-Oành !!!-
Êm ả mấy ngày trên thuyền trôi qua, đột nhiên băng Lưu Phàm gặp phải một vật cản, cực nhanh nó leo lên thuyền, thoi thóp thở.
“C-Cứu ta, về sau ta ắt có trả ơn, mà nói thật, cho dù là lương thiện hay hám tiền cũng được, cứ cứu ta đi đã, ắt có báo đáp về sau.” Con kia rắn nhỏ nói ra.
“ Phàm ca, chuyện gì vậy ??” Hi Ngọc Trác nói vọng ra.
“ Không có gì, chỉ là một chút phiếm thôi, ngươi cứ làm gì thì làm.” Lưu Phàm đáp.
Nếu hắn suy đoán không nhầm, trước mặt hắn lúc này chính là vị thanh niên ngàn năm không già đi, mãi mãi yếu nhược, là kẻ xui nhất trong suốt chiều dài lịch sử của cổ tích Việt Nam, thậm chí đáng thương đến độ còn không được người ta nhớ đến tên, thánh nhọ đời đầu thường được biến đến với bốn chữ...
“ Ngươi là con trai Thủy Tề Vương.” Lưu Phàm trực tiếp hướng rắn nhỏ nói.
“ Nha, ngươi biết là tốt, thả ta xuống nước được không ??” Rắn nhỏ đáp, thoi thóp thở.
“ Từ từ, ngươi có tỉ muội hay người thân nào là long nhân thất lạc không ??” Lưu Phàm nói ra.
“ Ta còn không phải long nhân, chỉ có cha ta là như vậy, về phần cái khác long nhân ta chưa từng gặp qua.” Rắn nhỏ đáp vội vàng, miệng há ra như sắp chết.
“ Nè, cho ta biết tên ngươi được không ??” Lưu Phàm tạm thời cứng họng với thể loại phế vật này, nói.
Rắn nhỏ bỗng nhiên ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Lưu Phàm, một dạng như chưa từng gặp qua ai như vậy.
“ Đã mấy ngàn năm mới có người hỏi tên ta, hức hức, ngươi muốn báu vật gì ta đều đòi cha ta cho hết !!” Rắn nhỏ oà lên khóc.
“ Nói tên đi đã.”
“À, ừm, ta...ta...ngạch, xúc động quá không nói nổi !!” Rắn nhỏ lắc lắc đầu.
Lưu Phàm: (ㆆ_ㆆ) — QUẢNG CÁO —
Rắn nhỏ: ᕙ(^▿^-ᕙ)
“ Ta tên Thủy Tích, hân hạnh hân hạnh !!” Thủy Tích yếu ớt ngẩng đầu, nói.
Lưu Phàm cười, nhấc hắn lên, mạnh tay văng xuống biển.
“ Thủy Tích, hẹn ngày tái ngộ !!”
“ Hẹn ngày tái ngộ, à mà, ngươi tên gì ???” Thủy Tích nói ra.
“ Ta là Lưu Phàm, nhớ lấy !!” Lưu Phàm đáp gọn.
Nếu như quên mất, không phải hắn lỗ nặng sao, là mất đi một món bảo vật của Thủy Tề Vương đấy !
Phải nói, ngay cả Như Ý Bổng của Tôn Ngộ Không cũng được lấy ra từ đấy.
Khoan, nói vậy...có khi Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới hay Sa Tăng đều có thể tồn tại ở thời đại này ??
Lưu Phàm thấy thế giới xung quanh này quá sức rộng lớn, căn bản là càng nghĩ càng đau đầu, càng nghĩ càng cảm thấy không thể hiểu thấu.
Hiệu ứng này như là leo núi vậy, nếu như làm ngơ, chỉ nhìn dưới chân mình từng bước, chính mình sẽ tiến lên trong chậm rãi và chắc chắn, nhưng, nếu như có tuyết lở, mình chắc chắn không chết cũng sẽ bị thương. Ngược lại, khi ngước mắt nhìn lên, có thể đoán định và né tránh tuyết lở, nhưng, nếu như tinh thần không đủ vững chãi, rất nhanh cảm thấy bị ngợp và hoảng loạn bởi chiều cao của núi.
Cái gì cũng là lưỡi dao hai mặt...
Lại mấy ngày lênh đênh trên biển, thiếu thốn Hỏa Nguyên Tố, loại như Hỏa Tự này đúng là đang hấp hối, Lưu Phàm cũng không phải không lo.
“ Trác Tử, chúng ta sao đi lâu đến vậy ??”
“P-Phàm ca, ngươi còn nhớ hôm trước gặp mưa to chứ, từ lúc ấy chúng ta đã lệch khỏi hải trình, mà ta cũng không tìm được đường quay lại nữa.” Hi Ngọc Trác hít một hơi thật sâu, nói. — QUẢNG CÁO —
Nàng đây là theo một cách định hướng cực kì sơ sài, chỉ nhằm thẳng vuông góc với mặt biển mà đi, nói chung là sẽ tới được, nhưng, một khi lạc sẽ là vô pháp sửa lại.
“Trác Tử, ta không muốn lạc lên đảo hoang đâu...” Lưu Phàm gục đầu xuống bàn, nói.
Vẹo nó, cho dù là cô nam quả nữ trên đảo hoang có thể tùy ý làm việc, nhưng, Lưu Phàm đây là không có chút gì nhu cầu, một lòng muốn tu vì tương lai đất nước.
Nếu Lưu Phàm không lầm, cuộc chiến giữa Âu Lạc và Triệu Quốc sẽ lên đỉnh điểm trong khoảng vài năm nữa, và chính tại thời điểm bế tắc ấy, Triệu Trọng Thủy – bậc thầy của ngành đào mỏ đã xuất hiện và đào mất nỏ thần.
Nhưng, nỏ thần và rùa thần Kim Quy cũng chưa hề xuất hiện...
“ Vẹo nó, từ giờ ta không nghĩ xa nghĩ xăm nữa, trước hết giải quyết việc bị lạc này !!” Lưu Phàm hét lên.
Mười mấy năm làm kẻ trầm cảm, chí ít cũng có một năm bỏ hết tất cả công việc mà nghiên cứu thiên văn, Lưu Phàm tự tin trên hải trình có thể tìm đường như các bậc xa xưa.
Khoan...
“ Trác Tử, nơi tiểu thư ngươi ở có sao chiếu không ??” Lưu Phàm hỏi.
“ Có, nhiều lắm, cả một biển sao, ta đếm không xuể, lâu ngày thành không để ý.”
“ Nếu vậy, hướng nào có ngôi sao sáng nhất, lúc xẩm tối ý ??” Lưu Phàm cố vớt vát.
“ Không nhớ.” Hi Ngọc Trác đáp, triệt để cho Lưu Phàm sụp đổ.
Cuộc đời lúc này đã lâm vào bế tắc, đường lối hắn đi không còn là con đường thiên lý nữa, chính là đi lạc, không cách nào tìm được bến bờ, tệ hơn có thể chết trôi ngoài biển.
-Rục !!-
“Lưu Phàm, ta vớt được cái gì này !!” Hỏa Tự giơ giơ trên tay chính là một thứ quả màu xanh. — QUẢNG CÁO —
Vỏ xanh ruột đỏ, ngoài lạnh mà trong còn lạnh hơn, thứ có thể sánh ngang với trò thả chai thủy tinh vượt biển, Lưu Phàm lúc này trông thấy, không khác gì tìm được một tia sáng cuối đường hầm.
“Dưa hấu !!!!” Lưu Phàm hai tay nâng lên thứ quả này, dáng điệu trân trọng hơn cả báu vật.
“ P-Phàm ca, đây là thứ gì đồ vật ??” Hi Ngọc Trác hỏi.
“ Là dưa hấu, ta không nghĩ nó cập vào đại lục lại muộn đến vậy, chả trách trước giờ ta chưa bao giờ thấy chúng ở Âu Lạc !!” Lưu Phàm tay không bẻ đôi vỏ xanh dưa hấu, nói.
Hỏa Tự lần đầu nhìn thấy thứ đỏ như vậy ở bên trong, tưởng là Hỏa Nguyên Tố được cất giữ, ngay lập tức lao đầu vào.
“Ày, không thấy nguyên tố, nhưng, thứ này là cực kì ngon a !!” Hỏa Tự độc chiếm một nửa quả dưa, nói.
Dĩ nhiên, bản năng châu chấu là ham ăn, hai vị còn lại rất nhanh bị cuốn vào, trực tiếp xử lý hết ruột đỏ bên trong. Lưu Phàm tiếc rẻ nhìn, thở dài, thực nói đối với hắn, dưa hấu không khác gì một thứ quả toàn năng, muốn ăn kiểu gì cũng được, cho châu chấu ăn cũng...không sai, chỉ là hơi phí.
“ Trác Tử, giong buồm theo hướng của những thứ trôi nổi này, nếu ta không lầm, có khả năng sẽ đến được một vùng đất có tiên nhân !” Lưu Phàm chỉ vào một dải dưa hấu đang lững lờ trôi trên biển, nói.
Dưa hấu, kiểu thả trôi một cách phú hào này, chắc chắn chỉ có một người, chính xác là Mai An Tiêm !!
Với niềm tin sắt đá sẽ được bám chân Mai An Tiêm, Lưu Phàm lên đường, một lòng hướng về biển lớn. Sóng gió cũng kinh khủng vô cùng, có thể không quật cường bằng ý chí của Lưu Phàm, nhưng, chắc chắn đã đánh ngã Hỏa Tự.
“ Lưu Phàm, nếu như ta chết, ta muốn được chôn bên dưới một ngọn cây có lá dài, nhỏ xuống thành từng giọt sương mỗi ngày trên cùng một vị trí, như vậy, có chết ta cũng không thiếu nước ngọt, có chết cũng không phải khổ cực và mặn mòi như thế này...” Hỏa Tự nói ra.
“Nốc viên Thanh Trác Đan này đi.” Lưu Phàm dí vào mồm đối phương một viên đan dược.
Hỏa Tự thực ra là bị say sóng, cực kì nặng say sóng, các triệu chứng mê sảng, mất khả năng di chuyển, nói nhảm này không hề hiếm thấy, chung quy là không chết nổi.
Phân tích một chút lý do vì sao Lưu Phàm và mấy tên còn lại miễn nhiễm, thứ nhất, Lưu Phàm là Thủy Tinh Linh, ra biển còn say sóng đúng là tự nhục vào huyết mạch, thứ hai, Hi Ngọc Trác sống ở biển từ lúc nhìn đời, lúc này say sóng quả thực là vô lý, thứ ba, với tên có hệ thống thính giác kinh khủng cỡ Tử Ly, những dao động của bề mặt sóng đối với hắn chính là một dạng nhạc trầm, không đáng nói, cuối cùng, Bạch Ngân kì thực là không tiếc linh lực và Mộc Mạch Thảo của Lưu Phàm để duy trì thi triển Mộc Không Khống ngăn cách với rung động mặt sóng, đảm bảo không bị mất đi hình tượng.