Ngoài trời mưa như trút nước, khí lạnh bao trùm, bên trong biệt phủ họ Trịnh lại là không gian ấm cúng đến mức cách biệt. Ngồi bên mâm cơm canh nóng hổi là anh em Trịnh Kiến Trạch, Trịch Thục Đoan.
Cô gắp từng hạt cơm trắng tinh cho vào miệng, động tác chậm chạp đến khó coi.
- Hôm nay thức ăn không vừa miệng à? Sao ăn cơm trắng không vậy?
Trịnh Kiến Trạch buông đũa nhìn Trịnh Thục Đoan.
- Dạ không, do là tâm trạng có chút bực bội nên ăn không vô thôi.
- Hm...để anh hai đoán thử nhé? Là do Lê Mộng Thủy lại chọc giận em?
Nghe nhắc tới cái tên ấy, cô vô thức ngó mắt dòm ra cổng.
"Sao lâu quá chưa về nhỉ? Hay là bỏ đi luôn rồi?"
- Cô ta đủ tư cách chọc giận em à? Chỉ là cái thói trả treo quen miệng, vả lại làm bộ làm tịch vô tội, phát chướng mắt!
Trịnh Kiến Trạch ân cần múc canh ra chén sứ cho cô, lại trầm ngâm giây lát rồi mới nói tiếp.
- Nhớ hồi đó em có kể anh nghe về tội lỗi cô ta gây cho đời em rồi, hồi ấy anh từng nói qua nếu để anh gặp cô ta nhất định sẽ bắt con đàn bà đó phải trả giá đắt, rửa hận thay em gái mình! Nhưng giờ gặp rồi, anh hai cũng để tâm chú ý dùm em, thôi thì anh hai nói thẳng...có khi nào hiểu lầm gì không? Lê Mộng Thủy trông chẳng giống loại đàn bà gian ác tới mức đó.
Những lời này của Trịnh Kiến Trạch khiến cô bị lay động, đánh thẳng vào tâm can một dấu chấm hỏi to lớn đầy ngang trái rằng liệu bấy lâu cô có đang lầm lẫn? Lê Mộng Thủy hãm hại cô sao? Lê Mộng Thủy bán cô cho quỷ dữ sao? Lê Mộng Thủy mà cô quen biết là con người như vậy sao? Có lẽ nào...
Nhưng nếu không phải Lê Mộng Thủy đã đan tâm bán cô thì từ đâu gã Will khốn nạn lại nói rằng "Chính Lê Mộng Thủy đã bán mày cho tao!"? Dù qua ba năm tưởng chừng là đằng đẵng, thế nhưng mọi sự việc, mọi lời lẽ năm ấy dưới tầng hầm đáng sợ kia vẫn chỉ như mới vừa hôm qua, in hằn nỗi ám ảnh cùng cực vào sâu tâm khảm tiềm thức Trịnh Thục Đoan, khiến cô mỗi đêm đen u tịch đều thét gào tuyệt vọng trong mộng mị.
Vì vạn ngàn ý nghĩ không có lời giải đáp, chẳng thể khai thông, dồn nén đến mức sắp sửa nổ tung. Thế nên còn đâu nữa tâm trí dùng cơm, Trịnh Thục Đoan ảm đạm, cứ hướng mắt ngóng trông nơi cổng chính chờ đợi một bóng hình thân quen mà mỏi mòn cùng cơn mưa dần vơi hạt vẫn chưa thấy trở về.
Mỗi giây khắc trôi qua là từng đợt khẩn trương căng thẳng, Trịnh Thục Đoan vò vò góc áo, đó thói quen cô còn giữ từ thuở vẫn là con Ngô quê mùa chất phác, nay vì nhất thời mà bộc lộ.
Hiểu được tánh ý em mình, Trịnh Kiến Trạch ôn tồn mở lời, vừa là nhắc nhở lại vừa như cho phép.
- Mưa kiểu này chắc nãy giờ trú ở đâu rồi, đường trơn trượt vậy, ai cha...coi bộ đàn bà con gái lại tới xứ lạ mà không có ai dắt về chắc nguy hiểm lắm đa!
Trịnh Thục Đoan tròn xoe mắt nhìn cậu hai Trạch, người anh trai tuy chẳng ruột rà thân thích, nhưng đã cứu vớt mình trong những ngày tháng khốn cùng xưa, còn cho mình một danh phận em gái, thay đổi mình từ chân lấm tay bùn trở thành cô ba Đoan nức tiếng đương thời.
- Em đi tìm Lê Mộng Thủy nhé anh?
Trịnh Kiến Trạch cưng yêu véo má cô rồi đáp.
- Nhớ đi cẩn thận, anh sẽ kêu gia đinh hầm thố canh mới, em và cô ta trở về sẽ có cái lót dạ ấm lòng.
Tự nhủ anh hai mình trước nay đều vậy, chu đáo và lịch thiệp, càng hết mực thương yêu đứa em không chung huyết thống này, ơn nghĩa biết trả bao giờ mới dứt?
Vội vã để lại lời chào rồi Trịnh Thục Đoan gấp gáp phóng nhanh ra cửa, chẳng thèm quan tâm bác tài xế đang ra dấu tay ý nói hãy để cho mình chở.
...
Lại nói về phía Lê Mộng Thủy, ban đầu nàng vốn lần theo dấu bánh xe đi về, nhưng gặp phải trời mưa khiến cho đường đất bùn lầy lấp mất dấu tích, lại đến khúc ngã ba càng vô phương. Cơn mưa rất nhanh chuyển thành giông tố, quanh chỗ đó chẳng có nhà dân, nhìn khắp toàn là cây cối, Lê Mộng Thủy đành bất lực trú thân dưới gốc đại thụ nọ. Tán lá tuy to lớn nhưng chẳng đủ chống chọi cơn giông khiến cho từng đợt buốt giá tuôn đổ xuống thân nàng, đất trời âm u đen kịt, sấm giăng chớp giật liên hồi, Lê Mộng Thủy lúc này tựa một con Anh Vũ bé nhỏ đang ngụp lặn giữa bão táp phong ba, rã rời chật vật.
Lúc ngó bộ mưa đã dứt vơi, Lê Mộng Thủy tự ôm lấy thân mình đang run lên lẩy bẩy trong bộ đồ lụa màu xanh lam ướt sũng dính sát vào cơ thể. Nàng lê bước chân lảo đảo vì đói lạnh ra phía đường mòn tìm lại lối về, lòng trào dâng nỗi sợ bất an khi xung quanh là những nhánh cây bụi cỏ với nhiều hình thù ma quái đang ẩn hiện khắp nơi.
Chợt đâu từ đằng xa thấp thoáng bóng ai trong ánh sáng le lói phát ra từ chiếc đèn bão đang hớt hải chạy về phía mình làm Lê Mộng Thủy kinh hoảng vội nép vào đằng sau gốc đại thụ trốn tránh.
Bóng người càng lúc càng gần, tiếng guốc mộc dọng xuống đất bùn giữa chiều muộn vần vũ tạo thành thanh âm nghe thật quỷ dị.
- Cô Thủy, cô Thủy! Cô đâu rồi? Trả lời tôi đi...cô Thủy ơi!
Tim Lê Mộng Thủy hẫng đi một nhịp, là giọng của Trịnh Thục Đoan! Vậy bóng người đó đích thị là cô ấy!
Mừng rỡ, nàng nhanh chân bước vội ra, nhưng khi vừa định giơ tay vẫy gọi thì trí nhớ hiện về tình cảnh hôm nay khi Trịnh Thục Đoan đã đối xử bạc bẽo vô lý với mình ra sao, thế nên nhất thời ૮ɦếƭ lặng chôn chân.
Nhưng may thời kịp lúc Trịnh Thục Đoan đã trông thấy nàng!
Giữa không gian âm u rét lạnh, trên bầu trời là một màu thăm thẳm tối tăm, chỉ có tiếng giun dế kêu than như oán trách cho số phận của loài côn trùng dòi bọ nhỏ nhoi, văng vẳng xa xăm vọng về là Cú Vọ tỉ tê. Đôi người đối diện với nhau, lòng nặng lòng phức tạp.
Ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn bão soi rọi lên thân thể co ro của Lê Mộng Thủy, nó đánh động vào mạch tim yếu mềm nhất nơi l*иg иgự¢ Trịnh Thục Đoan, xót xa và nhói buốt.
- Về nhà thôi.
Trịnh Thục Đoan chìa bàn tay trái ra trước nàng.
Đáp lại, Lê Mộng Thủy chỉ lặng lẽ nhìn cô.
- Về nhà thôi!
- Tại sao lại đi tìm tôi?
Trịnh Thục Đoan hạ tay xuống, ấp úng, nghiêng mặt xoay đi tránh né ánh mắt nàng.
- Ít ra cô đã từng tốt với tôi...một xíu.
- Một xíu?
Lê Mộng Thủy cười nhạt rồi thẳng thắn đặt câu hỏi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô đã nghĩ cái gì trong đầu? Tại sao tôi cứ có cảm giác cô xem mình là thù nghịch cừu nhân vậy?
Nói chạm đến nỗi đau quá khứ, Trịnh Thục Đoan lập tức thay đổi thái độ, cô trầm giọng thốt ra từng lời phẫn ức.
- Cô đừng giả ngây thơ nữa! Tôi cho cô một cơ hội, hãy tự mình thành thật thừa nhận tất cả đi, biết đâu...tôi sẽ tha thứ!
- Tôi không làm gì sai để phải thừa nhận, Lê Mộng Thủy này không hổ thẹn với lương tâm. Rốt cuộc là chuyện gì khiến cô hiểu lầm rồi uất ức, phải nói ra tôi mới biết mà gỡ rối chứ?
- Kêu tôi nói ra? Tôi nói ra để cô tìm cách biện hộ à? Vậy là vẫn cố chấp không chịu thừa nhận đúng không!?
Lê Mộng Thủy cảm thấy nực cười vô cùng, nàng buông thõng cánh tay bất lực.
- Trời ơi...Ngô, em có thể đừng vô lý như vậy được không hở em? Chị xin em đó...
Một chữ "Ngô" thốt ra đã làm dấy lên cơn điên tiết ngấm ngầm bên trong Trịnh Thục Đoan. Sắc mặt cô sa sầm, mi liễu buông rũ phút chốc biểu tình gương mặt trở nên méo mó.
- Tôi đã nói nhiều lần rồi, sao cô vẫn nhắc mãi cái tên Ngô vậy!? TẠI SAO VẬY!?
Chiếc đèn bão run rẩy trên bàn tay cô rồi nó bị vứt sang một xó, Trịnh Thục Đoan lao tới siết lấy chiếc cổ thanh mảnh của Lê Mộng Thủy khiến nàng vô cùng kinh hoảng! Hơi thở bị siết thật chặt làm cho đứt quãng nghẽn lại ở phế quản không thể thoát ra, tiếng ú ớ văng vẳng trong đêm báo hiệu cho một tội lỗi sắp sửa đạt thành.
Dung nhan Lê Mộng Thủy nhăn nhó vì đau đớn, chiếc cổ tựa hồ sắp bị đôi bàn tay Trịnh Thục Đoan siết đến vỡ nát đứt đoạn, từng móng tay nhọn đâm vào da thịt trắng trẻo khiến nó rướm máu hiện lên tím bầm. Môi mắt đang dần xanh tái, tay chân chới với nãy giờ cũng không còn sức chống cự, Lê Mộng Thủy buông xuôi, nhưng sâu trong tâm thức nàng không cam lòng cho kết cục này...
Trịnh Thục Đoan đã vận hết sức để siết cổ nàng, cô là cố ý muốn gϊếŧ ૮ɦếƭ Lê Mộng Thủy ngay lúc này, ngay tại đây! Nhưng, lọt vào tầm nhìn con ngươi đen lay láy đang hằn lên tia máu căm thù của cô là một giọt nước mắt lấp lánh chảy ra từ khóe mắt Lê Mộng Thủy, một giọt nước mắt thê lương.
Bỗng dưng trái tim chùn xuống, thù hận trong cô tản mát bay đi cùng cơn gió lạnh vừa thổi qua. Trịnh Thục Đoan hừ nhạt rồi nới lỏng các đốt ngón tay, xô ngã Lê Mộng Thủy xuống mặt đất lầy lội bên dưới, bùn nhơ bê bết lên bộ đồ lụa vốn đã ướt sũng, nay càng khiến nàng thảm thương hơn.
Có lại được không khí, l*иg tim buồng phổi Lê Mộng Thủy kịch liệt hít vào hô hấp, nàng sặc sụa thở dốc từng cơn, đã không còn đủ sức lực đôi co đúng sai thêm cùng Trịnh Thục Đoan.
Vì cái xô ngã đột ngột vừa rồi mà làm cho cúc áo lụa của nàng bung ra, để lộ chiếc yếm trắng mỏng manh bên trong, bầu иgự¢ căng tròn phập phồng như có như không ẩn hiện, trên làn vải yếm trắng là hai điểm nhỏ chấm phá, không khỏi gợi lên cho người ta biết bao mị dục.
Trịnh Thục Đoan chăm chú nhìn nàng, nếu ánh mắt có thể động chạm thì chắc chắn nãy giờ nó đã lả lướt khắp cả cơ thể nàng mất rồi.
Tự dưng, có một ý nghĩ trôi lạc thoáng qua "Suốt ba năm qua, đã có ai sở hữu vẻ đẹp của cô chưa, Lê Mộng Thủy?"