Từ dưới đất một lần nữa trồi lên sáu cột đá, khí tức cực kì kinh động, trực tiếp để Lãnh Nhã Cơ ngẩn người một nhịp. Nàng khẽ cười, nhìn về phía ấy, nhìn về phía nam tử bất phàm mà nàng yêu.
Rõ ràng là chuyển họa thành phước, mạng dai như gián !
“Đội trưởng, sao hắn không chết quách đi cho xong, mấy cái cột này dựng làm linh cữu hả ??” Đinh Tùng hỏi ngô nghê.
-Bộp !!-
“Đừng có gở mồm !!” Lãnh Nhã Cơ vung tay cực mạnh, nhằm thẳng đầu đinh của Đinh Tùng đánh đến, nghe trong không gian vang vọng một tiếng va chạm giòn giã như vậy.
Lục trụ xé nát tường máu của giáo chủ không mấy khó khăn, từ từ khiến lão lộ ra giữa không trung. Giáo chủ nhăn nhó nhìn, giáo đồ đều đã chết, tên chấp sự hắn đặt niềm tin đã phản bội, lúc này còn muốn nói gì nữa ??
Giáo đồ của Thông Thiên Nghiên Cứu Hội dạt xác đi như kiến cỏ, có kẻ chết vì cạn linh lực lúc truyền vào trận pháp, có kẻ chết vì ngập trong biển máu, có kẻ chết vì đạn lạc trên chiến trường tàn khốc kia.
“Đều đổ lên đầu Cứu giáo chủ ta, lũ ngu các ngươi đi đâu cả rồi !!” Cửu giáo chủ vò đầu bứt tai, tóc rũ rượi nhuốm máu, gào lên từng hồi.
Lục trụ dần dần tiến vào trong Lưu Phàm, Lôi hệ, Thủy hệ, Hỏa hệ, Mộc hệ, Thổ hệ, Ám hệ, những thứ cổ lão ấy đều hòa vào trạng thái niết bàn của hắn. Lực lượng dồi dào chính là tuyệt đối, bất kể là thương thế hay khiếm khuyết gì, đối mặt với thứ kinh thiên như vậy đều chỉ như vấn đề cỏn con. Linh hồn hắn lành lại, bản nguyên cũng hồi phục, thân thể bị ấn kí tàn phá lúc này cũng được đắp lại như chưa từng có cuộc chia ly.
Lý Lệ Thanh miệng thanh tú mở to ra, nàng đối với điều này là cực kì tò mò, lục trụ cổ lão nàng hiểu rõ, nhưng, vì sao bọn chúng đều hướng Lưu Phàm mà chữa trị, ấy là điều nàng đang cực kì muốn biết.
“Ày, có vẻ như ta xuất hiện lúc này có chút dư thừa...” Đúng lúc ấy một bóng chim ưng cắt ngang qua trời, trên thân nó kết đầy khí tức thủy hỏa lẫn lộn, bóng người phiêu dật bên trên khe khẽ thở dài một hơi.
Tiên nhân...à không, đã là Thần Cấp nhân vật...
Lãnh Nhã Cơ tại nơi này tu vi chỉ xếp sau giáo chủ, rất nhanh cảm nhận được cái áp đảo ấy, nàng vung tay lệnh cho toàn quân lùi lại, bản thân thì hướng Lưu Phàm mà thuấn thân đi tới, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ hắn cho vẹn toàn.
“Gru gru !!!” Một âm thanh vang lên.
Lưu Phàm bừng mở mắt, thứ thanh âm này...hắn đã nghe nhiều lắm rồi, cũng chính vì thứ này mà hắn phải bặp bẹ học lấy tiếng Thú Linh, phải nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa cái thứ của nợ ấy.
“Huyền Vũ Thạch, ngươi tiến giai thành công sao ???” Lưu Phàm bật dậy như chưa có gì xảy ra, hướng chim ưng trên trời cao nói.
“Gru !!! / Đúng vậy thưa chủ nhân !!!”
Hắn mỉm cười, cảm giác như đứa con tinh thần mình được trưởng thành như vậy, nhớ lại khi xưa ngày ngày dạy dỗ Huyền Vũ Thạch về thế giới xung quanh, thực cảm thấy xúc động.
Từ một viên đá trắng mà hóa chim ưng, không tệ.
-Vụt !!!-
Đúng lúc hắn đang bộn bề cảm xúc như vậy, một con rùa mai trắng lao xuống, sà vào lòng hắn mà dụi dụi đầu.
Lưu Phàm:...
“Huyền Vũ Thạch ??” Hắn nhấc con rùa trắng lên ngang mặt, nghệt ra hỏi.
“Gru !! / Chả thế còn gì !!”
“Thế cái gì mà thế, con chim ưng kia không phải là ngươi sao, mà thế này gọi gì là tiến giai, chỉ là có thêm một thân hình mà thôi, vênh váo cái đầu ngươi, đúng là khiến người ta mừng hụt !!” Lưu Phàm lộ ra chán nản cùng bất lực trong giọng nói, tuôn ra một tràng trách móc.
“Gru...”
“Lưu Phàm, ngươi làm tốt lắm, đừng trách nó, thiên mệnh càng cao càng cần thời gian, hơn nữa, nếu như muốn trách hãy nhằm ta mà trách, là lỗi của ta khi giao phó nó cho ngươi sơ sài như vậy !!” Người cưỡi trên Song Tu Thủy Hỏa Thần Ưng tiếp lời.
“Ngươi là...Vô Danh ??”
“Đúng, Vô Danh mà thôi, ca ca ta vô danh, ta nhẽ nào lại muốn xưng bá giữa đời !!” Người kia đáp lời.
Vô Danh là thần, Vô Danh là người Âu Lạc, nói cách khác, Lưu Phàm khẳng định người trước mắt liên quan trực tiếp đến một thứ cổ tích nào đó.
“Ăn một quả, trả cục vàng, ta đã chịu ơn ngươi như vậy, dĩ nhiên hôm nay mang quà đáp lễ !!” Vô Danh nhìn sắc mặt Lưu Phàm, cười dài một tràng, nói.
Ăn một quả...trả cục vàng...
Cây khế !!
Lưu Phàm hít một hơi thật sâu, nghĩ lại, Vô Danh nhắc đến đại ca, hẳn là chỉ người anh trong câu chuyện, hắn đây cũng cưỡi ưng thần, chắc chắn là chim ăn khế trong chuyện không sai, càng là nghĩ về cục vàng, liệu thứ ấy ám chỉ...Linh Thạch ??
Tưởng tượng mà xem, dụ như con ưng thần này đưa Vô Danh đến một hòn đảo chất đầy Linh Thạch chứ không phải châu báu như trong chuyện, tu vi hắn sẽ tăng nhanh đến mức nào, sẽ là nhiều hệ ra sao, việc hắn phi thăng thành thần không phải chuyện đùa !!
“Ngươi là Thần Cấp đúng chứ, xử hộ ta tên dùng máu đánh nhai kia được không ??” Lưu Phàm thẳng thắn nhờ vả.
“Được, đối với kẻ thao túng Huyết Thạch, ta thực sự có hứng thú !!” Vô Danh cười vang, nói.
Đột nhiên cả sắc trời chuyển đỏ, một vùng như huyết hải dốc ngược lộ ra, khí tức kết thành từng tia huyết khí phiêu dật giữa không gian, cho ai ai cũng đồng một cảm giác hít thở khó khăn, sống lưng ớn lạnh.
“L-Luật Thạch !!! Là Huyết Luật Thạch !!!” Giáo chủ kêu lên như lợn bị chọc tiết, âm tầng cực cao, tựa như xé vào màng nhĩ người tiếp nhận.
Huyết Luật Thạch ??
Lưu Phàm thực sự cảm thấy từ ngữ này rất bắt tai, theo kinh nghiệm đuổi hình bắt chữ, không mạnh không lấy tiền !!
Huyết hải hay huyết biên của giáo chủ dựng lên đều bị phá toái trong nháy mắt, là biến mất như một kiểu bốc hơi triệt để vô cùng, hoàn toàn không để lại bất cứ dấu hiệu của một trận bạo phát đáng sợ. Giáo chủ bắt đầu co cẳng chạy, triệt để không biểu lộ một chút phản kháng nào, tựa như hắn hiểu rõ số phận của bản thân lúc này.
“Huyết...Kiếm...” Vô Danh cùng thần ưng đáp xuống vùng đất đã được gột sạch huyết, khe khẽ thở ra một chiêu thức Trung Cấp.
-Xạc !!!!-
Cửu giáo chủ bị xiên chết, Huyết Kiếm sắc nhọn tản đi, khí khái giống như một vị tử thân xong việc lấy đầu người mà biến mất, không hề khoa trương mỹ lệ mà lặng lẽ đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“ Thông Thiên Nghiên Cứu Hội có cả thảy 9 giáo chủ, một giáo hoàng, chúng ta đã giết được một kẻ có đẳng cấp không tệ.” Lý Lệ Thanh cúi đầu hành lễ với Lãnh Nhã Cơ, báo cáo.
“Hiểu.”
Vô Danh trông đúng như một người nông dân chân chất, hắn không đi giày, không xõa tóc mượt, chỉ thấy tóc được cột lên bằng một sợi dây hết sức thô sơ. Vị cao nhân ấy từng bước tiến đến Lưu Phàm, nói:
“Nếu như ta đoán không nhầm, một kẻ ham học như ngươi chuẩn bị hỏi ta về Luật Thạch ??”
“Xin tiền bối chỉ giáo, ta học thức còn non dại, còn đối mặt với biển học vô bờ mà mông lung, thực sự rất cần được khai sáng !!” Lưu Phàm một hơi nói ra.
“Xin tiền bối khai sáng !!!” Lý Lệ Thanh hô ứng ngay sau đó.
Vô Danh: ◭,◭
Lưu Phàm: t(>..