Hà Hiểu Minh nhìn từ xa một màn khoe thân của Bạch Hy Văn, tay nắm thành quyền như sắp lao vào quyết tử đến nơi.
Đông Ca cuối cùng cũng đến, anh đã thay đồ bơi khoe ra thân thể cao lớn rắn rỏi của người lao động từ nhỏ.
Tiểu Yến nuốt nước bọt một cái, nhìn Đông Ca ngưỡng mộ
“ Đông Ca, không ngờ anh đẹp trai thế cơ đấy!”
Đông Ca gãi tay sau đầu ái ngại
“ Cô quá khen, Hy Văn đâu?”
“ Dưới hồ kìa!”
Tiểu Yến liền ra hiệu Hy Văn bắt đầu diễn theo lời bàn của hai người trước đó.
Hy Văn thở dài, cuộc đời cô lại phải ra hạ sách thế này để gây sự chú ý với người đàn ông sao?
Cô lại nhớ đến khuôn mặt Hà Hiểu Minh trong đêm ấy, nhớ đến chuyện anh ta đã làm ở Đông Phương Mỹ Nhân với gái trước mặt cô.
Tất cả những việc cô làm lúc này là vì cái gì? Là giận dỗi sao? Là trả thù người ấy sao?
Hy Văn chán nản nhìn Đông Ca
Cô lắc đầu, cô không yêu Đông Ca, tại sao phải cưỡng ép mình như vậy?
Hy Văn nghĩ lại tất cả những việc này thật điên rồ, cô phải có chút tôn nghiêm cho mình.
Tuy cô không được hoàn hảo, nhưng đem thân ra mồi chài Đông Ca thì hành động của cô cũng đê tiện không khác gì Hà Hiểu Minh đêm ấy.
Hy Văn lập tức bơi về hướng bờ.
Cũng lúc đó, Đông Ca cũng nhảy xuống nước.
Cơn giận trong Hà Hiểu Minh dâng cao. Anh làm sao có thể đứng yên được khi nhìn người con gái ấy rơi vào tay người khác, mặc kệ đang mặc vest công sở. Hà Hiểu Minh cởi áo khoác ngoài rồi cũng nhảy xuống bơi nhanh về phía Hy Văn ở phía sau cô.
Đông Ca nhìn Hy Văn có chút khác lạ,
“ Hy Văn! Sao hôm nay có hứng thú bơi lội vậy?”
Hy Văn cúi người thấp không lộ ra thân thể ngoài mặt nước, mắt cô nhìn Tiểu Yến trên bờ, nhìn khẩu hình là biết cô ấy nhắc cô giả vờ bị chuột rút “ giật đi, giật đi”
Hy Văn cười với Đông Ca
“ Tôi bơi xong rồi! Tôi lên trước, để tôi gọi Tiểu Yến xuống với anh!”
Bỗng bất ngờ, Hy Văn bị một tiếng quẫy nước phía sau làm chú ý chưa kịp quay lại thì thấy Hà Hiểu Minh một thân nguyên áo sơ mi ngay sát cạnh mình. Mặt anh hầm hầm nhìn Đông Ca như muốn nuốt sống anh ta.
Hy Văn há hốc miệng
“ Anh...”
“ Anh cái gì?” Hà Hiểu Minh quát lớn “ Lên bờ!”
Tay kéo Hy Văn dứt khoát không cho cô kịp phản ứng, mặt cô còn đơ như phỗng vì sự việc hi hữu xảy ra trước mắt.
Đông Ca lẫn Tiểu Yến thì càng kinh ngạc hơn vì sự xuất hiện của người đàn ông này
Tiểu yến ôm miệng
“ Chủ tịch của Thịnh Thế!”
Hy Văn được Hà Hiểu Minh đẩy lên bờ hồ không động tác thừa rồi cũng nhanh chóng nhảy lên.
Toàn thân anh ướt đẫm, Hà Hiểu Minh không một lời nào kéo Hy Văn đứng dậy đi thẳng vào phòng thay đồ.
Bỏ lại Tiểu Yến ở sau lưng đang khó hiểu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hy Văn tức giận giật mạnh tay anh ra
“ Anh hết điên chưa?”
“ Em đừng có mơ mà làm cái chuyện ngu xuẩn ấy!” Hà Hiểu Minh ép sát cô vào tường, hai cánh tay chặn hai bên khiến Hy Văn bị khóa yên trong vòng tay anh.
“ Anh có thấy mình lộng quyền lắm không? Tôi đi chơi với bạn tôi thì liên quan gì đến anh!” Hy Văn dùng ánh mắt ngang bướng nhìn anh, khẳng định những gì anh thấy đều là sự thật.
Lại trưng ra cái vẻ mặt ấy.
Hà Hiểu Minh không chút khách khí áp chặt môi anh vào môi cô, bắt đầu xâm chiếm giống như khẳng định chủ quyền.
Cô chống cự đẩy anh ra, nhưng ngay lập tức, một tay anh giữ chặt hai tay cô lên phía trên dí vào tường, một tay ôm cô áp vào thân anh. Toàn bộ một màn tham lam chiếm giữ của Hà Hiểu Minh diễn ra quá nhanh khiến Hy Văn bất ngờ không kịp phản ứng, cô giãy dụa nhưng không tránh được lưỡi anh đang mút mạnh lấy lưỡi cô, môi anh ẩm nóng chà sát khiến cả người Hy Văn như muốn nổ tung. Mắt cô mở lớn nhìn Hà Hiểu Minh đang hung hãn chiếm lấy môi mình.
Khi Hy Văn sắp như tắt thở đến nơi thì Hà Hiểu Minh mới từ từ rời ra, nhưng miệng vẫn áp sát mặt cô, chỉ cần cô phản kháng thì anh sẽ không khách sáo thêm nữa mà tiếp tục tiến vào hạ sát cô.
Tiếng anh thở dốc cùng âm thanh trầm đục
“ Hy Văn! Đừng có như vậy được không!”
Hy Văn trừng mắt nhìn anh, “ Anh bị điên rồi! Thả tôi ra!”
“ Đúng tôi đang phát điên đây, em còn làm như vậy một lần nữa. Tôi. Gi.ết. chết. Đông Ca ngay trước mặt em!” Anh nhấn mạnh gằn từng chữ, ngữ khí hung hăng vô cùng.
“ Anh dám động đến Đông Ca tôi sẽ liều mạng với anh. Anh có gì tốt đẹp hơn người ta! Loại người phóng đãng nhìn thấy anh là tôi buồn nôn! Bớt ảo tưởng bản thân lại, đừng nghĩ ai rồi cũng sẽ quỳ dưới chân anh như mấy người ấy.”
Hy Văn hoang mang anh sẽ tiếp tục càn quấy nếu cô còn sẽ chống cự, cô dùng ngữ điệu bình hòa nói với anh, nhưng từng câu từng chữ đều không có ý định nhượng bộ.
“ Em dùng cái bộ dạng này để quyến rũ Đông Ca sao?”
Hà Hiểu Minh nhìn lại một lượt thân thể Hy Văn, khuôn mặt đã hòa nhã lại nhưng vẫn không thể che giấu được sự khuẩn trương
“ Hy Văn, em đang làm vậy để làm gì? Em là đang trả thù tôi đúng không? Nói đi, đúng không? Chỉ cần em một tiếng thừa nhận coi như chuyện hôm nay tôi bỏ qua...”
Hy Văn bật cười trào phúng che giấu đi bão táp trong lòng, lời anh nói có đúng không? Là cô đang giận dỗi hay sao? Cô có bị não tàn mới như vậy!
Cô thở hắt ra một hơi, cơ mặt co cứng lại
“ Không! Không liên quan đến anh. Thả tôi đi đi!”
Hiểu Minh thất vọng buông lỏng tay ra, cô chớp cơ hội vội chạy vào phòng thay đồ khóa cửa lại.
Đặt lên ngực, cô nhận thấy tim mình đập từng hồi thình thịch, hít thở thật mạnh để trấn an cơ thể.
Cô khi đối diện với anh vẫn luôn bị anh áp đảo khí thế như vậy, chỉ cần anh bức ép cô thêm vài giây nữa cô sẽ không nhịn được mà tuông ra tất cả mọi uất ức trong lòng từ tối hôm đó đến bây giờ.
Có tiếng Tiểu Yến vang lên phía ngoài
“ Ra đi! Anh ta đi rồi. Cậu làm cái quái gì mà kịch bản bị đảo lộn hết cả vậy. Rốt cục là chủ tịch Hà đi cứu cậu à? Đông Ca của chúng ta thành kẻ ngoài cuộc..!”
“ Cậu nghĩ xem tại sao anh ta lại nhảy xuống?”
“ Hay là anh ta thích cậu... có khả năng không?”
“ Hay là Hà Tĩnh Hy nhờ anh ta cua câu rồi đá cậu, làm cho cậu đau khổ?”
“...”
Hy Văn ra ngoài thờ ơ nhìn cô bạn, buông một câu như như chưa từng có gì xảy ra
“ Cậu suy đoán sai hết rồi. Mình đi về đây!”
“ Này cứ thế mà đi sao? “
“ Cậu bảo với Đông Ca mình có việc bận về trước!”
Hy Văn cứ thế nhanh chóng bước đi, không chú ý đến Tiểu Yến đang lải nhải phía sau nữa.