“Tiểu tử, ta không biết ngươi nghe được từ đâu, nhưng, lúc này kể lại không khác gì phá vỡ hòa khí giữa ta và thiên đình cả, không kể !!” Tiên nhân cóc quả quyết nói.
Cóc kiện trời, chà chà, thứ này coi như là một loại siêu phẩm trong cổ tích thế giới vậy, không phải là thiên đình có quyền lực tuyệt đối, thế lực dưới mặt đất tựa như con giun xéo lắm cũng quằn, một tổ đội của thú vật lên thẳng nơi cao cao tại thượng ấy thách thức Ngọc Hoàng. Nó như gián tiếp cảnh báo thiên giới về sự trỗi dậy của các thế lực khác, hơn nữa, nếu như cai quản không ổn thỏa, chắc chắn sẽ có ngày bị lật đổ.
Coi như tiên nhân cóc này chính là kẻ đã tạo ra kỉ cương ngày hôm nay của thiên đình, mưa đúng hạn, nắng đúng giờ, không sai không lệch nổi.
“Thứ lỗi thứ lỗi, chỉ là ta thấy hào hùng quá nên mới lỡ lời...” Lưu Phàm cười dài, nói.
“Gác lại một bên, ta hỏi ngươi, ngươi có liên quan gì đến đại địa ??” Tiên nhân cóc xua tay nói ra.
“?!!?” Lưu Phàm trên mặt viết một chữ không hiểu to đùng.
“Nói thế nào nhỉ, giống như có những thứ được đản sinh từ thiên giới, tựa như Kim Long, thiên binh thiên tướng các loại là sinh vật như vậy, tương tự ở đại địa cũng sẽ có những sinh vật như thế được sinh ra, không cha không mẹ, đại địa chính là đấng sinh thành của những sinh vật ấy.
Chúng được gọi là Đại Địa Chi Tử, từ bẩm sinh đã mang một số đặc năng mà không sinh linh nào có thể với lấy, tựa như ta chẳng hạn, ngay cả Vũ Hậu Thanh đứng sau ngươi cũng là Đại Địa Chi Tử, chính vì năng lực của mình nên nàng mới là đại tế tư. Không chỉ như vậy, những tên như Mỹ Hầu Vương hay Ngưu Ma Vương, thậm chí cả một con rùa tên Quỷ Địa Quy đều là Đại Địa Chi Tử.
Nói theo một cách nào đó, chúng ta đều là anh em một nhà, có thể cảm ứng lẫn nhau, ta có thể ngửi thấy phẩm cách của Đại Địa Chi Tử trên người ngươi...nói đi, ngươi có giống bọn ta không ??” Tiên nhân cóc một hơi nói ra.
“Không hề, ta có cha mẹ đàng hoàng.” Lưu Phàm đáp.
“Đó có thể không phải cha mẹ ruột ngươi, chỉ là nhặt được ngươi chẳng hạn.”
— QUẢNG CÁO —
“Chắc chắn không phải, ngàn vạn lần không phải.” Lưu Phàm có trí nhớ từ lúc sinh ra đến giờ, cam đoan hắn chắc chắn là con của Lưu Huyền Di không sai.
Tiên nhân cóc nhìn vào ánh mắt kiên định của Lưu Phàm, trên mặt lộ ra một tia đồng tình đầy miễn cưỡng, hắn thở dài, nói tiếp:
“Ta chắc chắn linh hồn ngươi có liên kết với đại địa, điều đấy không thể sai được, ngươi có thể là bị một thứ gì đó kí sinh hay trú ngụ chẳng hạn, dù sao khả năng của Đại Địa Chi Tử là rất khó lường.”
Lưu Phàm gật gù, lo lắng từ từ dâng lên trong lòng hắn, nếu như bị một thứ như vậy kí sinh trong linh hồn, khác nào là đang đếm ngược giờ chết, cứ nghĩ đến Đại Địa Chi Tử là thuộc hàng Mỹ Hầu Vương với Quỷ Địa Quy là đã thấy rợn rồi.
“Hậu Thanh, bắt đầu gọi hồn đi.” Tiên nhân cóc ra lệnh.
Vũ Hậu Thanh nhẹ gật đầu, tất thảy dải lụa trên thân nàng đều dựng lên, huyễn hình thành một cái ấn kí đặt trước mặt Lưu Phàm.
“Là Đại Địa Chi Tử, bọn ta là trường sinh bất lão, ngươi lúc này vừa bị thương ở bản nguyên lại còn mang thêm sức nặng của một thứ kí sinh, e rằng không sống nổi đến tuần trăng tiếp theo...nghi lễ gọi hồn này sẽ hữu hình hóa linh hồn đang cư trú trong ngươi, khi ấy chúng ta có thể tiến hành đánh tay đôi.” Tiên nhân cóc trấn an Lưu Phàm, nói.
Hắn chung quy cũng không nghe được, tâm trí như đang bị thứ ấn kí này can thiệp, dần chìm vào hôn mê...
Không bao lâu sau, linh hồn bên trong Lưu Phàm được gọi ra, một trận khiến cho cả tiên nhân cóc và Vũ Hậu Thanh đứng hình.
“Có nên kể với hắn chuyện này không ??” Vũ Hậu Thanh bối rối nói ra.
“Đừng, vấn đề này không phải thứ đáng ngại, thậm chí còn là một loại kì duyên ngàn năm khó gặp, nếu kể cho hắn sợ rằng duyên này chấm dứt.” Tiên nhân cóc xoa xoa râu nói.
— QUẢNG CÁO —
“Vậy ta hủy nghi thức để gọi hắn dậy chứ ??”
“Ừ.” Tiên nhân cóc chốt lại.
Mọi chuyện như thế này đúng là vượt khỏi tưởng tượng của hắn, chắc chắn vấn đề bị thương bản nguyên của tên tiểu tử này sẽ được giải quyết, nhưng, diệu dụng phụ là gì, không ai có thể chắc chắn, ngay cả tiên nhân.
Không bao lâu sau, Lưu Phàm tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Tất cả phỏng đoán của ta nãy giờ đều là sai hết, chắc bởi ta đã già rồi, ngươi đừng lo, bản nguyên ngươi không chữa cũng khỏi được, Y Trấn không còn gì để ngươi lưu luyến.” Tiên nhân cóc ngay lập tức tung ra đòn phủ đầu.
“Đ-Được, nếu thế, ta muốn bàn một chút chuyện, có thể cử một số thanh niên ở Y Trấn đến tiếp viện cho tiền tuyến được không, lúc này chiến tranh đang rất bất lợi cho phe ta.” Lưu Phàm nói.
“Đã có một đội lên đường ngày hôm qua rồi, Y Trấn hết lòng vì hoàng triều, ngươi đừng lo.” Tiên nhân cóc đáp.
Hắn cũng phần nào đoán được câu chuyện, từng một thời tu luyện bộ môn tâm lý học, lão tiên nhân kia chắc chắn đang bịp hắn cái gì đó, nhưng, chắc thực sự là không hại đến tính mạng, như vậy liền không cần lo đến. Lưu Phàm ở lại Y Trấn đến tối, chất vào nhẫn trữ đồ đầy đủ đồ ăn, tiện thể mua lấy một khỏa lớn hạt giống linh thảo, hảo hảo tiếp tục luyện đan.
“Tiên nhân cóc, sao ngươi không hóa thần ?”
“Ta không thích thiên giới, đồng thời ta là kẻ đầu tiên và duy nhất trong lịch sử này từ bỏ cơ hội hóa thần, là tiên nhân đã đủ mạnh rồi, làm thần chỉ là tham lam lại phải chịu thêm ràng buộc, chung quy là không nên.” Tiên nhân cóc đáp.
— QUẢNG CÁO —
Nghe những cái lời đầy ngạo mạn kia xong, Lưu Phàm mới giải quyết được hết thắc mắc, nhảy lên kị thú mà tiến về phương nam. Biên giới phía nam dần hiện ra trong mắt Lưu Phàm, hắn có thể nhìn thấy từng tốp lính chạy tuần tra, từng cái gia đình nhỏ sắp xếp buôn bán tấp nập, cửa khẩu rộng mở cho giao thương giữa hai nước hoạt động.
“Trước hết đến tìm trưởng thôn chỗ này, qua miệng lão thì tất thảy mọi việc đều có thể được truyền đến nhân dân.” Hắn nghĩ thầm, trực tiếp mò vào trong trấn, đi thẳng đến đại điện phía trong.
Đây là Trang Trấn, chuyên ngành là đồ mỹ nghệ, cũng là điều Lưu Phàm thấy hợp lý, việc làm đồ mỹ nghệ có thể đảm bảo việc vận chuyển đường dài, phù hợp cho những nơi hẻo lánh thế này kinh doanh.
“Ra vậy, đại nhân cần tuyển người thế nào ??” Sau một hồi nghe ngóng, trưởng thôn Trang Trấn nói ra.
“Đẹp mã, ngọt giọng, vô liêm sỉ một chút mới dễ tồn tại.” Lưu Phàm đáp lời.
“C-Có thể tìm, có thể tìm, dù gì việc nước cũng không thể chậm, Trang Trấn hết lòng vì hoàng triều.” Lão trưởng thôn giật giật khóe miệng, mất một lúc để tin vào tai mình liền mới nói ra.
Không mất bao lâu, khoảng chục tên thanh niên được đưa đến, ngoại hình tuấn dật, cơ thể có chút thiên hướng ẻo lả thư sinh, căn bản làm đồ mỹ nghệ nên chỉ giỏi về tay nghề, sức mạnh cơ bắp đối với bọn hắn là ít khi dùng đến. Lưu Phàm kiểm tra lại một hồi, kẻ nào nói giỏi, nói tốt liền giữ lại, chọn lọc một hồi, còn đúng 4 tên đạt chỉ tiêu.
“Theo ta, chạy quanh chân núi này 20 vòng, ta không nghỉ các ngươi không được nghỉ.” Lưu Phàm nói ra.
“?!?” Bốn tên đẹp mã nam tử tròn mắt nhìn, có chút không nghe thấu đạt.