Trong phòng,
“ Ây! Cái con m.ẹ nó! Bạch Hy Văn giường của em mấy năm tuổi rồi...”
Hà Hiểu Minh lồm cồm bò dậy, mặt mày cau có khó chịu nhìn đống đổ vỡ ở dưới thân. Anh lại kéo Hy Văn dậy, cẩn thận xem xét lưng cô
“ Em có đau không? Có bị trúng đâu không? ”
Hy Văn ngại ngùng kéo chăn phủ kín người, cô che miệng cười “ Không đau, nhưng giường sập rồi, giờ tính sao?”
Hà Hiểu Minh đúng là nam nhân đang cơn hứng tình không gì có thể ngăn cản, cười gian xảo trải khăn xuống nền nhà rồi, vỗ vỗ tay bên cạnh
“ Dùng tạm!”
Nhìn người đàn ông thân hình hoàn hảo trước mặt, đem “thằng em” chạy tới lui chuẩn bị “ổ” hành sự, Bạch Hy Văn buồn cười chỉ biết lắc đầu. Dù anh có là ông chủ toàn năng, hào hoa trên thương trường thì chung quy lại vẫn là người đàn ông bình thường thôi.
Cứ thế họ trải qua một đêm mặn nồng dưới sàn nhà lạnh lẽo, nhưng lại tràn ngập sự nóng bỏng của lửa tình.
Buổi sáng, Hy Văn kéo chăn đắp cho anh, nhìn người đàn ông đầu tiên của đời mình. Cô lại không nỡ bỏ qua giây phút hiếm hoi lần đầu tiên được nhìn anh ở cự ly gần như vậy.
Cô sờ sờ vào vầng trán cao cao thông minh rồi dần dần kéo xuống sống mũi cao ngạo nghễ, bất giác bật cười, cô khẽ nói thì thầm với anh
“ Đẹp trai quá! Còn em lại mang khuôn mặt như thế này! Sau này làm sao dám bước bên anh bên ngoài đây.”
Bất ngờ, anh vừa nhắm mắt vẫn dùng giọng ngái ngủ trả lời cô
“ Anh từng nghĩ đến việc phẫu thuật cho em. Nhưng nếu em phẫu thuật rồi, anh lại sợ mất em... Chỉ muốn em là công chúa của riêng mình anh thôi.”
Hy Văn không ngờ người đàn ông này lại dẻo miệng như vậy. Một lời nói ra liền đánh gục cô ngay tại chỗ.
Cô tựa lên ngực anh, thủ thỉ hỏi
“ Anh hay nói những lời này với con gái lắm sao?”
Hà Hiểu Minh mở mắt nhìn cô, lại cười, gõ lên trán cô
“ Chưa từng”
“ Anh nói dối!”
“ Trên thương trường anh có thể không thật, nhưng trên phương diện tình cảm đây là lần đầu tiên của anh.”
Hy Văn thầm nhủ, mặc kệ anh nói dối hay thật thì cô sẽ tin vào cảm giác của mình.
Nhìn anh nhắm mắt mà Hy Văn không biết người đàn ông này ngủ thật hay giả vờ, mắt cô chạm phải một vật màu đen dưới gối anh.
Là súng. Anh là ai? Anh làm gì? Tại sao lúc nào cũng luôn có vũ khí bên cạnh?
Cô nhớ lại lời anh nói lúc tối. Cảm giác sợ hãi lại ập đến. Cô lại thầm thì một mình
“ Anh đừng bỏ em!”
Nhưng lần này có lẽ anh ngủ thật, anh không đáp lại lời cô.
....
Hà Hiểu Minh tỉnh dậy thì đã là 9 giờ sáng. Hy Văn mở cửa sổ đón nắng thì thấy mấy người mặc vest đen đúng tụ tập lén lút ở ngõ hẻm cạnh nhà.
Cô biết mấy người này. Lòng cô có chút yên tâm, cũng tốt, nếu có người theo sát anh, bảo vệ anh thì sẽ không có chuyện xảy ra như tối hôm đó nữa.
Hà Hiểu Minh ôm cô từ sau lưng
“ Hôm nay, anh dẫn em đi chơi nhé!”
“ Đi đâu?”
“ Đi đâu cũng được, miễn là em thích!”
Đúng là ông chủ quyền năng, Hà Hiểu Minh mở cửa nhà Hy Văn ra thì đã có một giỏ đồ, có đầy đủ vật dụng cá nhân và trang phục chuẩn bị để hôm nay anh đi chơi với bạn gái.
Tĩnh Kha vẫn luôn là cận vệ thấu hiểu ông chủ và chu đáo như vậy.
Hà Hiểu Minh mỉm cười hài lòng. Phất tay hai cái báo hiệu anh an toàn thì đám vệ sỹ đã tản ra xa mấy chục mét, anh muốn Hy Văn được thoải mái.
Cô là một cô gái bình thường, anh muốn cô có cảm giác vui vẻ tự do bên anh mà không chịu bất cứ áp lực nào.
Bước ra đường, Hy Văn vẫn thói quen như mọi khi mang khẩu trang che kín mặt.
Đi bên cạnh Hà Hiểu Minh, cô rất thiếu tự tin. Anh cao lớn, diện trang phục đắt tiền, cộng thêm khuôn mặt điển trai tinh anh mang thương hiệu “ Thịnh Thế” toát ra mùi tiền nồng nặc cách xa cả trăm mét cũng khiến vô số các cô gái ngoái nhìn.
Hy Văn nhìn lại bản thân mình, cô mất tự nhiên đi lùi sau lưng anh.
Hà Hiểu Minh cảm nhận được cảm giác của Hy Văn. Anh lùi lại, kéo cô vào lòng, tay vòng qua eo cô.
“ Ngốc! Thư ký sai vặt phải đi bên cạnh ông chủ!” Anh bật cười.
Hy Văn bĩu môi, biết anh trêu mình nhưng vẫn thấy ấm ức trong lòng. Cô nghĩ đến một ngày nào đó mới có thể quang minh chính đại đi bên cạnh anh không phải với danh phận “thư ký sai vặt” hoặc là “con nợ”.
Hy Văn thở dài nghĩ đến món nợ chưa có ngày trả của cô với Hà Hiểu Minh.
“ Nói cho anh một bí mật!”
“ Nói đi!” Hà Hiểu Minh bình thản, vẫn nhìn về phía trước.
“ Thật ra em cũng là một bà chủ nhỏ đấy! Chỉ có điều bà chủ nợ nần hơi nhiều... Nhưng nhất định sẽ có ngày em sẽ tự tin đứng bên cạnh anh.”
Hà Hiểu Minh thầm cười trong lòng, cô gái ngốc nghếch của anh lại thơ ngây như vậy.
Anh nên giả vờ bất ngờ tán thưởng cô ấy không? Hay là nói ra sự thật là anh đã theo sát cô từ những ngày đầu thành lập công ty.
Xe cũng là anh mua rồi nhờ người bán lại cho cô với giá rẻ, các mối làm ăn của cô cũng là anh dùng thế lực của mình bảo kê cho cô ở Chợ Đông. Cũng là anh đã cố gắng dạy dỗ cô từng kiến thức bước vào ngành kinh doanh logistic..
Nhưng cô gái của anh có cái tôi cao như vậy, anh sẽ không dập tắc đi niềm kiêu hãnh của cô.