40.
Ta bèn trấn an Mộ Hòa. Suy đi nghĩ lại, ta vẫn nên đến thăm dò thái độ hoàng đế. Dù có chuyện gì đi nữa, chỉ cần ngài không nghi ngờ, vậy thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng.
Ngày ngày, từ sáng đến tối, hầu như ngài đều ở Dưỡng Tâm điện. Ta cho người chuẩn bị ít điểm tâm, dù gì cũng không thể đi không. Cùng lúc ấy, Dao Dao lại dẫn Xấu Xí đến chỗ ta.
Biết chuyện ta sắp đến gặp hoàng đế, Dao Dao bỗng hoảng cả lên: "Mẫu hậu, người…"
Ta gõ nhẹ vào trán con bé: "Còn bé tẹo teo! Ai bảo con làm chủ chuyện này?"
"Bọn họ toàn nói xỏ nói xiên, con không muốn mẫu hậu phiền lòng."
"Vậy con cũng phải nói với mẫu hậu chứ, con mới mấy tuổi đầu?"
"Con đã lớn rồi."
41.
Đây là lần đầu tiên ta chủ động đến Dưỡng Tâm điện, may vừa đến đã gặp được hoàng đế. Ta còn chưa hỏi han, ngài đã nói thẳng: "Có chuyện gì nàng cứ nói."
Ta cũng chỉ dám đánh tiếng xem chuyện thiên hạ đang bàn tán xôn xao thật giả thế nào, hoàng đế chỉ nói: "Một đám tiểu nhân đàm tiếu mà thôi, không lẽ Ninh Quốc phủ lại không biết đâu là con mình?"
Mặc dù có vẻ hoang đường, nhưng lại đúng là sự thật. Ta cũng gật đầu phụ họa. Ngài bất chợt buông bút, đi đến trước mặt ta: "Hoàng hậu, nàng nói thật với ta, rốt cuộc nàng có phải là con gái phủ Ninh Quốc không?"
"Bệ hạ có ý gì?"
"Trẫm thấy hoàng hậu quả thực không giống Triệu phu nhân. Mà cô con gái nuôi của phụ mẫu nàng nhìn lại giống hơn." Ngài nói.
"Bệ hạ đừng đùa nữa." Ta cố giữ giọng mình bình tĩnh: "Nếu A Hòa thực sự là con gái của phụ mẫu thiếp, vậy sao lại để nàng gả vào gia đình bình thường đến thế?"
Phu quân muội ấy giờ cũng đã là quan ngũ phẩm. Nhưng ở kinh thành, như vậy thực sự cũng chẳng có gì là nổi bật, vả lại cũng không có gia thế chống lưng. Đây có lẽ là bằng chứng thuyết phục nhất rồi, phụ mẫu nào không mong muốn con mình gả vào danh gia?
"Hồi ấy, danh tiếng của trẫm e còn không bằng Lục Trí Viễn."
Như này, ta cũng không biết phải phản bác thế nào. Thực sự quá hợp lý. Nhưng ta cũng không thể gật đầu, nếu gật đầu đồng nghĩa với phạm tội khi quân.
Chẳng ngờ, đột nhiên ngài cười: "Được rồi, hoàng hậu về đi, trẫm đã hiểu rồi. Vốn không phải chuyện to tát gì, hoàng hậu sao phải lo chứ?"
Không hiểu sao, nghe câu ấy ta bỗng thấy an tâm hơn nhiều.
Có lẽ ngài thấy ta vẫn tốt hơn đám đại thần nhiều chuyện kia, ít ra ta cũng sinh cho ngài 2 đứa con. Ngài thương Dao Dao và Xấu Xí lắm, hẳn cũng chẳng muốn làm khó ta làm gì.
42.
Cuối cùng vẫn là ngài đứng ra giải quyết mọi chuyện. Vẫn mạnh bạo và đơn giản như mọi khi, kẻ nào không buông thì bãi quan tịch thu tài sản.
Ta đắn đo, liệu như vậy có không ổn lắm không. Nhưng sau đó lại nghĩ, hoàng đế vốn cũng chẳng bận tâm lắm đến mấy chuyện tình cảm nam nữ. Ngài ra tay quyết liệt vậy có lẽ vì chính đám người kia có vấn đề.
Mẫu thân đã khỏe hơn nhiều, người vào cung chuyện trò với ta. Đến cuối, mẫu thân bùi ngùi: "Hai ta có lỗi với con và A Hòa."
Mẫu thân nói, trên triều, phụ thân đã đứng ra lập lời thề ta chính là con gái của người. Nếu là Mộ Hòa, có lẽ ta sẽ thấy hụt hẫng. Nhưng, ta biết Mộ Hòa không như ta. Muội ấy rất tốt bụng, lòng dạ không hẹp hòi như ta.
"Mẫu thân cũng nói chuyện với A Hòa rồi, dù sao cũng vẫn có lỗi với con bé."
"A Nhu, mặc dù giờ cuộc sống của con đã yên ổn. Nhưng chính con ấy, lại khiến ta và phụ thân con lo lắng nhất. A Hòa ở ngoài cung, ta cũng dễ bề đến thăm. Đừng lo, chỉ là cái danh thôi mà, con bé sẽ hiểu."
"Con vẫn ổn, bệ hạ cũng đối tốt với con."
"Ừm, A Nhu à, từ nhỏ con đã có chính kiến, như vậy là chuyện tốt. Nhưng mà cái tính hay ôm hết chuyện vào người, không biết giống ai?"
43.
Nói chung nhờ có hoàng đế ra tay mà bây giờ chuyện thân phận của ta thật giả thế nào không ai nhắc nữa. Bởi lẽ nếu cứ đeo đuổi mãi chuyện ấy lại đuổi vào đường chết thì cũng không vẻ vang gì.
Dao Dao trở thành công chúa lại càng hay nghịch. Mà hoàng thượng cứ nuông chiều con bé, nên ta cũng hết cách. Con bé này ấy, cậy mình thông minh, không thèm học hành cho đến nơi đến chốn, vừa nói vài câu là con bé lại giở trò.
"Con cứ thế cẩn thận không ai lấy." Ta trêu.
Nhưng mà con bé có ngượng đâu: "Sao lại không ai lấy, con là con gái duy nhất của phụ hoàng mà! Mẫu hậu yên tâm, đến lúc đó chắc chắn là con còn phải chọn phu quân ấy chứ."
Đúng là tự tin! Nhưng có lẽ là thật, mấy năm nay hoàng đế không tuyển tú, dường như chỉ định yên ổn vậy thôi.
Mỗi người đều có số phận riêng, ta và Mộ Hòa đều vậy, các con ta cũng sẽ như vậy.
Sống thế này cũng tốt, chẳng phải toan tính mà cũng đạt được đỉnh cao bao nhiêu nữ nhân hằng ao ước. Nếu như sau này ta trở thành thái hậu, hẳn sẽ càng khiến người ta ngưỡng mộ hơn.