Hà Hiểu Minh có thể công khai quay về Đào Hoa Nguyên, nhưng thời gian qua sống cạnh Bạch Hy Văn lại khiến anh thích cảm giác ở trong căn nhà nhỏ hiện tại hơn.
Cô vẫn hoàn toàn không biết gì về việc Hà Hiểu Minh quay trở lại Thịnh Thế, vẫn cứ nghĩ anh đang trong giai đoạn khó khăn nhất.
Anh đi đi về về sớm hôm, khiến cô không thể yên tâm vì tần suất làm việc dày đặc của anh.
Từ ngày anh đi làm lại, mỗi buổi chiều đều đợi anh về. Chỉ cần nghe tiếng xe là cô vội chạy ào ra.
“ Từ nay không cần đợi anh như vậy! Trông em giống Lý Oa rồi đó!” Anh vừa tháo cavat vừa ôn tồn nói với thái độ châm chọc cô.
Hy Văn lườm anh có chút hơi giận dỗi, sao lại coi cô là quản gia rồi?
Hà Hiểu Minh hiểu ý lại càng muốn trêu cô thêm
“ Quản gia Bạch Hy Văn, chuẩn bị nước tắm đi!”
Hy Văn cảm giác lông tóc dựng ngược như bị tích điện trên đầu vậy, cô trừng mắt nhìn anh. Thiệt là muốn chửi thề quá đi, nhưng phải cố nhịn vì anh không thích cô nói bậy.
“ Nè, ông Hà Hiểu Minh! Ông có tin... chỉ cần ông phát ngôn khiêu khích tôi một câu nữa thôi. Từ nay tôi sẽ không nuôi ông.”
Quả thật, là cô cũng đang nghĩ như vậy. Cái tên mặt dày Hà Hiểu Minh một tháng nay đã tiêu tốn của cô không biết bao nhiêu là tiền.
Không hiểu trước kia anh làm việc không có tiết kiệm hay sao, mà đến giờ lại trở nên nghèo kiết xác như vậy.
“ Thôi anh xin lỗi, là anh đã đùa dai, anh không nên gọi em như vậy!... xin lỗi Quản Gia Bạch Hy Văn!” Hà Hiểu Minh lại nhận ra mình từ lúc nào lại thích đùa dai như vậy với cô.
Hy Văn phù má thổi bay tóc mái, không nhìn được buông một câu “Chết tiệt, cái đầu bò nhà anh!”
Hà Hiểu Minh ôm cô ngã xuống giường, đùa nghịch mấy sợi tóc trên vành tai cô, thì thầm hỏi
“ Nếu anh cứ mãi như thế này em thấy thế nào?”
Hy Văn lộ ra nụ cười khinh bỉ
“ Ý anh là anh vẫn đi làm không lương tại Thịnh Thế và vẫn tiếp tục xài tiền phung phí sao? Cái áo anh đang mặc giá bao nhiêu, cái xe đậu ngoài kia nữa...” Cô lại nhìn anh khó hiểu “ Anh nói xem, nếu đã bị thôi chức thì trở thành một nhân viên thôi thì việc gì anh phải bảnh bao, hào hoa giữ nguyên lối sống khi xưa làm gì? Hay là anh giàu ngầm mà giấu em hả?”
Cô bật dậy dường như hiểu ra điều gì, mắt cô nhìn anh dò xét
“ Anh rất giàu. Anh giàu có cả cái Thành Đô này ai cũng đều biết, tại sao chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi lại bị đuổi khỏi Đào Hoa Nguyên, phải sống ở nơi này kia chứ? Có lẽ em ngộ nhận rồi!”
Hà Hiểu Minh lại cười, cô hoàn toàn không thể hiểu người đàn ông trước mặt mình đang nghĩ gì
“ Bạch Hy Văn, thật ra anh chỉ là khó khăn một chút thôi. Không phải mức độ phá sản bi thảm như em nghĩ đâu, mấy tờ báo lá cải em đọc trước kia chỉ là giật tít lên thôi. Em từng bảo là thích được hưởng cảm giác có địa vị kia mà, cho nên anh để mặc em đấy chứ!”
Anh vừa cởi áo vừa nói
“Tình hình của Thịnh Thế hiện nay đã khác rồi, anh đã tạm thời khống chế được cục diện! Mà em không xem tin tức hay sao? ”
“Mấy hôm nay em bận quá, cứ nghĩ anh chỉ là đi làm lại bình thường thôi.”
Cô không nghĩ nhiều, vội lấy điện thoại ra tìm thông tin thì phát hiện ra, quả thật trong mấy ngày cô không đọc báo lại có nhiều sự thay đổi đến như vậy.
Bỗng nhiên, cô thấy vui vẻ đến lạ thường, không phải vì tiền bạc hay địa vị mà là từ nay Hà Hiểu Minh được quay về với vị trí vốn là của anh, không phải sống trong lo âu thấp thỏm nữa.
“ Anh định khi nào chuyển về Đào Hoa Nguyên”
“ Ai nói anh sẽ về, nơi ấy rộng quá, không có cảm giác như một ngôi nhà.”
“ Nhưng còn mẹ anh thì sao? Bà cũng cần anh chăm sóc!”
“ Mẹ anh đã thuyên giảm rồi, bệnh tình không đáng lo nữa”
Nhắc đến Đào Hoa Nguyên, Bạch Hy Văn liền nhớ đến Hà Tĩnh Hy. Cô lại hiện ra vẻ mặt trầm ngâm lạnh lùng.
Hà Hiểu Minh ngồi xuống đối diện, nắm lấy tay cô
“ Hà Tĩnh Hy, anh đã đuổi cô ta đi rồi! Từ nay em sẽ không còn khó chịu nữa. Em yên tâm, Tĩnh Hy sẽ bị pháp luật trừng phạt vì tội lỗi của mình. Anh sẽ không dung túng cho cô ta nữa.”
Bạch Hy Văn nhìn anh, khó hiểu hỏi
“ Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? Chẳng phải...”
“ Đối với anh, bây giờ quan trọng nhất là em. Qúa khứ thì cũng chỉ là quá khứ...”
Bạch Hy Văn thở ra một hơi nặng nề. Rốt cục vẫn là cô lo sợ anh sẽ đau lòng, cô không thể buông bỏ thù hận với Hà Tĩnh Hy, nhưng cô cũng không nỡ bắt anh từ bỏ ả ta.
Đang suy nghĩ về mối quan hệ rắc rối của ba người, thì anh lại thông báo một tin mừng
“ Đông Ca ngày mai sẽ được thả ra.”
Mắt cô sáng lên “ Anh giúp em đúng không?” “ Thật là anh ấy được thả không?” “ Nếu vậy, ngày mai em sẽ đi đón anh ấy!”
Hà Hiểu Minh nhìn cái thần thái tươi tỉnh vui vẻ của cô thì có chút bực dọc trong lòng, ngay lập tức bản tính bá đạo cố hữu lại hiện ra mặt.
“ Bạch Hy Văn, lúc anh thông báo anh đã lấy lại Thịnh Thế thì em chỉ cười nhẹ một cái. Còn nghe đến Đông Ca được thả thì lại trưng ra bộ mặt như vậy cho ai xem.”
Bạch Hy Văn vội ôm miệng như để che lại tâm tình vừa rồi
“ Không, chỉ là...”
“ Chiết tiệt, anh nên gọi điện thoại đề nghị nhốt anh ta lại.”
Hà Hiểu Minh ấy thế mà bấm máy thật.
Hy Văn hoảng hốt giật điện thoại của anh “Không! Không được làm như vậy. Anh đã giúp thì không thể bỏ. Lúc trước em không có đủ tiền để bảo lãnh cho anh ấy. Giờ có thể ra rồi thì tuyệt đối không thể quay lại nơi đó.”
Hy Văn ở lâu với anh cũng khá thức thời, nên biết làm gì để anh vui lòng, khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn. Có chút ngại ngùng, vì cô thuộc tuýp không bao giờ chủ động.
Đúng là có tác dụng nhanh thật. Anh lại cười!
Bạch Hy Văn nhìn anh tức anh ách trong lòng, tại sao anh có thể có nụ cười vừa đẹp tỏ nắng lại vừa mang một chút đê tiện như vậy cơ chứ.
Cứ như là anh đang mỉa mai cô, chờ cô sẵn sàng lột trần ra trước mặt anh, rồi nói lời nịnh nọt như mấy cô đào nữ ở Đông Phương Mỹ Nhân vậy.
Vội đẩy anh vào phòng tắm, giục anh mau mau vệ sinh tắm rửa. Nhưng Hà Hiểu Minh thối tha lại luôn mồm nói lời ve vãn cô
“ Tối nay em chủ động nhé!”
“ Bạch Hy Văn, vào đây hành sự trong nhà tắm luôn cũng được.”
“Bạch Hy Văn, anh nghĩ tối nay em nên mặc sexy một chút!”
Hy Văn vội nhìn ra cửa sổ, chỉ sợ tiếng anh quá lớn mà đám vệ sỹ bên ngoài lại nghe thấy thì cô biết dấu mặt đi đâu.
“ Hà Hiểu Minh, anh câm miệng lại cho em... Tại sao có thể ti tiện như vậy!”
Mặc dù cô nói lời công kích anh, nhưng môi lại nở một nụ cười. Có lẽ, trong cô hay anh đều biết chỉ có ở trong ngôi nhà này mới là nơi mà cả hai thật sự vui vẻ, rũ bỏ lớp ngụy trang thành con người của chính mình.