Lạc Y Y nhìn miếng cá trong chén của mình
Cô thích nhất món cá tuyết này, nếu bảo không thèm thì có lẽ cả con cá trên bàn từ giờ cho đến kết thúc buổi tiệc cũng không thể bỏ vào miệng dù là miếng nhỏ
Nhưng cô không muốn ăn đồ hắn gắp nha!
Lợi dụng lúc đông người liền giả vờ ân cần ấm áp. Hắn cũng đâu phải nam chính ngôn tình, diễn sâu như vậy làm gì?
Mọi ánh mắt đổ dồn lên người mình khiến cho cô có chút căng thẳng. Cái miệng nhỏ không biết phải từ chối thế nào
Lê Phương Kiều liền tinh ý giải vây
Y Y, món cá đó là do ta đích thân xuống bếp. Con thử xem có hợp với khẩu vị không?
Lần này có muốn cũng không làm gì được, cô cầm đũa cho vào miệng
Miếng cá ngọt ngào như muốn tan ra, ngon thật
Mẹ cô nhìn thấy trong lòng cũng phần nào an tâm, bà nắm lấy tay cô
Nhìn thấy các con như vậy, mẹ cũng không còn lo lắng nữa
Mẹ cô vốn là người không màn thế sự, không phải bà không quan tâm cuộc sống của đứa con gái này
Mà là vì bà tôn trọng cô. Chỉ cần là điều cô không muốn nói, bà tuyệt đối không nhắc tới, càng không ép buộc
Mẹ muốn cô sống vui vẻ, cô cũng muốn mẹ được yên lòng
Giờ đây thấy bà ở nơi này được lão phu nhân đối xử nồng hậu, mỗi đêm cô cũng sẽ không trăn trở lo lắng
__________
Trở về nhà chính lúc nửa đêm, ai cũng đều mệt mỏi
Bạch phu nhân đúng là đối đãi với khách thật là nhiệt tình nha
Ăn xong liền bày trái cây và 1 số món ăn nhẹ, còn có cả rượu vang
Họ ở phòng khách chơi đùa quên cả thời gian
Đến mẹ cô là người không thích ồn ào náo nhiệt cũng khó cưỡng lại những màn biểu diễn của tiểu An
Đứa con trai này của cô … vẫn còn chưa nói rõ nhưng vẫn tự tin hát hăng say
Làm mọi người cười đau cả bụng
Tầng trệt đã được thiết kế sao cho thuận tiện nhất, đồ đạc đều đã được chuyển vào phòng
Hắn ẵm con trai trên tay mở cửa đi vào
Chiếc giường king size to được đặt ở gần cửa sổ, quần áo vào những thứ cần thiết dành cho tiểu bảo cũng được để gọn trong cái tủ
Tivi treo tường hơn 50 inch đủ để xem lúc rãnh rỗi
Tất cả đồ chơi đều được chuyển sang 1 căn phòng khác gần hoa viên, tiện lợi để đi ra ngoài dạo lúc thích
Bạch Dạ Phi Ưng hôn má con trai
Tiểu bảo, tối nay con muốn ngủ với ai?
Baba và mama!!!
Lạc An thích thú nhún nhún người
Bạch Diệp Phi Yến ở bên cạnh kích động hỏi
Tiểu bảo thối! Vậy còn cô út? Con để cô út ở đâu?
Phòng em ngay bên cạnh, qua đó mà ngủ
Hắn trả lời
Tam tiểu thư cười mỉa
Anh … anh nghĩ em sẽ cho chị Y Y ngủ ở đây sao?
Đừng có mơ, nửa đêm anh muốn làm gì thì ai mà biết được?
Hắn tỉnh bơ nhún nhún vai, nhìn sang Y Y còn đang chưa tiêu hoá được tình huống trước mắt, nhẹ giọng nói
Em có thể ngủ với Phi Yến
Tam tiểu thư nghe thấy hắn nói vậy cũng có chút không ngờ đến. Lẽ nào cô hiểu lầm rồi?
Tiểu An ngoan, mẹ hôm nay không ngủ ở đây được rồi, chỉ có 2 chúng ta thôi
Hắn xoa đầu con dùng giọng nói yếu ớt nói
Lạc An nghe thấy không được ngủ với mẹ, đôi mắt rưng rưng, cái miệng nhỏ mếu máo
Mẹ hông xương tiểu An nữa hả?
Lạc Y Y thấy bé như vậy luống cuống chạy đến vuốt ve cặp má non mềm kia
Tiểu An ngoan … sao mẹ lại không thương tiểu An chứ?
Mẹ bỏ tiểu An, hông chịu ngủ chung với con nữa~
Mẹ …
Cô muốn giải thích, chỉ nghe hắn nói với con trai
Bảo bối ngoan, con trai phải mạnh mẽ, không được khóc nhè. Dù mẹ không thương con thì còn có baba mà
Oa!!! huhuhu … mẹ bỏ tiểu An, hông xương … hu … hông xương con nữa, huhuhu …
Nhóc nhỏ nghe xong càng khóc dữ dội hơn
Lạc Y Y không đan tâm nhìn con khóc, đành phải thoả hiệp
Trên đời này có còn công bằng không hả???
Cô không làm được gì, thở dài đến bên cạnh dặn dò
Tiểu bảo ngoan, con lát nữa phải nằm ở giữa ba và mẹ có biết không?