Một đạo thanh quang to lớn phóng ra từ Chuẩn Cao Cấp Băng Thạch, nhằm thẳng hướng Lưu Phàm mà tới, có thể nhìn thấy sắc mặt Lưu Phi cười như điên dại.
“Hỗn hào.” Một Tiễn Khí bắn ra, xé nát Băng Lệnh trong nháy mắt.
Không, ý nghĩa của Tiễn Khí ấy dường như còn cao hơn, nó không khác gì một gáo nước lạnh dội vàng lũ Lưu thị tộc nhân, cho bọn chúng trắng mắt ra nhìn Lưu Phàm, cho bọn chúng lần đầu cảm nhận cái áp đảo đến từ một kẻ bọn hắn đã từng coi là kiến cỏ.
Lưu Phi mắt híp lại, răng nhe ra trắng dã, nhìn Lưu Phàm tựa như một giống loài quái vật. Ai cũng có thể nhận thấy, vừa rồi là Nguyên Tố Chi Lực đấu với linh lực thuần túy, phải là chênh nhau bao nhiêu đẳng cấp mới có thể điều khiển linh lực nhuần nhuyễn đến vậy ??
“Ngươi không phải Lưu Phàm.” Lưu Phi gào lên.
“Ta là Lưu Phàm, nhưng, không phải người của Lưu thị, lý do duy nhất khiến ta giữ lại chữ ‘Lưu’ này là hắn !!” Lưu Phàm hướng mắt về Lưu Huyền Di, dõng dạc đáp lại.
Bỗng, đúng lúc ấy một tiếng nổ vang trời xuất hiện, từ giữa hư không lơ lửng một thân ảnh đáp xuống. Hắc y nhân kia thoáng quay sang liếc Lưu Phàm, rất nhanh nhằm hướng Lưu Phi bên này đi tới.
“Chấp sự đại nhân lệnh cho ngươi chậm lại, làm gì cũng phải biết suy tính đến kế hoạch, ngài sẽ đến đây rất nhanh thôi.”
“Ta rõ ràng.” Lưu Phi có chút hèn mọn đáp.
Giáo đồ, hộ pháp, chấp sự, giáo chủ...nói cách khác, Lưu Phàm nghĩ tên Lưu Phi này chỉ là một cái nho nhỏ giáo đồ của Thông Thiên Nghiên Cứu Hội.
“Ta cùng ngươi liên thủ trước, đoạt bảo bắt người, như vậy coi như xong chuyện.” Hắc y nhân tiếp lời.
Lưu Phi nở một nụ cười tà dị, tay phải cầm Chuẩn Cao Cấp Băng Thạch, tay trái rút ra Tinh Trung Cấp Lôi Thạch, đứng khép nép bên tên hộ pháp hắc y nhân. Lưu Phàm sắc mặt vô cùng chán ghét nhìn đối phương, cái thứ dựa hơi người khác mà bán người nhà như hắn, có băm thành trăm mảnh cũng chưa chắc trút được hết giận.
“Nguyên thức – Ốc Thượng Thổ !!” Tên hộ pháp nhằm thẳng Lưu Phàm, quát to lên.
Khoan, Lưu Phàm có chút đứng hình, Ốc Thượng Thổ...thứ này là một hành mà ??
Từ dưới mặt đất bỗng nhiên trồi lên một căn miếu, to cỡ chỉ ngang người đứng, hộ pháp hô hào một hồi trôi qua vẫn không ai thấy thứ gì đặc sắc.
“Ngươi có nhầm không ??” Lưu Phàm hỏi đầy chán nản.
“Tiểu tử, thứ kiêu ngạo như ngươi, bị ta tóm gọn cũng là lẽ dễ hiểu.” Hộ pháp đột nhiên dừng thần chú, quay sang nói.
Lưu Phàm nhíu chặt lông mày, ngay lập tức cảm thấy một mối nguy hiểm đang ẩn tàng, thình lình từ căn miếu đất kia bay ra một cái ống lớn, nháy mắt đã hút hắn vào bên trong. Ống đất tự động co lại, khóa chặt Lưu Phàm từ mọi phía, ngay cả hít thở cũng không thông.
Tựa như một cái túi lưới, kéo chặt con mồi bên trong, bất kể thế nào cũng vô pháp di động.
“Ngươi, tới lấy đồ đi.” Tên hộ pháp hất hàm noi với Lưu Phi.
Lưu Phi hèn mọn cười cười, từng bước đi đến, lưng hơi cúi xuống mà tiếp cận Lưu Phàm. Hắn thò tay vào trong bẫy Ốc Thượng Thổ, cực kì nhanh mò đến vị trí tay của Lưu Phàm mà rút đi Hỗn Hồn Trì.
“Thứ này đồ vật cũng rất ghê gớm đấy, có thể luyện hóa linh hồn...nếu có thể luyện hóa hàng ngàn hàng vạn linh hồn Tịnh Huyết Yêu, chắc có thể luyện hóa long mạch...” Tên hộ pháp đón lấy Hỗn Hồn Trì, đặt trên lòng bàn tay mà ngắm nghía, nói.
“Tên có Phản Xạ Bào cũng là người của Thông Thiên Nghiên Cứu Hội các ngươi ??” Lưu Phàm đột nhiên nhớ ra, nói.
“Đúng a, Tịnh Huyết Yêu là hậu duệ của Ma Thần đại nhân, hắn là một trong những kẻ có nhiệm vụ nuôi nấng những sinh vật ấy.” Hộ pháp đáp lời.
Bọn hắn dĩ nhiên không phải lũ ngu, nếu như giết Tịnh Huyết Yêu chỉ bằng Trung Cấp uy lực, khẳng định là có khí cụ can thiệp về mặt linh hồn, từ lâu đã nhắm đến Lưu Phàm hòng cướp đi thứ ấy.
“Hộ pháp đại nhân, ta có thể tra tấn hắn được không ??”
“Tùy ý, nhưng đừng lấy mạng hắn, một kẻ được công nhận trong thiên thư không phải người ngươi muốn giết là giết, muốn tìm là tìm.” Hộ pháp đáp lại Lưu Phi.
Lưu Phi một lần nữa nổi lên sát ý, hắn trước giờ chưa bao giờ coi Lưu Phàm là nhân loại, dĩ nhiên đối đãi với thái độ cực kì đáng ghét, lúc này không phải ngoại lệ.
“Lũ ngu các ngươi, các ngươi vẫn không hiểu hắn quan trọng cỡ nào trong kế hoạch này hả !!” Một viên đạn ghim thẳng vào mặt đất, đánh Lưu Phi bật lùi về sau một bước lớn, cùng lúc ấy văng vẳng tiếng nói vang lên.
“Chấp sự đại nhân, giáo chủ, là ta có tội không quản được tên này !!” Hộ pháp lập tức tái mặt, tóm cổ Lưu Phi lùi về một bước lớn, quỳ rạp trên mặt đất mà nói.
Hai thân ảnh kia từ từ bước ra khỏi bóng đen, một nam tử cao lớn bệ vệ bước từng bước mạnh về phiá Lưu Phàm, ngay đằng sau ấy là một nữ nhân.
Chính xác hơn, đây là Lý Lệ Thanh.
Lưu Phàm chau mày đầy khó hiểu, nhưng, rất nhanh là đã nghĩ thông suốt, bỗng dưng cảm thấy lần này mình hành động là rất dỗi an toàn.
“Ngươi có biết thứ gì gọi là thiên thư không, nó phân định rạch ròi đến không thể rạch ròi hơn biên giới giữa các quốc gia, nó phân từng người là sắc tộc gì, quê quán là ở đâu, chung quy là thứ giữ cho thế gian này minh bạch. Nhưng, kẻ như người, một thứ đã rời bỏ Triệu Quốc mà đến hết lòng cống hiến cho Âu Lạc, ngươi biết thiên thư gọi ngươi là gì không...là Nha Phản !” Nam tử đứng trước mặt Lưu Phàm nói một tràng.
“Trong câu truyện về đại chiến giữa muôn loài, có một thứ súc sinh liên tục phản lại đồng bọn, ấy là quạ, ấy là ô nha, nói cách khác, trong thiên thư ngươi chính là một con quạ đáng để người người khinh bỉ !!” Hắn tiếp lời.
“Nhưng đối với bọn ta ngươi lại là một thứ rất hữu dụng, long mạch nước nào phù hộ con dân nước ấy, vậy hãy tưởng tượng mà xem, nếu như một kẻ trong thiên thư được coi là dân của cả hai nước, hắn sẽ nhận được cái gì ?? Lưu Phàm, nghĩ đi, tại sao ngươi lại là kẻ nhận được phù hộ của cả hai long mạch cùng một lúc ???”
Một tràng dài thoát ra từ mồm tên giáo chủ, từng lời từng lời đều khiến Lưu Phàm cảm nhận cái đáng sợ và vĩ mô trong kế hoạch của bọn chúng.
Hắn cũng chỉ là một con cờ sao...
Lý Lệ Thanh, rốt cuộc suy tính là gì ??
“Cố lên, chung quy ngươi cũng sẽ thịt nát xương tan thôi, làm vật dẫn để hợp nhất hai long mạch chắc chắn không phải dễ dàng gì...” Giáo chủ vỗ vỗ vai Lưu Phàm, làm bộ cực kì thương tiếc, nói.
Lưu Phàm rùng mình một cái, khi trước được thỉnh giáo Vương Thúy Kiều vẫn để hắn hiểu rất rõ năng lực của long mạch, chung quy một chữ ‘lớn’.
Thiên địa linh khí so với long mạch, dĩ nhiên thiên địa linh khí thua, ấy mới nói đến long mạch của mỗi Âu Lạc, tưởng tượng nếu như gộp cả long mạch của Triệu Quốc vào, sẽ là kinh thiên đến cỡ nào ?
“Các ngươi dùng ta để hợp nhất, tiếp đến dùng Hỗn Hồn Trì của ta để chuyển hóa Long thần cách, sau đó liền rút linh khí từ long mạch dẫn vào vật chứa để hồi sinh thần của các ngươi, đúng chứ ??” Lưu Phàm thở dài, nói.
“Cũng rất sáng dạ, nhưng, có một điều sai, ấy là ta không hề hợp nhất long mạch, ta chỉ đổ long mạch từ Âu Lạc sang Triệu Quốc mà thôi, nói cách khác, không bao lâu sau khi ngươi chết, cả nước Âu Lạc cũng suy tàn, tất cả tề tựu dưới hoàng tuyền !!!” Giáo chủ chậm rãi nói.