Thẩm Bội vừa ở chỗ Tĩnh Hy về, bà ta thông báo tình hình trước mắt cho Tĩnh Hy biết. Ả ta lo sợ nếu thật sự Bạch Chính Đình có thể hồi phục lại chức năng thì bí mật sẽ sớm bị bại lộ.
Chỉ có cách duy nhất là tìm cách phá hoại kế hoạch chữa trị của Hy Văn. Hai mẹ con của Thẩm Bội bàn tính xong thì bà cất bước quay về nhà hành động.
4 giờ sáng,
Giờ này Thẩm Bội biết Hy Văn đã ra cảng cá, cô vẫn luôn như vậy, vẫn một lịch trình bận rộn như vậy bao năm nay không thay đổi.
Thẩm Bội nhanh chóng lên gác đến phòng Hy Văn ở phía đối diện phòng của Bạch Chính Đình, lục lọi tìm số tiền cô đang cất giấu.
Cửa phòng mở toang ra, dường như bà không hề sợ hãi hay xấu hổ nếu bị bắt gặp, Thẩm Bội luôn cho mình là người có cái quyền tối cao trong nhà, tiền Hy Văn làm ra thì mẹ ruột như bà tiêu xài thì có làm sao.
Nở nụ cười thâm hiểm, Thẩm Bội không hề kiêng dè ông Bạch Chính Đình vẫn đang mở mắt dõi theo từng cử chỉ của bà ta.
Ngày thường, Hy Văn vẫn luôn mở cửa phòng ông Bạch Chính Đình để tiện việc theo dõi chăm sóc ông. Nên tất cả mọi hành động và nét mặt hả hê của Thẩm Bội đều đập vào mắt ông.
Thẩm Bội tìm thấy một bọc vải màu đỏ quấn kỹ càng được giấu dưới gầm giường, bà ta cười sung sướng với chiến tích trên tay.
Lòng Bạch Chính Đình rét run lên, ông đau lòng muốn hét lớn nhưng vô lực chỉ biết tuôn dòng lệ trên má.
Ông không sợ bản thân không được chữa trị, ông chỉ lo Hy Văn sẽ đau đớn biết bao nhiêu vì mất số tiền ấy.
Sự bỉ ổi của Thẩm Bội không dừng lại ở đó, bà ta thản nhiên gọi điện thoại ngay cho người tình ngoài hành lang, không hề lo rằng Bạch Chính Đình sẽ nghe thấy
“ Honey à! Anh sang đón em nhé! Chỗ cũ đấy, sòng bài Tinh Hoa... ây da! Em có đủ tiền cho anh chơi cả đêm luôn.”
Và thật sự, mụ đàn bà *** **** trơ trẽn ấy đã rời đi với số tiền mồ hôi nước mắt của Hy Văn. Trước sự bất lực của Bạch Chính Đình.
Tháng 6, trời oi bức cả ngày và buổi chiều lại hay có những cơn mưa mùa hạ bất ngờ, mưa rất to và kéo dài suốt hẳn đêm dài, cũng làm dịu đi phần nào cái không khí gây khó chịu cho nhiều người phải lao động cả ngày ở ngoài như Hy Văn.
Buổi trưa, ánh nắng chang hòa khắp nơi, không khí oi bức đổ hầm hập vào người cùng với bầu trời trong xanh yên ả nhưng lại báo hiệu sắp có một cơn bão lớn sắp ập đến cuộc đời Hy Văn.
Cô về nhà chuẩn bị đưa ông Bạch Chính Đình đi thì phát hiện mất số tiền lớn, lại không thấy Thẩm Bội đâu, lòng cô đã dấy lên nghi ngờ nhưng chưa dám xác nhận.
Cô vẫn kiên trì tìm kiếm, lục tung cả căn phòng lên, tay cô run run toàn thân như đang phát sốt, dù đã cố bình tĩnh nhưng lại không thể kiểm soát được sự nhạy bén của cơ thể nữa.
“ Tiền của tôi! Đâu rồi! Rõ ràng là mình đã giấu ở đưới gầm giường...”
Cô lao sang phòng cha mình, hoảng loạn nhìn ông
“ Cha ơi, cha thấy ai vào phòng con đúng không?”
Bạch Chính Đình nháy mắt 1 lần ra hiệu là ông đã thấy.
Cô vội xác minh nghi vấn trong lòng mình
“ Là bà ta phải không? Là mẹ phải không?”
Bạch Chính Đình lại tiếp tục xác nhận.
Hy Văn không hỏi thêm lời nào, cô vội lao ra khỏi nhà chạy vội đến sòng bài Tinh Hoa, nếu còn không nhanh chỉ sợ số tiền ấy sẽ bị bà ấy phá hết sạch. Quả thật nếu đến mức như vậy, cô không còn biết mình sẽ làm ra những việc như thế nào nữa.
Hy Văn bị chặn lại ở cửa, cô liền gọi cho Thẩm Bội nói với bà rằng cô đang ở trước cổng. Lát sau, bà ta ung dung bước ra khỏi sòng bài đến trước mặt cô, với dáng vẻ của một quý bà lắm tiền nhiều của, bên tay là gã trai bao trẻ tuổi đẹp trai chỉ đáng tuổi của Hy Văn.
Ngay tại cổng lớn của sòng bài Tinh Hoa, dòng người vẫn đang tấp nập qua lại, khách vào chơi bài mỗi lúc một đông, ai ai cũng hiện lên dáng vẻ của những người thừa tiền chơi bài để giải trí và có cả Thẩm Bội đến chỗ này để khẳng định đẳng cấp dọa người của mình.
Mặc kệ ánh mắt của mọi người, cô lao đến nắm lấy tay bà ta, gạt mạnh gã kia sang một bên.
Sự kiên nhẫn của cô đã lên đến đỉnh điểm, Hy Văn giằng mạnh tay bà, nghiến răng ken két, ánh mắt không che giấu sự nôn nóng và lửa hận đang bùng lên
“ Mẹ, tiền của tôi đâu?”
“ Tao không biết!” Bà ta cười ranh mãnh, ngửa mặt nhìn Hy Văn đắc ý trả lời.
“ Mẹ biết số tiền ấy tôi phải đi vay nặng lãi ở chợ đen không? Mẹ biết nó được đổi bằng tính mạng của tôi không?”
“ Kệ mày chứ! Tao nói rồi tao không biết số tiền nào cả. Về lo cho thằng cha của mày đi, đừng làm phiền tao! Mất cả hứng!”
Bà ta không nói nhiều lời quay phắc mặt đi, nhưng Hy Văn nào có thể bỏ qua, cô giữ chặt tay bà ta, gằn từng chữ
“ Bà có trả cho tôi không? Bà có thể tàn nhẫn với cha như vậy sao? Bà biết số tiền ấy là để tôi chữa trị cho cha không? Nếu không được đưa đến bệnh viện ông ấy sẽ thối rữa thịt mà chết đấy, bà không thấy sao?”
Hy Văn đã không còn giữ được bình tĩnh, mắt cô đỏ lên nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt nào, cả khuôn mặt cô tái xanh vì tức giận. Toàn thân cô run rẩy trước sự lạnh lẽo vô tình trong lời nói của Thẩm Bội
“ Con ranh bất hiếu! Mày dám ăn nói với tao như vậy sao? Thế ông ấy là cha mày, còn tao không phải mẹ mày sao? Ai nuôi mày lớn đến chừng này mà lại giở cái giọng mất dạy như vậy hả? Số tiền ấy chi cho tao hay cho ông ấy cũng như nhau cả thôi!”
Hy Văn hét lên trong bất lực.
“ Không!”
Cô giật mạnh khẩu trang trên mặt xuống, như muốn Thẩm Bội nhìn rõ mặt mình, cô vừa ra lệnh có chút khuẩn thiết cầu xin
“ Không! Đó là tiền tôi dành để chữa bệnh cho cha. Xin bà! Hãy trả lại cho tôi. Trả ngay lập tức, cha không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa. Tôi hết cách rồi, tôi cùng đường rồi! Bà không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi là con gái của bà mà.”
Nghe Hy Văn nói, Thẩm Bội cười khẩy lộ ra dáng vẻ chế giễu đứa con gái trước mắt
“ Ừ. Con gái “ruột”cơ đấy! Nhưng mày có xem tao là mẹ không? Biến cho khuất mắt tao.”
Thấy trời đã bắt đầu đổ mưa lớn, Gã trai trẻ bên cạnh không muốn dằn co với Hy Văn ở ngoài nữa, hắn xô ngã Hy Văn xuống thềm đá, rồi vội kéo Thẩm Bội đi vào trong.
Cô không kiêng nể hắn mà nhào đến giật túi xách của Thẩm Bội, giành giật với bà ta, nhưng lại bị gã trai trẻ bên cạnh ra tay tát một cái, xô cô ngã nhào xuống nền. Hy Văn gượng dậy lao đến đáp trả lại tên trai trẻ kia bằng một cái tát, nhưng cô lại bị hắn đánh lại còn dã man hơn.
Hai người giằng co hồi lâu thì hắn cũng giành thế thượng phong đạp nhào cô xuống đất.
Bất lực, Hy Văn biết không thể dùng vũ lực để giành lại tiền, cô đành phải cầu xin.
Hy Văn mặc kệ danh dự, cô quỳ xuống ngay trước cổng sòng bài Tinh Hoa gào lớn
“ Thẩm Bội, cầu xin bà, trả lại tiền cho tôi! Bà muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm cho bà, chỉ cần có tiền chữa bệnh cho cha, bà muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm cho bà.”
Những hạt mưa nặng hạt đã bắt đầu trút xuống, không khí lạnh dần nhưng vẫn không lạnh bằng lòng Hy Văn lúc này.
Mặt trời vừa khuất bóng trong không gian chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt, nhưng cơn mưa lớn khiến bầu trời tối đen, ánh sáng đèn điện hắc vào mặt cô vàng vọt, cùng nước mưa lạnh khiến môi Hy Văn tím lại run rẩy.
Cả người cô ướt sũng, tóc tai rũ rượi, nhưng Hy Văn giống như phát điên liên tục đập đầu cầu xin bà ấy có thể rủ một chút xót thương.
“ Thẩm Bội! Thẩm Bội!”
...
“Mẹ! Mẹ ơi, con xin mẹ!”
Nhưng Thẩm Bội vẫn không quay mặt lại dù chỉ là một lần, vì kế hoạch lấy trộm tiền này có ảnh hưởng đến cả cuộc đời của Tĩnh Hy lẫn nửa đời sau này của bà, chắc chắn bà sẽ không bao giờ biết hối hận hay là có một chút đau lòng cho Hy Văn.
Gã trai trẻ bo cho mấy tên bảo kê sòng bài ít tiền để tống Hy Văn đi, gã quay lại nhìn Hy Văn cười đắc ý.
Bọn bảo kê không ngại mưa lớn, lao ra túm lại Hy Văn đẩy ra khỏi thềm đá của sòng bài.
Cô ngã nhào ra đường, chỉ một chút nữa là lao vào một chiếc xe ô tô đang đi đến, cũng may là chiếc xe ấy dừng lại kịp thời, nên chỉ va quẹt khiến Hy Văn ngã lăn ra trước đầu xe.