Edit: Lê Mai
Beta: Hoe
___
Tất cả các phòng đều vắng tanh không một bóng người, duy chỉ có phòng làm việc của chủ tịch là sáng trưng như ban ngày. Trác Thù ngồi trước bàn đọc báo cáo, chốc chốc lại vươn vai nghỉ ngơi, tiện thể đưa mắt ngắm nhìn người ngồi kế bên mình.
Ưng Đồng Trần ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, đường nét trên gương mặt đối phương duyên dáng hài hòa, hàng mi dài hơi cụp xuống, cực kì chăm chú nhìn quả táo trong tay mình.
Bầu không khí thật ấm cúng xiết bao...
Sau đó hắn thấy Ưng Đồng Trần xoay dao một cách điêu luyện, lưỡi dao sắc bén sáng loáng dưới ánh đèn chiếu rọi. Thế rồi Ưng Đồng Trần cầm dao chém phầm phập xuống quả táo...
Trác Thù: "..."
Hắn e là đến khi Ưng Đồng Trần chém xong, đừng nói là vỏ táo mà ngay cả thịt quả cũng bị gọt đến lõi...
Trác Thù rời mắt, tiếp tục làm việc.
Chẳng mấy chốc, trước mắt hắn xuất hiện một trái táo được gọt còn vỏn vẹn mỗi phần hạt và một ít thịt...
"Anh ăn đi." Ưng Đồng Trần nói.
"Ừm." Trác Thù nhận lấy trái táo, cắn được hai miếng đã hết cả quả, bèn vứt lõi vào thùng rác. Ấy nhưng vừa ngoảnh lại thì thấy Ưng Đồng Trần thẫn thờ dán mắt vào thùng rác.
Hắn cuống quýt hỏi: "Anh ăn hết rồi thì phải vứt đi chứ? Làm vậy là bình thường mà đúng không?"
"Ừm." Ưng Đồng Trần ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại di động để đặt cơm và mua thêm mấy cân táo.
Không lâu sau, bữa tối và táo được nhân viên giao hàng lần lượt đưa đến. Cả hai bận rộn cả ngày đến giờ mới được ăn tối. Trác Thù ăn tạm vài miếng cho đỡ đói rồi lại cặm cụi làm việc tiếp.
Ưng Đồng Trần ngước lên nhìn hắn, hỏi: "Anh bận lắm à?"
"Ừm, anh muốn làm xong thật nhanh để đưa em về." Trác Thù vẫn vùi đầu vào chồng báo cáo.
"Không sao đâu, anh cứ làm việc của mình đi, em cũng có việc cần làm." Ưng Đồng Trần nhẩn nha ăn cơm xong, ngồi bên cạnh hắn bắt đầu gọt táo.
Trác Thù mỉm cười: "Chẳng lẽ em muốn tập gọt trái cây?"
"Ừm." Không biết Ưng Đồng Trần nghĩ gì mà lại nhoẻn miệng cười đầy âu yếm: "Lỡ như có một ngày nào đó anh già yếu chỉ nằm yên ở một chỗ. Mà chuyện gọt táo đơn giản em cũng không biết làm..."
Ưng Đồng Trần đang nói dở thì bỗng dưng im bặt lại, nhìn chằm chặp quả táo trong tay, không dám ngẩng đầu lên nhìn Trác Thù.
Lát sau, một bàn tay khe khẽ xoa đầu anh.
Trác Thù cười bảo: "Chúng mình bằng tuổi nhau mà, có già cũng sẽ già với nhau. Khi đó chúng mình sẽ nằm chung một phòng bệnh, em đút anh ăn không cần gọt vỏ cũng được."
"Bằng đâu mà bằng."
"Anh bảo bằng thì là bằng! Ít hơn có hai ngày không tính."
"Thôi anh làm việc đi, đừng làm phiền em nữa." Ưng Đồng gạt tay hắn ra - thứ khiến tâm trí anh rối bời nãy giờ.
Hai người ai làm việc người nấy, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, bầu không khí tuy yên tĩnh nhưng không quạnh quẽ.
Cuối cùng Trác Thù cũng hoàn thành xong công việc, xem đồng hồ thấy bây giờ đã là rạng sáng. Hắn quay sang nhìn Ưng Đồng Trần, người kia đã gục xuống bàn ngủ say từ lúc nào, chỉ để lộ gò má và chiếc kính cận chưa được tháo ra. Hắn bèn nhẹ nhàng tháo kính giúp Ưng Đồng Trần, nhích lại gần, lẳng lặng ngắm gương mặt ôn hòa đang say giấc nồng của đối phương. Bất giác, ánh mắt hắn dành cho người kia đã đong đầy ý cười ấm áp.
Thật tuyệt biết bao nếu bình thường em ấy cũng dịu dàng như vậy. QAQ
Trác Thù khom lưng bế Ưng Đồng Trần lên, đối phương hé mắt ra: "Xong rồi à?"
"Ừm."
"Vậy thì về thôi."
"Muộn lắm rồi, em ngủ ở đây một đêm đi. Sáng mai anh sẽ đưa em về trường." Trác Thù mở cửa phòng nghỉ ra, đặt Ưng Đồng Trần lên chiếc giường êm ái rồi cởi giày giúp người yêu.
Ưng Đồng Trần buồn ngủ rũ cả mắt, nghĩ bụng trời lạnh như này mà phải đi đường vào đêm hôm thì đúng là khổ không chịu nổi. Thế là anh trở mình, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trác Thù nằm lên giường, vuốt ve bàn tay lạnh lẽo của anh rồi siết chặt nó trong lòng bàn tay mình, chẳng hề ngần ngại ôm chầm anh vào lòng. Vào giây phút này, hắn không còn canh cánh nỗi lo bị Ưng Đồng Trần bắt quả tang và đạp mình một phát bay khỏi giường nữa, đúng là thích thật đấy.
Ngày hôm sau khi trời còn tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức đã reo.
Trác Thù choàng tỉnh giấc: "Dậy thôi nào."
"Hưm..." Ưng Đồng Trần mơ mơ màng màng đáp lại bằng giọng ngái ngủ, xong rồi co mình vào ổ chăn bông.
Trác Thù khá bất ngờ, nhớ lại trước đây mỗi lần hắn thức dậy thì Ưng Đồng Trần đã đi làm từ sớm, nào có ngủ nướng trên giường như thế này đâu.
"Nếu em thích chiếc giường này thì lát nữa anh sẽ thuê người chở nó đến nhà em nhé." Trác Thù cảm thấy mình đúng là một người bạn trai chu đáo, xun xoe nịnh tiếp: "Em thấy sao?"
"..." Ưng Đồng Trần xốc chăn ngồi dậy, xoay người xuống giường mặc quần áo: "Chỉ giỏi làm mấy trò con bò."
Hai người nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu. Ngoài trời gió rít lên từng cơn, Ưng Đồng Trần vội vàng chui vào trong xe, nói: "Anh về đi, không cần đưa em đến trường đâu."
"Lắm lời thế." Trác Thù nói xong cũng tự thấy giọng điệu mình hơi gắt gỏng, bèn giả bộ đằng hắng vài tiếng. Nhác thấy Ưng Đồng Trần mấp máy môi toan nói gì đó, hắn lập tức chặn họng: "Em đừng nói nữa, hôn anh đi."
Ưng Đồng Trần: "..."
Trác Thù chờ mãi chờ mãi nhưng lại không nhận được nụ hôn như mong đợi. Hắn đành chủ động rướn người về phía trước, hôn chụt một cái lên khóe môi anh, bấy giờ mới hài lòng ngồi xuống ghế.
Sau khi xe nổ máy, Ưng Đồng Trần gác cùi chỏ lên cửa xe, chống cằm nhìn phố xá ngoài cửa sổ. Anh làm thinh không nói câu nào, ấy nhưng đuôi mắt lại khẽ cong lên.
Trên đường có rất ít người qua lại, chẳng mấy chốc họ đã đến trường học, bây giờ mặt trời ở đằng Đông mới bắt đầu ló dạng.
"Từ từ." Trác Thù gọi Ưng Đồng Trần lại, lấy chiếc khăn len dự phòng trong xe ra, bước lên trước quàng cho anh: "Đừng để bị cảm lạnh nhé."
"Biết rồi, anh mau về đi."
"Tối nay chúng mình hẹn hò đi. Anh làm xong việc rồi."
"... Ừm." Ưng Đồng Trần nhìn đồng hồ rồi vội vã chạy về phía tòa nhà dạy học. Song cuối cùng anh vẫn không cầm lòng được mà ngoảnh lại nhìn thoáng qua, thấy Trác Thù vẫn đứng đó ngóng mình, bèn vẫy vẫy tay. Bấy giờ hắn mới chịu vào trong xe, rời khỏi trường học.
"Em chào thầy, hôm nay thầy đến sớm thế ạ!" Trác Tử vào lớp cất tiếng chào, vừa ngồi xuống đã thấy chiếc khăn quàng trên cổ thầy chủ nhiệm. Nó ngạc nhiên thốt lên: "Í, thầy cũng thích khăn len của hãng này ạ? Anh trai em cũng có một cái giống y hệt luôn."
Ưng Đồng Trần bình tĩnh gật đầu, đáp: "Ừ, chắc do khăn của hãng này ấm."
Trác Tử bất chợt ghé đầu qua, hít lấy hít để: "Anh trai em cũng hay xịt mùi nước hoa này nữa ạ!"
Vẻ mặt Ưng Đồng Trần cứng đờ: "Mùi hương này rất được phái nam ưa chuộng, nhiều người dùng cũng là chuyện bình thường."
Trác Tử trợn tròn mắt nhìn thầy chằm chằm.
Rõ ràng... rõ ràng trên người thầy chả có mùi gì cả! Nó chỉ trêu thầy thôi mà!
Trong cơn thảng thốt, nó bỗng nảy ra một ý tưởng - một bí mật cực kì kinh hoàng! Có lẽ chỉ cần tóm được cơ hội bắt gian tại trận là nó có thể vạch trần sự thật anh trai mình hú hí với anh vợ!
Đúng rồi, người yêu của anh nó ở nước ngoài cả năm trời, lâu lâu mới về nước được một lần. Mà đúng lúc này lại xuất hiện một chàng trai hao hao giống người yêu, đây quả là một thế thân hoàn mĩ dành cho anh nó. Mỡ dâng đến tận miệng mà không húp thì đúng là thánh! Thế mới bảo yêu xa khó lắm chứ bộ!
Ủa, thế cái này gọi là tâm lí vặn vẹo hay là đạo đức suy đồi nhở?
Trác Tử càng nghĩ càng thấy toang, thân là người đã khám phá ra bí mật động trời này, nó cảm thấy khả năng anh mình bị sét đánh cho tơi bời là rất cao.
"Cả lớp đã có mặt đông đủ rồi thì tranh thủ học bài đi."
Ưng Đồng Trần cảm thấy ánh mắt Trác Tử nhìn mình càng ngày càng kì lạ. Anh lo lắng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, bèn đứng dậy đi loanh quanh trong phòng học, nhưng một mực không lại gần bàn Trác Tử. Đợi đến khi lớp học buổi chiều kết thúc, Ưng Đồng Trần giao bài tập về nhà cho hai ngày cuối tuần rồi rời đi.
Hôm nay là thứ sáu đồng thời cũng là dịp Giáng sinh. Các cô cậu học trò đều sốt ruột mong chờ tan học để được hẹn hò với người mình thương, chỉ loáng một cái mà tụi nhỏ đã về hết, khuôn viên trường im ắng hơn hẳn.
Ưng Đồng Trần thu dọn đồ đạc và lái xe đến K.W. Anh đỗ xe xong, bước tới cổng thì thấy một cây thông Noel hoành tráng được đặt bên cạnh linh vật trước cửa trung tâm thương mại. Dòng người nô nức kéo nhau về đây làm chật kín cả cửa ra vào, nhưng anh chỉ nhìn lướt qua cũng đã nhận ra Trác Thù đứng bên cây thông. Dường như hắn như cũng cảm giác được, quay đầu nhìn lại đây, nhoẻn miệng cười với anh.
"Anh đợi lâu chưa?" Ưng Đồng Trần hỏi.
"Không lâu lắm." Trác Thù mỉm cười: "Đi thôi, anh đặt chỗ trước rồi."
Hôm nay là ngày mà người người nhà nhà hẹn nhau ăn cơm. Thế nên nhà hàng nào cũng có một dãy khách khứa xếp hàng chờ dài cổ để được vào. Trác Thù dẫn anh đến nhà hàng kiểu Âu ở tầng cao nhất, là nơi lần trước họ dùng bữa với người phụ trách khu vực. Cơm nước xong xuôi, họ bước ra khỏi tòa nhà, đi dạo vòng quanh khu phố.
Không biết ngoài trời đã đổ mưa tuyết rơi từ bao giờ, Ưng Đồng Trần ngẩng đầu lên, đưa tay ra hứng. Những bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay anh, được một lúc là tan ra. Anh cúi đầu nhìn giọt nước loang trên tay, ngay sau đó một bàn tay duỗi ra, mười ngón tay đan vào nhau. Trác Thù nhét tay anh vào trong túi áo hắn, nói: "Coi bộ em không sợ lạnh ha?"
Ưng Đồng Trần mỉm cười, nhìn đám đông tấp nập xung quanh mình. Ở đây hầu hết là các cặp đôi đi cùng nhau, cặp nào cũng thân mật thầm thì những lời yêu, nào có rảnh để ý đến đôi tình nhân yêu đương vụng trộm là họ đâu.
Cả hai đi một lát thì đến phố đi bộ. Hai bên đường là những sạp hàng san sát nhau, ai cũng muốn kiếm thêm ít thu nhập trong dịp lễ này. Trác Thù bước tới một quầy hàng để mua đôi găng tay, đeo vào cho Ưng Đồng Trần.
Thế nhưng đeo xong hắn lại thấy bất tiện nên cởi ra, nắm chặt tay Ưng Đồng Trần: "Như này ấm hơn."
Ưng Đồng Trần bất lực mỉm cười. Khi vô tình nhìn lướt qua chỗ nào đó, vẻ mặt anh bỗng trở nên cứng đờ, lập tức kéo Trác Thù quay lưng lại.
"Sao vậy?" Trác Thù thắc mắc.
Ưng Đồng Trần hạ thấp giọng: "Em gái anh ở đằng kia."
"Ở đâu?"
Trác Thù dè dặt ngoái lại, thấy Trác Tử và Sư Đề Vĩ đứng cách đó không xa. Sư Đề Vĩ quay lưng về phía này, thế nên họ có thể thấy rõ mồn một bó hoa mà cậu nhóc giấu sau lưng.
"Thằng oắt kia định làm gì vậy!" Trác Thù giận tím mặt.
"Đây là chuyện của tụi nhỏ, anh đừng xen vào." Ưng Đồng Trần thì thào: "Anh phải tin vào em gái mình."
"Làm sao mà tin được chứ." Trác Thù điên tiết lên: "Hồi còn học tiểu học, nó được một cậu bé trong lớp tặng hoa vào dịp Giáng sinh. Con bé tưởng thằng nhóc kia thích mình, toe toét về khoe với cả nhà là nó có bạn trai. Hôm sau mới biết cậu nhóc tặng quà cho cả lớp chứ không phải mỗi mình nó, nó lại về nhà khóc um lên, lảm nhảm gì mà hoàn toàn mất niềm tin vào tình yêu."
"... Coi như con bé là gái chính chuyên." Ưng Đồng Trần nhận xét.
"EQ của nó..." Trác Thù chỉ vào đầu mình: "Âm vô cực."
Ưng Đồng Trần nhướng mày: "Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh."
"Ý em là sao?" Trác Thù xị mặt.
Ưng Đồng Trần đột nhiên rút tay về, đút vào túi áo mình. Trác Thù luống cuống túm tay anh, chữa cháy: "Em nghe anh nói hết đã. Anh thấy em nói đúng thật, anh với A Tử giống nhau như từ một lò đúc ra, mặt mũi ngời ngời nên số trời bắt ngu đi tí cho công bằng."
Ưng Đồng Trần trừng to mắt.
Nương theo tầm mắt của Ưng Đồng Trần, Trác Thù quay lại thấy một cậu nhóc cao gầy bước về phía Trác Tử. Ban Chương cầm giỏ hoa đứng kế bên hai đứa bạn, sau đó chọn một bông hoa đưa cho Trác Tử.
Trác Thù: "..." Big gan!
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
Hắn thì thầm: "Em thấy có giống tình tay ba trong truyền thuyết không?"
Ưng Đồng Trần buông tiếng thở dài: "Giới trẻ có thật nhiều sự lựa chọn."
"Chọn cái gì mà chọn, anh thấy đứa nào cũng không ổn." Thấy tụi nhỏ đi chỗ khác, hắn bèn kéo Ưng Đồng Trần bám theo.
"Anh làm gì vậy?" Ưng Đồng Trần hỏi.
"Anh muốn xem rốt cuộc con bé chọn ai!" Trác Thù hừ một tiếng, tiện tay mua hai cái mũ lưỡi trai và hai chiếc kính râm ở sạp hàng bên cạnh, dặn: "Em đeo đi, bám đuôi là nghề của anh rồi."
"..."
Trác Tử vô tư rong chơi mà không hề hay biết mối nguy hiểm đang rình rập mình. Cô nhóc quay sang hỏi Ban Chương: "Vừa tan học là cậu đi bán hoa luôn à?"
"Ừ, không ngờ lại gặp các cậu." Ban Chương cười trừ với cán sự thể dục: "Xin lỗi, có vẻ như tao đã phá hỏng việc của mày."
Cán sự thể dục tức đến nỗi chẳng thèm đáp lời Ban Chương, hậm hực dúi bó hoa vào tay Trác Tử.
Trác Tử lấy điện thoại ra, quét mã QR mà Ban Trương dán trên giỏ. Chuyển tiền cho Ban Chương xong, cô nhóc quay sang hỏi Sư Đề Vĩ: "Mã QR của cậu đâu?"
"Tớ không cần cậu trả tiền."
"Cũng đúng ha, cậu có phải dân buôn hoa đâu." Trác Tử gật gù ra chiều mình đã rõ: "Đừng lo, tớ hiểu ý cậu mà."
"Thật... thật hả?" Sư Đề Vĩ mừng rỡ thốt lên.
"Ừa, cậu hối lộ tớ để được chép bài chứ gì. Ok." Trác Tử hào phóng đồng ý ngay.
"Ha." Ban Chương cúi đầu nhịn cười.
"Mày còn cười được nữa!" Sư Đề Vĩ ngoác mồm gào to.
Thế là hai thằng nhóc choai choai cãi nhau ỏm củ tỏi. Trác Tử buồn cười quay đi, trong lúc nhìn bâng quơ lại tình cờ thấy hai người đàn ông đứng ôm nhau cách đó không xa. Cả hai đều vùi đầu vào cổ đối phương nên nó không thể nhìn rõ mặt họ.
Tuy nhiên, nó chỉ liếc một phát là nhận ra ngay...
Người đàn ông quàng khăn len kia nó đã nhìn suốt cả ngày hôm nay. Người còn lại thì có hóa thành tro nó cũng nhận ra. ?
Ngon rồi, cơ hội bắt gian tại trận tự tìm đến nó luôn.
Nó lập tức quay lại, ngửa cổ lên trời: "Ông trời ơi ông trời à, ông tuyệt đối không được nổ sét nha."
"Sét? Sét đánh cái gì?" Sư Đề Vĩ hỏi.
"Không có gì."
Cảm xúc trong lòng Trác Tử rối bời như mối tơ vò, vừa phấn khích vì chiếc thuyền lá mình chèo nay đã thành hiện thực, lại vừa bồn chồn lo lắng vì tình yêu bất chấp luân lí của họ. Thấy Sư Đề Vĩ và Ban Chương định quay về phía bên này, nó lập tức nắm tay bạn kéo đi: "Đi thôi, nơi đây không nên ở lâu!"
"Hình như tụi nhỏ đi rồi." Ưng Đồng Trần hé mắt ra xem.
Trác Thù thở phào nhẹ nhõm, vừa quay sang thì đập vào mắt hắn là cảnh tượng Trác Tử cầm tay hai bạn nam, vắt chân lên cổ chạy như điên. Mà cuối con đường lại là tấm biển hiệu sáng nhấp nháy của khách sạn.
"!" Trác Thù sốc đến độ suýt trợn lòi cả mắt: "Sao con bé này thoáng thế. Không được, chúng mình phải ngăn nó lại!"
Nói rồi hắn kéo Ưng Đồng Trần, đuổi theo.
Trác Tử chạy được một đoạn đã hụt hơi, đành phải dừng lại thở hồng hộc. Nó chống hai tay lên đầu gối, cúi người nhìn ra sau, không ngờ rằng ông anh lại dắt theo thầy Ưng chạy vun vút về phía mình.
Ủa, chả lẽ anh sợ em bị mù không nhìn thấy anh hú hí hay sao!
Anh thích bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông đến thế cơ à!
(*) Nhốt vào lồng heo rồi thả trôi sông là hình phạt từ thời phong kiến dành cho những kẻ dan díu, phụ nữ vi phạm đạo đức...
Trác Tử đành trốn vào một góc khuất nẻo rồi gọi điện cho anh trai.
Trác Thù nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, bèn kéo Ưng Đồng Trần đến lề đường để bắt máy. Ấy nhưng đối phương lại chỉ vào quầy hàng trước mặt ra hiệu muốn mua gì đó.
Hắn đi đến bên cạnh một mình, ấn nút nghe, lạnh lùng chất vấn: "Tại sao em không về nhà sau khi tan học?"
"Anh ấy! Tại sao tan tầm rồi còn không về nhà!" Trác Tử giậm chân bình bịch: "Anh mau về đi!"
"Em dám quản anh à?" Trác Thù nổi cơn thịnh nộ: "Đừng tưởng anh không biết em đang ở đâu."
"Đâu đâu cái đầu anh í!" Trác Tử gào ầm lên làm Ban Chương và Sư Đề Vĩ đồng thời ngoái lại. Nó đành hạ thấp giọng, nói ngắn gọn: "Anh về thì em về, hẹn gặp anh ở nhà."
"Em về trước đi, anh đang bận."
Trác Thù cúp điện thoại, lại gần chỗ Ưng Đồng Trần, cúi đầu nhìn xuống. Đó là một quầy hàng bày bán bánh kẹo, các gói kẹo được đóng gói bằng các túi ni lông sặc sỡ sắc màu.
Đúng lúc này, Ưng Đồng Trần đưa cho hắn một cái hộp nhỏ đựng vài viên chocolate, bảo: "Nếm thử xem."
Trác Thù mở giấy gói ra, thấy viên chocolate sắp chảy ra, hắn cắn một miếng rồi chau mày: "Ghê quá."
"Thật à?" Ưng Đồng Trần nghiêm túc nhìn hắn.
"Ừ, không tin thì em ăn thử đi." Trác Thù đưa đến bên miệng Ưng Đồng Trần nhưng đối phương lại lắc đầu.
"Thật sự là không ngon đâu, em đừng mua." Trác Thù nhìn ông chủ bằng ánh mắt chê bai, kéo Ưng Đồng Trần đi: "Mấy quán này lắm mánh khóe bịp bợm lắm, làm như đóng gói đẹp là thay đổi được mùi vị của sản phẩm vậy. Em không nếm thử xem nó khó ăn đến cỡ nào à?"
Ưng Đồng Trần buông tay hắn ra.
Trác Thù quay đầu lại: "Em sao vậy?"
"Cái này không phải em mua." Ưng Đồng Trần mỉm cười: "Mà là em tự làm."
Vẻ mặt Trác Thù cứng đờ, thứ trong tay hắn rơi lộp bộp xuống đất.
Hắn vô thức sờ hai đầu gối, nhìn mặt đường ẩm ướt và đám đông nhộn nhịp xung quanh. Tiếp đó hắn giả bộ bình tĩnh lấy điện thoại ra, áp vào tai: "Em nói sao? Kêu anh về nhà hả? Được, được, anh về ngay đây."
Trác Thù cúi gập người, chào tạm biệt: "Xin lỗi em, em gái anh gọi điện nhắn rằng bệnh viêm mũi dị ứng của cha anh lại tái phát. Anh phải nhanh chóng về nhà xem sao."
___
Cảm nghĩ của Hoe: Mình thực sự rất thích nhân vật Trác Tử mà tác giả xây dựng. Tuy nhà giàu nhưng Trác Tử không hề ăn chơi đổ đốn, con bé là hoa khôi lại học giỏi nhưng không hề chảnh chó. Con bé rất hòa đồng, nhiệt tình giúp đỡ bạn bè, không phân biệt đối xử giàu nghèo, có nghĩa khí. Ờ... tính tình hơi tưng tửng tí thôi ?
Nếu nói vậy thì con bé "hoàn hảo" quá phải không? Nhưng vấn đề là ở nhà họ Trác. Các thành viên trong gia đình đều thương nhau nhưng mỗi người lại bận rộn với công việc, sở thích riêng, thương nhau nhưng chưa biết cách quan tâm người nhà. Đơn cử là trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, anh trai bận làm, mẹ bận xem thi đấu game, bố bận họp lớp. Gia đình không những không quây quần với nhau mà mỗi người lại một nơi. Ấy nhưng Trác Tử vẫn rất ngoan ngoãn và lạc quan, điều này khiến mình càng thương con bé hơn.
Điều mình thích nhất là từ khi Ưng Đồng Trần xuất hiện với vai trò là thầy chủ nhiệm, anh trở thành cầu nối của gia đình Trác Tử. Anh khuyên bố mẹ Trác Tử làm gương cho con (dù hơi hiểu lầm tí ?), dặn Trác Thù quan tâm em gái, giúp họ nhận ra cách bày tỏ tình thương với nhau. Theo như lời Trác Tử thì trước kia hai anh em hiếm khi gặp nhau, nhưng từ khi Ưng Đồng Trần xuất hiện thì hai anh em nhà này gần gũi hơn nhiều, dù toàn tấu hài là chính ?