả vờ cắt nó.
Cô chưa kịp lấy hết can đảm chĩa con dao găm vào người đàn ông bên cạnh thì anh đã vươn cánh tay dài ra cướp đi con dao và trái cây của cô.
Anh ấn cô ngồi xuống.
“Anh làm.”
Diệp Thánh Sinh ngồi xuống, nhìn anh gọt hoa quả rất thành thạo.
Cô đang trong cơn mê man suy nghĩ, nếu con dao găm đâm vào ngực anh, nếu mất máu quá nhiều, không thể cứu được thì sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Thánh Sinh không hiểu vì sao phải mềm lòng.
Nếu không làm vậy, thì cả đời này cô cũng không thể rời khỏi đây.
Quá khứ, cô không quan tâm. Nhưng bây giờ cô có một cô con gái.
Con gái thật dễ thương, thật thông minh, nó không thể sống thiếu mẹ.
Nó không thể mồ côi từ nhỏ như cô được.
Cô phải quay lại.
“Đây.”
Diệp Vân Triệt cắt trái cây đưa đến miệng cô.
Diệp Thánh Sinh ngây người nhìn anh.
Diệp Vân Triệt cười cười, đem khuôn mặt tuấn mỹ đưa tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói:
“Thánh Sinh, em đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Thánh Sinh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, há miệng ăn trái cây mà anh đút.
“Tôi đột nhiên buồn ngủ, vậy tôi đi ngủ trước.”
Cô đứng dậy trở lại giường.
Diệp Vân Triệt đặt con dao và trái cây xuống, đi theo cô lên giường.
Anh vẫn ôm chặt cô trong tay.
Làm sao Diệp Thánh Sinh có thể ngủ được.
Cô đang đợi người đàn ông bên cạnh ngủ trước.
Nhưng Diệp Vân Triệt không ngủ được.
Ôm lấy cô, ngửi mùi thơm đặc trưng trên cơ thể cô, nghĩ đến những năm tháng trống vắng cùng cô đơn, anh không kiềm chế được bản thân mà lao vào hôn cô.
Diệp Thánh Sinh tránh nụ hôn của anh, lạnh lùng nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Chỉ một lần thôi.” Anh cầu xin cô.
Diệp Thánh Sinh mặt không cảm xúc, cũng không có chỗ thương lượng.
“Diệp Vân Triệt, tôi không có nói đùa.”
Diệp Vân Triệt thỏa hiệp, lật người nằm nghiêng, cố gắng kiềm chế.
Anh trầm giọng đáp: “Ngủ đi.”
Diệp Thánh Sinh giả bộ ngủ.
Nửa đêm, cảm giác được người đàn ông bên cạnh hô hấp đều đều, bàn tay ôm eo cô khẽ lỏng ra.
Biết anh đã ngủ, Diệp Thánh Sinh từ từ ngồi dậy, dưới ánh đèn tường lờ mờ bên cạnh giường, cô xuống giường, đến bên chiếc bàn, nhặt con dao găm sắc nhọn lên.