Không biết bao lâu đã trôi qua, tổ đội Lưu Phàm ai nấy đều mệt lử, càng Hỏa Tự kêu lên từng hồi răng rắc, Lưu Phàm duy trì cũng chỉ được mấy giây liền phải thở dốc.
“Thanh Trác đan để hồi sức không còn nhiều nữa, cố lên một chút...” Lưu Phàm thở dốc, nói.
Hắn núp dưới một cái hào sâu, chính xác hơn là một vết lõm dẫm chân của Quỷ Địa Quy lúc trước, lục lại túi đồ, xem xem lúc này còn gì có thể trợ lực.
“Đa Sắc Tăng Lực Đai Pháp Bảo và Mộc Ma Thụ hạt giống, hai thứ đồ này đều có thể chơi một phen.”
Hắn trên tay là bốn giọt Đa Sắc Tăng Lực Đại Pháp Bảo, lơ lửng giữa không trung, theo hắn hiệu lệnh mà di chuyển, bắn đến trên thân ba vị châu chấu và Huyền Vũ Thạch.
“Lưu Phàm vừa rồi là thứ gì, ta cảm giác như lại một lần nữa sung mãn !!” Hỏa Tự kích hoạt Hiếu Chiến, cực điểm hăng máu mà lao lên.
“Chủ nhân, cẩn thận !!!” Đúng lúc ấy, Tử Ly hét lên.
Lưu Phàm nhìn lại, phát hiện trên đầu mình xuất hiện cả một bàn chân Quỷ Địa Quy cực điểm to lớn, đúng lúc hắn trong tư thế không thể di chuyển, cảm tưởng như nhìn thấy tử cục vậy.
“Vẹo nhà ngươi, Cái Bàn Vô Hình đi ra !!” Lưu Phàm lôi ra đồ vật vô hình, đặt nó trên đầu, hướng thẳng về phía chân Quỷ Địa Quy.
Quỷ Địa Quy vang lên tiếng cười trầm, nó đây là đang chế diễu, nghĩ rằng Lưu Phàm tại thời điểm cận tử trở lên bấn loạn.
-Xoạc !!!-
Cứ tưởng tượng một vùng mà trên nó không hề có trọng lượng tức đang đẩy lên, xung quanh đấy ngược lại đang ấn xuống, kiểu như cố gắng cắm một miếng táo vào một cái ống hút vậy, khung cảnh lúc này có thể thông qua cách so sánh đấy để hiểu...
Cái Bàn Vô Hình tạo một lực đẩy lên bằng với trọng lượng của vật nằm trong diện tích của nó, trực tiếp cắt ra một khối thịt từ chân của Quỷ Địa Quy, còn là xuyên thẳng lên trên !
Vuông đến không thể vuông hơn, một lỗ thủng hình vuông được chọc ra trên chân Quỷ Địa Quy, Lưu Phàm vừa vặn ở trong hình vuông ấy, không mảy may một điểm xây xát.
“Rống !!!!”
Quỷ Địa Quy lên cơn co giật, tất cả đau đớn chuyển hóa thành phẫn nộ, nó điên cuồng trút giận lên xung quanh, cuồng bạo đạp đất, tất nhiên là trừ vị trí của Lưu Phàm ra.
“Chủ nhân, cứu !!” Tử Ly kẹt vào một hốc đất sâu, không bò lên nổi, khóc ròng gào lên.
Lưu Phàm không chút nào do dự, ném ra một hạt giống Mộc Ma Thụ.
Vừa chạm vào Quỷ Địa Quy, Mộc Ma Thụ cuồn cuộn thu lấy sinh lực của đối phương, chỉ một chớp mắt trôi qua đã hoàn toàn khóa chặt, Quỷ Địa Quy cả thân hình đứng khựng lại, Tử Ly như chối chết nhanh chóng nhảy đi.
“Trong một phút nó không cách nào cử động, làm cho nhanh nào, tung ra đòn mạnh nhất đi.” Lưu Phàm nói, đưa mắt ra hiệu với Bạch Ngân.
Bạch Ngân lướt thân mình đến, cùng hắn tiến hành dung hợp, chỉ có cách này mới tạm thời đẩy Lưu Phàm lên Siêu Cấp cảnh giới.
“Khai nhãn !!” Hắn mở ra con mắt thứ ba giữa trán, trực tiếp giương lên Cốt Kiếp Cung, dần dần ngưng tụ ra đòn mạnh nhất.
“Thả Đa Sắc Tăng Lực Đại Pháp Bảo lên !!”
“Thiêu đốt một nửa chỗ Nguyên Mạch Thảo còn lại !!”
“Nguyên thức – Tam Vị Tiễn !!”
Tam Vị Tiễn hiện ra, uy lực từng điểm lại từng điểm tăng lên, trực tiếp khiến cho chủ quán bên ngoài phải rùng mình.
“Tên này...cớ sao lại có tam nhãn, lại có khả năng gia trì kinh thiên đến như vậy, hắn là cái gì thiên binh thiên tướng ??” Chủ quán khó hiểu nói ra.
“Thiên Hỏa !!!” Hỏa Tự bên này cũng rút của Lưu Phàm mấy chục gốc Hỏa Mạch Thảo, theo đó mà tăng lên uy lực.
“Âm Trợ !” Tử Ly phối lên một lớp âm thanh, điều chỉnh nó tăng lên uy lực của chính Tam Vị Tiễn, làm không gian xung quanh kịch liệt rơi vào rung động.
Hắn là Khiển Tu Âm hệ, kĩ năng chỉ là tự biến mình thành âm thanh mà chạy, ngưng tụ ra khí cụ bằng âm thanh và một số mị hoặc ma pháp khác, Âm Trợ này kì thực là gián tiếp tạo ra một đầu mũi tên cực kì sắc nhọn cho Tam Vị Tiễn.
-Bạch !!!!-
Tam Vị Tiễn rời cung, đếm thấy chính là Tinh Siêu Cấp uy lực, bao gồm gia trì từ toàn phần hợp thể, từ Nguyên Mạch Thảo linh khí, từ Đa Sắc Tăng Lực Đại Pháp Bảo một giọt, càng là có thêm Âm Trợ của Tử Ly.
-Keng !!!-
Vang lên một âm thanh giòn giã như vậy, ngay lập tức dập tắt nụ cười của Lưu Phàm.
Mai rùa kia...hoàn toàn là được Tam Vị Tiễn miết qua đến mức bóng lên, không hề có mấy trầy xước, thực sự là quá sức bá đạo.
Cùng là Tinh Siêu Cấp, nhưng, phòng thủ của con này Quỷ Địa Quy, Lưu Phàm cam đoan ở Thần Cấp !!
Ngay cả Ngọc Hoàng đối với nó còn là khó giết, chỉ đành phong ấn, đợi xem nó có hồi tâm chuyển ý hay không, chung quy không thể trách Lưu Phàm loại này yếu cơ.
“Vẹo nó, nếu như Tam Vị Tiễn nhỏ hơn, có khả năng sẽ xuyên được vào hốc chân, nhưng...ày, chuyện đến nước này quá sức khó để ta bình tĩnh !!” Lưu Phàm chưa vội giải trừ hợp thể, trong mắt lộ ra kinh hãi, nói.
“Nguyên thức – Mộc Thiên Tinh !!” Lưu Phàm súc ép nguyên tố, một mực muốn đánh đến con kia Quỷ Địa Quy, dẫu sao một phút cũng chưa đến lúc hết hẳn.
Mộc Thiên Tinh trong trạng thái toàn phần dung hợp ngưng tụ đi lên cực kì nhanh, nháy mắt đã vượt qua Tàng Siêu Cấp uy lực, Lưu Phàm súc ép nó chỉ còn nhỏ cỡ một bàn tay, nhằm thẳng khe cổ Quỷ Địa Quy ném đến.
-Oành !!!-
Một tiếng nổ lớn vang lên, Mộc Thiên Tinh như lựu đạn giữa lỗ châu mai, cảm giác như có thể gây ra chí mạng sát thương đối với Quỷ Địa Quy.
-Vù !!!!-
Lưu Phàm đang lơ lửng ngay lập tức cảm thấy một cỗ lực lương đánh tới, từ đám khói còn chưa tản đi, mỏ của Quỷ Địa Quy xuất hiện bất thình lình, quật ngang người hắn.
“Khạc !!” Lưu Phàm nội thương kinh khủng, khả năng ngồi dậy còn chưa lấy lại, chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên mà phun ra một ngụm máu tươi.
“Bạch Ngân, tập trung vào, không thể giải trừ hợp thể lúc này, nếu không, nội thương này ngươi cũng phải chịu...” Hắn nhìn vào tâm thức chính mình, nói.
Sinh Thạch luân chuyển, lại luân chuyển, Nguyên Mạch Thảo dần ít đi, số lượng dự trù căn bản không tính đến nước phải song song giao đấu với một sinh vật có phòng thủ của Thần Cấp thế này.
“Nó...yếu đi nhiều rồi...lần này chỉ tốn 3 ngọn Nguyên Mạch Thảo...” Lưu Phàm cười dài, ngồi bật dậy như chưa có gì xảy ra.
Hắn vặn lại người, triệu hồi ra Cốt Kiếp Cung, một lần nữa ngưng tụ Tam Vị Tiễn.
“Nhìn độ cân bằng của nó, khả năng là đã bị trật khớp khi cố gắng đối chọi với Mộc Ma Thụ, nếu như thế, có thể câu đủ thời gian đế bắn ra Tam Vị Tiễn...” Lưu Phàm chăm chú quan sát, nói.
Quỷ Địa Quy điên cuồng nhào đến, nhưng, thực sự là tốc độ đã kịch liệt giảm. Hỏa Tự lúc này cũng liên tục tự phóng thân mình đi tựa như một dạng đạn pháo, tất thảy đều với mục đích tiếp tục câu giờ.
“Tam Vị Tiễn có khả năng ảnh hưởng đến cả không gian, nói cách khác, ta có thể không xé nát được phòng ngự của nó, nhưng, chắc chắn sẽ gây ra chấn động mạnh...”
-Bạch !!!!-
Buông cung, tiễn nhằm thẳng đầu Quỷ Địa Quy lao đến.
-Oành !!!!-
Không gian rung lên điên cuồng, sọ não của thứ này cứ như một dạng chuông đồng, âm thanh vang dội tấn công vào màng nhĩ Lưu Phàm, đủ để cho hắn chóng mặt một phen.
“Ta nói thật, kẻ nào tạo ra ngươi, chắc chắn là một tên cực kì cao cấp, không hề quan tâm đến nhân thế bên dưới khổ cực cỡ nào, đau đớn cỡ nào, chung quy là bạo chúa !!” Lưu Phàm quát lên, chỉ thẳng mặt Quỷ Địa Quy mà nói.
Quỷ Địa Quy gầm lên một tiếng, tựa như nói ‘cường giả vi tôn, yếu nhược vi ti, làm kiến cỏ không có quyền được đòi hỏi’.
“Hỏa Tự, chúng ta cứ bám theo quá trình vừa rồi mà làm, thời gian nó choáng rơi vào khoảng 2 phút, cố thêm vài lần nữa có thể Huyền Vũ Thạch đã xong việc !”