Vũ Dương Nguyệt Dạ mở mắt ngồi dậy. Cứ đúng 6h là cô thức không cần đồng hồ.
Cô sờ soạng bên cạnh theo thói quen. Lạnh lẽo. Xem ra hắn đã rời giường từ lâu.
'Hắn' ở đây là Bạch Hoàng Thiên, chồng của cô. Dạo này hắn có vẻ bận rộn, về nhà rất khuya, tầm 9, 10 giờ mới thấy mặt.
Hai vợ chồng làm cùng nơi mà cả tháng mới gặp nhau vài lần (không kể ởnhà). Cũng phải thôi, hắn rất ít lộ mặt, toàn ngồi bù đầu trong vănphòng. Tuy rằng không lạnh lùng xa cách như nhiều người đồn đại nhưngquả thật, nếu không phải là nhân viên cấp cao như mấy Tổng giám đốc thìviệc gặp mặt Bạch Hoàng Thiên là điều không có khả năng. Hầu như mệnhlệnh của hắn đều được thư kí Mai Anh Viễn và Hà Trọng Quân - Phó Chủ tịch - truyền đạt lại với nhân viên.
Đang mải nghĩ, Vũ Dương Nguyệt Dạ bị tiếng chuông điện thoại làm giậtmình. Cô không có thói quen đề phòng khi ở nhà, bởi toàn bộ khuôn viêncăn biệt thự là một khối vũ khí khổng lồ.
Mở máy lên, hắng giọng nhẹ, cô lấy lại thứ tiếng lạnh băng và khuôn mặt điềm tĩnh:
- Alo? Tôi là Vũ Dương Nguyệt Dạ.
- Thủ lĩnh... - Đầu máy bên kia hít một hơi lạnh.
Nguyệt Dạ nhíu mày:
- Zen à? Sao gọi sớm thế?
- Lô hàng của chúng ta đưa sang Canada gặp trục trặc với hải quan. Toàn bộ đã bị tạm giữ. Nếu không ra tay sớm e rằng sẽ bị cảnh sát phát hiện.
- Lô súng '3186'?
- Vâng. Có lẽ có người làm nội gián. Đây chỉ là suy đoán của riêng tôi...
Cô ngắt lời Zen:
- Được, cho ta địa chỉ lô hàng. Còn lại sẽ do ta thu xếp.
- Vâng. Theo tin báo thì nó đang ở cảng của thành phố Vancouver. Số hiệu mã là 54789H3.
Chẳng nói thêm lời nào, Vũ Dương Nguyệt Dạ ngắt máy. Vscn xong, cô nhìn đồng hồ, chần chừ một chút rồi rút cái điện thoại riêng ra. Nó chỉ được dùng để liên lạc với Bạch Hoàng Thiên.
Không đến phút thứ hai đã có người nhấc máy:
- Bà xã nhớ anh rồi à? - Giọng Bạch Hoàng Thiên khá là vui vẻ.
Mỉm cười nhẹ, Nguyệt Dạ đáp vẻ châm chọc:
- Quỷ mới nhớ anh. Có chuyện cho anh làm đây.
Buông tài liệu trên tay xuống, ra hiệu cho thư kí ra ngoài rồi hắn hỏi lại:
- Liên quan đến BP hả?
- Ừm. Một lô súng của tổ chức đang bị hải quan Canada giữ ở cảng Vancouver. Em muốn anh...
- Nhận lô hàng đó là của Liberty? - Hắn cướp lời cô.
- Phải.
Bạch Hoàng Thiên cười khẽ:
- Được rồi vợ yêu. Xong vụ này phải thưởng cho anh nhé!
Nói rồi hắn cúp ngay, không cho Vũ Dương Nguyệt Dạ có cơ hội từ chối. Mà cô cũng có định chối đâu chứ?
Không nghĩ ngợi nhiều, cô thay đồ, dặn dò quản gia không phải làm cơm trưa, sau đó xuống nhà để xe.
Nói đơn giản vậy chứ trong khu để xe dài dằng dặc này phải có đến hơn trăm loại siêu xe khác nhau. Hắn là tín đồ xe hơi mà.
Ngắm đi ngắm lại, Nguyệt Dạ chọn chiếc Chiron để tới trụ sở Tổng Côngty Liberty Relax. Đó là một phần của Tập đoàn Liberty, chuyên về cáchoạt động giải trí như phim ảnh, ca nhạc...; nơi đào tạo ra rất nhiềudiễn viên, ca sĩ nổi tiếng khắp năm châu bốn bể; và cũng là nơi làm việc của cô, với tư cách một minh tinh. Thật ra nếu không phải hôm nay có lịch quay phim và thu âm thì cô cũng chẳng đi làm gì.
Chiếc siêu xe 2,6 triệu USD lao vun vút trên đường cao tốc, phanh kítlại tại cổng tòa cao ốc hơn 40 tầng có bảng hiệu nền đen mang dòng chữ'LIBERTY RELAX'.
Một ngày nữa bắt đầu.