Biên tập: Măng Cụt
Khương Đại Vĩ dỗ con trai xong còn phải đi giải quyết một đống việc.
Chuyện bất ngờ tối nay làm tiệc đầy tháng trở nên lúng túng nhưng nếu kết thúc một cách qua loa thì lại quá khó coi. Khương Đại Vĩ vỗ vai con trai, thương lượng: "Tắm rửa, thay quần áo rồi xuống dưới lầu đi. Ba biết con không thích Quách Sính Đình nhưng có thể cho ba chút mặt mũi không, làm cho họ tưởng nhà chúng ta không có chuyện gì, được không con?"
Thật ra Khương Yến Duy không tình nguyện lắm nhưng vẫn còn đang mềm lòng, còn thêm ánh mắt kì vọng của ba, không đi thì lại dường như không có nghĩa khí lắm, vì vậy cậu cũng không làm khó dễ, gật đầu đồng ý, theo đó cũng nói ra ranh giới cuối cùng của mình: "Con không muốn gặp Quách Sính Đình."
Như này đã là không tệ rồi, nếu đã mở miệng nói với Khương Đại Vĩ như thế, ông cũng không thể không đồng ý. Ông gật đầu: "Được, vậy con đi với ba với vòng, rất nhiều chú bác, ông lớn muốn gặp con."
Khương Đại Vĩ vừa ra ngoài, Khương Yến Duy đã đặt mông ngồi lên giường, nệm nảy lên trong giây lát. Phòng này đã sửa qua rồi, đồ bên trong hầu như đều thay đổi, thoạt nhìn bên ngoài thì không có sai nhưng bên trong lại có thứ sai không chịu được- cái giường vốn mềm mại có thể đưa cậu vào giấc ngủ đã biến mất, cậu ngủ quen rồi, lạ giường sẽ không ngủ được.
Cậu bước tới tủ quần áo, thuận tay mở ra xem thử, thấy toàn bộ quần áo của mình đều treo ở đây. Có lẽ là lần đập phá ngày ấy, những đồ vật chưa bị hỏng đều bị đem cất vào đây. Cậu vơ lấy áo quần, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, đến lúc đã chuẩn bị xong rồi, thật ra thì vẫn éo muốn đi, phiền!
Cậu đi quanh phòng hai vòng, tự thuyết phục chính mình- Khương Yến Duy, mày xuống không phải vì Quách Sính Đình mà là vì ba mày; Khương Yến Duy, mày là đàn ông, mày nói thì phải giữ lời; Khương Yến Duy, oan ức nhất thời, vui sướng cả đời,... Lúc này, cậu mới đẩy cửa ra ngoài, không ngờ lại thấy ngay cầu thang có người.
Đứng từ xa chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn, dáng người chuẩn đét, vai rộng eo nhỏ, lưng chắc, chân dài! Đang đứng ngay cầu thang, thỉnh thoảng nhìn xuống dưới.
Có điều cũng không thể quên trọng tâm của vấn đề, đây là tiệc rượu, không ai lại tuỳ tiện lên tầng hai nhà cậu, đây là việc riêng tư. Hơn nữa quan trọng nhất là cậu không biết người này.
Từ nhỏ là Khương Yến Duy đã lớn lên trong vòng bạn bè của ba, ngoại trừ những bé nhỏ dưới ba tuổi là cậu không nhớ thì không có ai là cậu không quen. Mà người này, Khương Yến Duy híp mắt, trong vòng này cũng không có ai- dáng người này cũng quá đẹp rồi. Người đàn ông này ngon như vậy, nếu cậu đã nhìn qua rồi thì chắc chắn sẽ nhớ.
Trong lúc nhất thời, đầu Khương Yến Duy suy nghĩ rất nhiều thứ, có thể là tên trộm tiền trên TV hay nói gần đây, hay là tình nhân của mụ già Quách Sính Đình, thật là không có cái nào nghe bình thường.
Tuy rằng cậu khó chịu Quách Sính Đình nhưng đây là nhà cậu, cậu cũng có trách nhiệm.
Có điều cậu cũng định xông lên vừa phòng vệ vừa đánh nhau, ít nhất thì người kia cũng phải cao hơn cậu mười lăm xentimet, cậu không đánh lại đâu. Cậu lén lút lùi về sau, sờ điện thoại, chuẩn bị gọi Chu Hiểu Văn viện cứu trợ.
Không ngờ rằng chỉ mới lui một bước mà người kia đã quay đầu qua.
Khương Yến Duy... Khương Yến Duy vừa nhìn đã choáng váng.
Trời ơi, sao mà người này đẹp trai quá vậy! Mày kiếm mắt sao, còn đẹp hơn mấy tiểu thịt tươi mà ngày ngày Trương Phương Phương liếm màn hình nhiều lắm, có lẽ là phản ứng sinh lí, cậu sửng sốt một chút.
Nhưng lần này không phải do hiệu ứng thị giác, người ta đang đi tới đây. Tướng đi hiên ngang, thoạt nhìn không phải là người muốn làm chuyện xấu, ngược lại làm Khương Yến Duy sinh ra ảo giác dường như đây là địa bàn của anh ta.
Cậu quay đầu muốn chạy nhưng đã muộn rồi. Anh ta vỗ vỗ vai cậu, cậu muốn phản kháng nhân tiện kêu người đến giúp nhưng không biết lại làm sao mà lại bị người ta vòng tay qua ôm vào lòng, không nhúc nhích được, cái tên này bịt kín miệng cậu rồi.
Khương Yến Duy là đường đường là con trai, lần đầu tiên bị người ta dùng động tác này "sỉ nhục", quan trọng nhất là người ta vừa thấy cậu đã động thủ, có thể hình dung ra đây là một tên bại hoại, đã uất ức lại thêm phiền muộn. Tay cậu không cử động được nên thẳng thắn nhấc chân lên đá, không ngờ người ta cũng động chân, trực tiếp lấy đầu gối kẹp mông cậu.
Dù không đau nhưng đây cũng là cái mông của tiểu gia nha! Mắt Khương Yến Duy mở to ra, trong miệng phát ra tiếng ưm a không rõ, hận không thể quay đầu đấm vỡ mồm tên kia.
Sức của người này rất lớn, vùng vẫy cũng không có được ôm lỏng ra chút nào nhưng không ngờ lại chịu nói chuyện, "Yến Duy đúng không? Đừng nghịch, tôi là bạn ba cậu."
Khương Yến Duy ngẩn người, sau đó lại cảm thấy người này đang nói dối, làm gì có bạn nào vừa đến nhà người ta đã động thủ, càng ưm a dữ dằn hơn.
Đối phương hiển nhiên là không làm gì được cậu, thằng nhóc này vùng vẫy như con cua đồng, tay chân mồm miệng gì anh cũng đã dùng hết rồi, bây giờ chỉ có thể dùng đòn sát thủ: "Không phải là không muốn xuống sao, bên dưới đang ầm ĩ thì sao mà xuống đúng không, như vậy là không có lập trường, rất mất mặt đó, hơn nữa cậu cũng không muốn giúp mẹ kế mà, không phải sao?"
Khương Yến Duy vùng vẫy nhẹ hơn, đối phương nói tiếp, "Có cách mà khi cậu xuống dưới, người khác khen cậu, còn có thể làm bẽ mặt Quách Sính Đình, muốn biết không?"
Khương Yến Duy dần ít vùng vẫy.
Lúc này người ấy mới hài lòng, xác nhận lại với Khương Yến Duy, "Tôi nói cách đó cho cậu, cũng thả lỏng tay ra, nhưng cậu không thể la lên đâu đó."
Khương Yến Duy đúng là vì chuyện này mà phát sầu, cậu vừa làm ầm ĩ như vậy, lấy chân giẫm lên mặt Quách Sính Đình mấy nhát, không dễ gì xả giận được, cho dù là bây giờ xuống vì ba cậu nhưng đây là tiệc rượu của con trai Quách Sính Đình, xuống thì không phải là lấy lại mặt mũi cho ả sao. Cho nên cậu mới buồn bực không muốn đi như vậy.
Hơn nữa quan trọng là người này vốn không phải tên trộm hay người tình của Quách Sính Đình gì cả, nếu không là đã một chưởng đánh cậu ngất xỉu, tội gì phải phiền toái như vậy. Đương nhiên là Khương Yến Duy cũng không tin trăm phần trăm, cậu hơi cảnh giác, cẩn thận gật đầu.
Người này cũng cẩn thận không kém, không phải là bỏ cậu ra ngay lập tức mà là từ từ dời tay đang bịt miệng cậu ra một chút. Sau đó thấy dường như Khương Yến Duy cũng hợp tác, không kêu người đến nên mới dần buông lỏng tay ôm cậu ra.
Khương Yến Duy vừa được thả đã nhảy về phía trước, quay đầu, đối diện với anh: "Cách gì?"
Người đàn ông khẽ mỉm cười, thị giác của Khương Yến Duy bị tấn công lần nữa, trời ơi, người này cũng quá ngon rồi. Vừa đẹp trai, vừa khí khái mà không yểu điệu, sao mà ba cậu lại có thể quen người này cơ chứ?
Có điều cậu vẫn không quên chuyện chính, cau mày định nhắc nhở thì nghe người đàn ông này nói mấy câu.
Khương Yến Duy nhíu mày, "Làm sao có thể, chịu nhận lỗi sao, tiểu gia không sai, dựa vào cái gì chứ. Cái này mà anh cũng gọi là cách sao? Không phải anh thật sự là... Quách Sính Đình..." Hai chữ còn lại cậu còn cẩn thận chưa nói ra.
Đối phương đáp, "Tôi đảm bảo có hiệu qua."
"Anh là ai, tôi tin anh? Lại nói, anh dựa vào đâu mà nghĩ ra cách này cho tôi?" Khương Yến Duy đánh giá anh, cảm thấy mình chưa từng gặp người này.
Đối phương chầm chậm nói vài chữ, "Tôi là Hoắc Kỳ."
Anh vừa dứt lời, mắt Khương Yến Duy liền trợn tròn, không dám tin nhìn anh, đánh giá từ trên xuống dưới, "Anh... anh là con trai ông Quách? Anh... anh trở về khi nào?" Ba mẹ cậu từng lải nhải chuyện của Quách Như Bách, cậu biết chuyện này. Nhưng cậu vạn lần không nghĩ tới con trai của ông Quách gầy như cây thông kia lớn lên lại đẹp trai như vậy, thật sự là không giống ông ấy chút nào!
Hoắc Kỳ gật đầu, có điều cũng không có ý định muốn nhắc đến chuyện này, anh chờ sốt ruột, chỉ sợ ba mình đi về mới nghĩ ra cách này, "Tôi đến gặp ông ấy, nếu cách kia thành công thì chúng ta làm một cuộc trao đổi, cậu dẫn ba tôi đến phòng sách được không?"
Thì ra là đến gặp ông Quách. Khương Yến Duy vô duyên vô cớ liên tưởng chuyện đó lên người mình, đồng tình gật đầu đáp lại: "Ừm, được, anh chờ tôi nha."
Lúc đi ngang Hoắc Kỳ thì xác định lại một câu: "Thật sự chỉ như vậy là được rồi?"
Hoắc Kỳ dạy cậu: "Chân thành một chút, phải làm cho người khác tưởng thật."
Khi xuống lầu, Khương Yến Duy vẫn có hơi không tin. Có lẽ là Hoắc Kỳ cũng không cần lừa cậu làm gì, với cả cậu cũng không còn cách nào khác, làm như vậy chắc cũng sẽ không tệ đâu ha.
Cậu làm lỡ một khoảng thời gian không ngắn, ba chờ cậu đã lâu, thấy cậu đang đi xuống thì chạy tới đón, nhét đồ uống vào tay cậu, kéo cậu đi theo về phía trước, thuận tiện căn dặn mấy câu: "Con trai ngoan, đi với ba mấy vòng là được, thấy người khác thì chào một tiếng là được, không có gì cả."
Lúc cậu xuống thì không thấy Quách Sính Đình, anh rể Quách Sính Đình nói cô đã ra vườn, có chị cô đi theo, Khương Đại Vĩ nghe xong thì nhẹ cả người, cũng không đuổi theo, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
Rất nhanh, Khương Yến Duy đã bị ba mình kéo vào trong một đám người, đều là những chú bác cậu quen, thật lòng quan tâm đến cậu, ba Chu Hiểu Văn xoa nhẹ đầu cậu, "Đau lắm không con, cớ gì lại xuống đây rồi, con trai mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi cũng không được sao?"
Khương Đại Vĩ định giải thích thay cậu nhưng Khương Yến Duy chen ngang, lên tiếng: "Không phải tại ba, là do con muốn xuống. Con..." Cậu vừa mở miệng, Khương Đại Vĩ đã ngẩn người.
Sau đó lại nghe Khương Yến Duy nói tiếp: "Là do con xấu tính, con chỉ biết nghĩ cho con, không để ý ba mệt thế nào. Con cảm thấy mình ít được quan tâm, sợ ba không còn thương con nữa, con sợ ba chỉ thích em trai mà không thích con, sợ lắm, không phải mọi người đều nói có mẹ kế thì sẽ có cha ghẻ sao? Tuy có thể suy nghĩ nhưng con lại không chịu suy nghĩ, ba chỉ có một thân này nhưng công việc lại nhiều như thế, ba cực khổ biết bao. Hôm nay ông ấy đỏ mắt, ôm con xin lỗi, con mới nhận ra người ba cao lớn trong trí nhớ của con bây giờ đã thấp đi rồi, con lớn lên, ông ấy già đi, con không nên vì người ta đối xử không tốt với con mà trút giận lên người ông ấy. Ba ơi, con sai rồi, sau này con không dám làm ba lo lắng nữa."
Khi Khương Yến Duy nói những lời này, trong lòng thấp thỏm không yên nhưng cậu nhận ra cậu càng nói thì sắc mặt của Chu Lập Đào và những người khác ngày càng tốt hơn, dù cậu mịt mờ nói Quách Sính Đình bắt nạt mình nhưng vẫn có người nhìn cậu tán thưởng, cậu đã biện, biện pháp này của Hoắc Kỳ đúng thật là có tác dụng.
Hơn nữa, dường như ba cậu rất cảm động. Cậu vừa dứt lời, ông đã nhào tới ôm cậu thật chặt, nghẹn ngào nói: "Con trai ngoan, con trai ngoan!" Trước mặt mọi người, ông kiềm chế bản thân không quá kích động đã là tốt lắm rồi. Ông nâng ly, nhìn mấy bạn già, nói, "Uống uống uống, vì Khương Yến Duy nhà tôi hiểu chuyện thế này, cạn một ly, Khương Đại Vĩ tôi có đứa con ngoan thế này, sống không uổng!"
Sau đó Khương Yến Duy hoàn toàn bị ba mình lôi vào cuộc, cậu thật sự không nghĩ rằng mình chỉ nói có mấy câu như thế đã đạt được hiệu quả như này. Cậu vốn nghĩ rằng mình phải tỏ ra uỷ khuất, cúi đầu ủ rũ thì người ta nhìn mới thấy thương, không ngờ chỉ cần dùng bốn chữ "quang minh chính đại" này là được rồi.
Cậu không nhịn được quay đầu nhìn về phía cầu thang, không còn nhìn thấy Hoắc Kỳ nữa, người này đúng là thật hiểu lòng người.
Nhưng lại không dễ dàng gì cho Quách Sính Đình mới được chị gái thuyết phục vào nhà, vừa bước vào đã thấy cảnh này, cái gì mà "có mẹ kế thì có cha ghẻ", cái gì mà "người khác đối xử không tốt", đây rõ ràng là nói cô đó! Ngoài ra còn không có ai phản đối, bọn họ toàn nâng ly vì Khương Yến Duy, đây là tiệc rượu đầy tháng của con trai cô mà.
Quách Sính Đình giận run người, hận không thể bay vào cấu xé, cũng may là chị ả còn tỉnh táo, biết điều kéo ả ra ngoài.
Khương Yến Duy bị một đám người lớn vây quanh hỏi han, an ủi bên trong, không dễ gì mà ra ngoài được nên xoay đầu, nhìn xung quanh kiếm Quách Như Bách nhưng lại không thấy ai, chỉ có thể kéo tay dì Lâm hỏi, không ngờ dì Lâm lại nói: "Lúc con xuống là ông ấy đã về với con gái rồi, bây giờ chắc đi cũng khá xa rồi."
Khương Yến Duy nghe xong, cảm thấy rất tiếc nuối, cảm thấy có lỗi với Hoắc Kỳ. Cậu vội vã lên phòng sách, cửa vừa mở thì thấy Hoắc Kỳ đang ngồi một mình trên ghế sô pha đơn cạnh cửa sổ, ngay cả đèn cũng không mở, ánh đèn yếu ớt từ vườn hoa len lói vào trong, âm thầm kéo dài bóng anh, thoạt nhìn có vẻ rất cô đơn.
Khi cậu đẩy cửa bước vào, Hoắc Kỳ lập tức quay đầu đứng lên, đèn sàn cạnh ghế sô pha bị đụng nên mở lên, chiếu sáng khuôn mặt anh một cách rõ ràng. Trong nháy mắt, Khương Yến Duy nhìn thấy được vẻ mặt anh, từ cô đơn đến kích động rồi lại cô đơn, cậu cảm giác như mình phạm tội.
Hoắc Kỳ đã rõ ràng, "Ông ấy không chịu sao?"
"Không phải, xin lỗi anh." Khương Yến Duy khổ sở nói, "Lúc tôi ra ngoài tìm ông ấy, ông ấy đã đi rồi."
"Ồ" Dường như là Hoắc Kỳ đã đoán trước được kết quả, vô lực vung tay, "Không sao, ông ấy vốn như vậy, cảm ơn cậu, cậu về đi thôi."
Khương Yến Duy muốn nói điều gì đó nhưng có lẽ là Hoắc Kỳ đã không còn nghĩ đến việc nói chuyện với cậu, anh ngồi xuống lại, tắt đèn sàn, phòng sách một lần nữa rơi vào bóng tối.
Khương Yến Duy hết cách, chỉ có thể lui ra ngoài, nhìn người đàn ông ngồi trong bóng tối lần cuối rồi đóng cửa lại.
Cậu muốn nói lời cảm ơn nhưng dường như bây giờ không phải là lúc thích hợp.
Tác giả có lời muốn nói: Haha, cuối cùng cũng gặp nhau rồi.