Thời gian nhanh chóng trôi qua, không biết bọn họ đã chờ dợi bao lâu nhưng vẫn không thấy dòng sông máu như hôm qua xuất hiến, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh cũng không có bất kỳ tiếng động nào.
"Sao lại không có?" Trần Dương khó hiểu.
"Mấy giờ rồi." Lai cũng cau mày hỏi. Mạnh Luân lấy đồng hồ ra nhìn rồi đáp: "Năm giờ ba mươi rồi."
Lai nghe vậy liền trầm mặt, trong lúc vô tình anh ta nhìn đến cửa sổ phía sau Trần Dương nháy mắt khuôn mặt anh ta liền căn cứng. Lúc này đây cửa sổ bằng rơm đã vị vén lên một góc khá lớn, một bàn tay xương xẩu từ bên ngoài thò vào trong.
Lai đứng bật dậy kéo mạnh Trần Dương xuống giường, hành động bất ngờ này của anh ta khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Sau một giây ngạc nhiên Mạnh Luân liền phản ứng anh nhìn cái tay xương đang thò vào liền nhanh chóng ra hiệu cho Túc Nhan cùng Ri nhẹ nhàng mà rời khỏi giường.
Năm người yên lặng tránh xa cửa sổ, lúc này đây bọn họ mới nhìn thấy rõ nó đang định làm gì, cánh tay xương đang vén cửa sổ rơm lên, càng vén càng cao cuối cùng tạo nên một cái lỗ vuông khá to thông vào nhà. Mặc dù cửa của căn nhà tranh được làm bằng gỗ nhưng nó chỉ là khung cửa còn thứ che lại cửa sổ thì chỉ có một lớp rơm mỏng mà thôi.
Nhưng một lớp vài mỏng khi rách hoặc bị vén lên liền có thể thấy thứ phía sau huống chi là một lớp rơm mỏng. Lỗ hỏng của cửa sổ đã quá to nó đủ cho cả một người trưởng thành nhảy ra nhảy vào, lúc đầu cánh tay xương chỉ có một cái sau khi nó khá hỏng lớp rơm thì từng cái từng cái đều là cánh tay xương nhanh chóng chồi lên mà thò vào lỗ hỏng trên cửa sổ. Lúc này đây tay xương không ngừng tràn ngập vào phòng.
Rầm, rầm, rầm. Cánh cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng dập không ngừng, nó rõ mạnh đến nổi mà cánh cửa giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bung ra
Bên tai là tiếng ồn ào ầm ĩ, hai mắt thì nhìn thấy những cánh tay xương trắng đang không ngừng vối vào sau đó vươn dài ra tìm kiếm bên trong phòng.
"Làm sao đây." Túc Nhan nhỏ giọng hỏi.
"Cầm vũ khí ra, chúng ta đưa lưng cho nhau. Ri em vào giữa đứng." Mạnh Luân nhanh chóng nói trên tay xuất hiện một thanh kiếm, anh đứng đối mặt với cửa sổ mà nắm chặt thanh kiếm.
"Tôi đứng ở đây." Lai đặt tay lên vai anh nghiêm túc nói. đối mặt với cửa sổ mà tay xương vối vào chính là nguy hiểm cùng khó khăn nhất, anh ta có nhiều kinh nghiệm sẽ thích hợp hơn.
Nhưng Mạnh Luân chẳng thèm nhìn anh ta mà kiên định đứng im: "Đừng rộn, tôi lớn hơn cậu. Giu1p tôi để ý mấy đứa nhỏ."
Lai mím môi nhìn anh nhưng không nói gì nữa, cuối cùng anh ta đi qua bên cạnh anh nghiêm túc quan sát. Năm người lấy Ri làm trung tâm mà đứng thành vòng tròn nhỏ đưa lưng vào nhau, trên tay ai cũng cầm vũ khí của mình, khuôn mặt nghiêm túc đầy cảnh giác mà nhìn những cánh tay xương di động xung quanh.
Có hơn hàng trăm cánh tay xương thò vào trong, sau khi xem xét xung quanh chúng giống như xác định được có người bên trong liền tập trung lại một chỗ sau đó đồng loạt vồ tới hướng năm người đang đứng. Số lượng lao đến cùng một lúc quá nhiều khiến Mạnh Luân đứng đối diện cửa sổ trực tiếp chóng cự với chúng một cách khó khăn.
Tuy anh phải cắn răng mà ngăn chặn chúng nhưng may mắn một nữa số tay bị anh đánh văng ra xa, chúng nó thấy vậy liền đối hướng, dọc theo các vách nhà mà vòng qua các hướng sau đó vồ đến tấn công những người khác. Những cánh tay xương đều nhắm đến việc nắm lấy con mồi nên chúng chỉ mở tay sau đó chộp tới hoặc chỉa phần xương tay nhọn hoắc của chúng, vì vậy bọn họ chỉ cần chú ý không để chúng bắt được hoặc đánh phần nhón của sương tay thì sẽ an toàn.
Tuy nhiên một phần cánh tay sẽ nhắm vào chân của bọn họ mà bắt lấy khiến bọn họ phải di chuyển thật linh hoạt cả cơ thể mình.
Một cuộc chiến dồn dập, bốn người đang giao chiến không có thời gian để thở dốc, những cánh tay cứ liên tục tấn công không một chút ngừng nghĩ. Bọn họ đánh văng chúng, chúng lại tiếp tục kéo đến, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại kéo dài đến nữa đêm.
Khi thời gian vừa đúng mười hai giờ những cánh tay xương liền đồng loạt ngừng lại, giống như chúng vừa bị bấm nút ngừng vậy. Các cánh tay rủ xuống mặt đất sau đó từ từ rút lui ra khỏi cửa sổ, tiếng rõ cửa bên ngoài cũng biến mất.
Năm người nhìn bọn chúng hoàn toàn biến mất thì thở phào một hơi rồi tê liệt ngã ngồi trên đất.
"Mệt... Hộc... Hộc... Hộc... Qúa..." Trần Dương xụi lơ cả hai tay, cậu cảm thấy chúng nó không còn là tay của mình nữa.
"Sao... Sao có thể... Nhiếu như vậy. Chúng nó... Làm sao mà xuất ở đây." Túc Nhan vừa thở hổn hễn vừa ngắt quãng nói, cả người cô như thoát lực mà ngã dựa vào vách nhà.
Lai cũng mệt mỏi đến không muốn đứng dậy, nhưng anh ta vẫn phải dò xét bên ngoài như thế nào, nhưng bên ngoài vẫn là một tấm màn sương trắng xóa: "Hôm nay vẫn là sương trắng, chúng quá dày không thể nhìn ra ngoài được."
Bởi vì cửa sổ đã bị hổng nên bọn họ cũng có thể nhìn thấy được sương mù bên ngoài, thậm chí nó còn len lỏi vào trong phòng. Lai thấy vậy nhanh tay mở áo khoác che lại lỗ hỏng của cửa sổ.
"Chúng nó từ dưới đất chui lên." Mạnh Luân suy nghĩ một chút rồi trả lời, bên ngoài sương dày như vậy thứ kia lại giống như từ bên dưới trồi lên vậy chỉ có thể là chúng nó thật sự chồi từ dưới đất lên.
"Sao anh biết." Ri nghe vậy liền kinh ngạc hỏi. Thật sự nếu lúc đó có nhìn ra ngoài thì cũng chỉ thấy một màu trắng xóa mà thôi không thể thấy bất kỳ thứ gì cả. Bọn chúng từ trong sương mù đâm ra ngoại trừ cánh tay thì chẳng có cơ thể, thậm chí độ dài bất thường của mỗi cánh tay đều rất kỳ lạ.
"Theo cách chúng tấn công chúng ta, trên hết trên cánh tay của chúng đều dính bùn đất." Lai trả lời thay cho Mạnh Luân. Trong lúc chống đỡ anh ta cũng nhìn hướng tấn công của chúng cùng độ dài kỳ lạ của những cánh tay.
Không những vậy chúng chỉ có thể vươn ra khắp nhà mà thôi không thể chạm đến cánh cửa, với sức mạnh tay đó nếu như đánh vào cửa thì chắc chắn cánh cửa sẽ vỡ tan tành. Không những vậy những cánh tay xương chia nhau đồng loạt mà tấn công từ các hướng là có hai mục địch.
Thứ nhất chúng nó lấy số lượng áp đảo khiến tinh thần của người chơi trở nên căng thẳng mà phạm sai lầm sau đó tạo ra tiếng động để gây nhiễu loạn tinh thần của người chơi, một khi người chơi không có tinh thần kiên định thì dù không phạm sai lầm cũng sẽ bị thất thủ ngây lập tức. Thứ hai, khi tinh thần của người chơi bị nhiễu loạn thì suy nghĩ đầu tiên cảu họ chính là bỏ chạy, một khi con mồi bỏ chạy khỏi nhà liền giống như những gì chúng mong chờ, cả người trong nhà lẫn người bên ngoài nhà đều sẽ bị chúng nấm hớp mà bắt đầu bắt lấy rồi kéo đi.
"Sao mà màn này khó khăn dữ vậy, chỉ cần lơ là một chút là mất mạng như chơi." Túc Nhan thở dài: "Đây có thật sự là màn chơi sơ cấp không vậy."
Bọn họ chỉ mới chơi đến màn thứ ba thôi đó, thiệt sự luôn đó vậy mà sao có thể đụng độ đến cái hố to đùng này vậy, chẳng lẽ đây chính là con đường sống còn không có cách nào thay thế của bọn họ.
Mạnh Luân vuốt nhẹ tóc cô, đứa nhỏ này vẫn còn chưa đủ bình tĩnh: "Không sao, chúng ta vẫn có thể thoát ra khỏi đây. Anh chắc chắn là vậy."
Anh biết lý do tại sao hệ thống lại chọn phó bản này cho ba người, bởi vì anh đã phá hủy bốn màn chơi của nó khiến nó tức giận, vì vậy nó dùng hình thức này để khiến anh biến mất.
Cuối cùng năm người mệt mỏi cũng không nói gì nữa mà rất nhanh rơi vào giấc ngủ say.