Trong một câu lạc bộ tư xa hoa trụy lạc tại một góc Hải thành, bên trong phòng riêng của câu lạc bộ đang ngồi vài người có thân phận không kém. Không khí đầy mùi cần sa, thuốc lá cùng bia rượu, nước hoa, một loạt hỗn hợp khiến người nghẹt thở.
Người nói là một lão nam nhân xem chừng đã bốn năm mươi tuổi, mặt mày đầy mỡ, toàn thân phát ra mùi vị hoang phế. Thân thể kia nhìn là biết đã bị bào mòn đến mục rỗng, thế nhưng khắp nơi đều tràn ngập mùi tiền, mùi quyền lực. Ít nhất nhờ nó ông ta còn có thể trụy lạc thêm một thời gian nữa rồi mới chịu chết.
Bên người ông ta lúc này đang ngồi hai thiếu niên tuổi chừng mười tám, nhìn non nớt nhưng dễ dàng khơi lên tâm tính biến thái của lão.
Tạ Thạch bị hỏi thì có chút run sợ, dáng vẻ khép nép đáp: "Anh Hải ạ, không phải em không muốn mang người đến, chỉ là..."
"Chỉ là gì? Chẳng lẽ chú muốn đổi ý?"
Anh Hải trong miệng lão đá xéo lại: "Chú cũng nhìn thấy đó, dạo này anh khá thích kiểu ngây ngô non nớt thế này, chơi rất vui. Nếu chú làm anh hài lòng thì có khi anh còn có thể cho chú thêm chút lợi ích."
Vừa nói gã vừa mạnh bạo bóp cái mông thiếu niên mặc áo da, cosplay bé thỏ bên cạnh. Thiếu niên bị sờ soạn mềm mại ngã vào lòng lõa, miệng còn phối hợp kêu một tiếng.
Hành vi này của lão cùng tình huống trước mặt đều khiến Tạ Thạch phát tởm trong lòng nhưng không dám thể hiện ra. Ngoài miệng lão lại xum xuê nói: "Đương nhiên rồi anh Hải, có thể khiến anh hài lòng là mong muốn của em."
"Chỉ là... Mấy hôm trước thằng con em nó cãi nhau với mẹ rồi... Rồi bỏ trốn mất..."
Cuối cùng Tạ Thạch vẫn bấm bụng nói ra, sau đó lấm lét nhìn Điền Hải, sợ ông ta nổi giận.
Đây là người mà lão tìm đến để giao dịch lợi ích nhưng thân phận lại khiến lão không dám đắc tội. Điền Hải người này cực kỳ chịu chơi nhưng cũng thật biến thái, làm không khéo sẽ chết rất khó coi. Đều do lão tham lam... Nhưng đâm lao thì phải theo lao, lão cũng đã cùng đường rồi.
"Chạy rồi?"
Trái ngược với lo âu của Tạ Thạch, Điền Hải lại không có dựng mày trợn mắt mà còn có chút hứng thú hỏi lại.
Vừa nhận ra suy nghĩ của lão toàn thân Tạ Thạch không khỏi nổi da gà nhưng vẫn cắn răng nói: "Đúng vậy anh Hải. Thế lực của anh rộng, em muốn nhờ anh tìm thằng bé."
Đúng vậy, mục đích của lão là muốn nhờ vả thế lực của Điền Hải để tìm Hứa Dương, cho nên kiểu gì ông ta vẫn phải nói. Ông ta cũng đã suy nghĩ rất kỹ mới dám mạo hiểm. Hiện tại nhìn thái độ của Điền Hải, lão nói mình đánh cược đúng rồi, trong lòng không khỏi thở phào một hơi.
"Thú vị thật, còn rất có cá tính."
Điền Hải vừa nói vừa đánh bốp vào mông thiếu niên ngồi bên cạnh, sau đó sảng khoái vung tay nói: "Trò này anh thích rồi đấy. Cứ để anh lo."
"Cảm ơn anh Hải!"
Tạ Thạch trong lòng thở phào, ngoài miệng thì cười tâng bốc.
Nhìn phong cách kia của Điền Hải, nếu để lão bắt được Hứa Dương, kết cục của cậu khỏi phải nói.
...
Sân golf Hải thành.
"Ông có biết chuyện đứa con riêng của Tạ Thạch bỗng nhiên bỏ nhà trốn đi không?"
Lưu Tranh ngã ngớn nói với người bên cạnh: "Không phải trước đó ông nói đến Tạ gia sao?"
Tạ Nghiêu vẫn thong dong đánh quả golf, nhẹ nhàng đưa nó vào lỗ rồi mới đáp: "Thì sao?"
"Ông ta tìm được chưa?"
Hắn thuận miệng hỏi.
Lưu Tranh khó hiểu ngắm hắn một chút, bụng nói chắc mình nghĩ nhiều rồi mới lung tung đáp: "Hình như là chưa. Nhưng mà ông ta làm gì có thời gian đi lo nhiều việc như vậy. Nghe đâu ông ta sắp gánh không nổi việc làm ăn, còn đang dính đến việc bồi thường hợp đồng kia mà."
"Chỉ là một đứa con riêng, chắc không đến nổi bôn ba vì nó chứ."
Lưu Tranh không biết sự tình nên mới nói vậy.
Còn Tạ Nghiêu nghe xong thì chẳng thèm bình luận, chỉ thuận miệng cười khẩy một cái.
Ai biết một cái nhếch mép này của hắn lại khiến đầu Lưu Tranh nhảy số.
"Rốt cuộc là hôm đó cậu đến Tạ gia làm gì? Lão ta nói gì với cậu?"
Lưu Tranh quyết định truy tới: "Chắc không phải muốn cậu giúp ông ta xuôi qua khó khăn lần này đấy chứ!?"
Giọng hắn bất giác cao lên. Mày nhướng nhướng nhìn Tạ Nghiêu.
Tạ Nghiêu lại không đáp lời hắn mà bỏ vào nơi nghỉ ngơi uống nước.
Nhưng hành động của hắn trong mắt Lưu Tranh chính là ngầm thừa nhận. Anh ta không khỏi sáng mắt ra, chạy theo nói: "Ông ta nghĩ gì mà cho rằng ông sẽ giúp lão chứ?"
"Chắc đầu úng nước."
Khó được Tạ Nghiêu đáp lại một cách trào phúng.
Lưu Tranh lại càng thêm hứng thú.
Không phải vì lời của Tạ Nghiêu, mà là vì hắn hiểu con người của Tạ Nghiêu.
Có thể khiến Tạ Nghiêu nói ra lời trào phúng như vậy, nhất định chuyện không hề đơn giản.
Đầu Lưu Tranh không khỏi nhảy số.
Rồi không hiểu từ đâu mà một suy nghĩ trồi lên đầu hắn, khiến hắn mở to hai mắt, không tin nổi nhìn Tạ Nghiêu: "Đừng nói là..."