Phải nói, ma pháp đều dựa trên một hệ thống nhất định, ở góc độ của Lưu Phàm mà nhìn vào, hắn chính là đang thấy một loạt các loại khác nhau phép tính và mảnh ghép, chỉ cần để đúng người đúng thời điểm, chắc chắn sẽ hoạt động.
Ma pháp không hề mông lung, thậm chí đối với Lưu Phàm, nó cực kì giống nhập môn lập trình, không có gì phức tạp cho cam.
Đầu tiên để xây dựng pháp trận, hắn đã xác định các yêu cầu của thành phẩm, bao gồm: có khả năng đếm, có khả năng lọc ra tất cả nhân loại để khóa vòng, phải có khả năng trao đổi giữa các đơn vị khác nhau bên trong pháp trận, có thể tự động quy đổi ra kim.
Khá là tương đương với Khổng Linh Trận, có thể giữ điểm, đếm điểm và cướp điểm, cho điểm.
Lưu Phàm quyết định sẽ xây dựng từ gốc của Khổng Linh Trận, từ từ phát triển lên thành một cái hoàn chỉnh theo đúng yêu cầu.
“P-Phàm ca, ngươi cũng nên ăn lấy một chút gì đó, ta nghe mấy vị sư huynh nói ngươi đã ở lỳ chỗ này mấy ngày rồi...” Một cái quen thuộc giọng nói vang lên sau lưng Lưu Phàm.
“ Trác Tử, nói thật đi, chúng ta sẽ làm cho ra nhẽ !” Lưu Phàm có một điểm cáu giận, nói.
“ P-Phàm ca, nhẹ giọng một chút, ta sẽ từ từ kể lại cho ngươi.” Hi Thanh Trác tái mặt đi, khe khẽ đáp.
Lưu Phàm thở dài, ngay lập tức có chút đứng hình nhìn cái kia nữ tử bước vào. Nàng bây giờ chính là đồng phục Hưu Thạch Học Viện, chỉ khác là nữ đồng phục, chung quy tại thời đại này, cho dù là nam hay nữ đồng phục đều không có mấy sai biệt, nhưng, phải nói là cái kia trâm cài đầu quá sức tinh tế, tựa như tôn Hi Thanh Trác lên một cấp bậc đại điện thánh nữ không sai.
Hi Thanh Trác khi còn giả nam trang, hoàn toàn là có xu hướng duỗi tóc, che đi hết cả hai tai, còn có chút lấn lên mặt, chung quy là không có lộ ra bao nhiêu nhân diện, nhưng, lúc này tóc đã được búi lên cao, rành rành một cái kiêu ngạo cổ trắng, vô cùng kinh diễm.
Nàng căn bản là từ trên xuống dưới không có được quá khoa trương, nhưng, hai bên xương quai xanh gồ lên qua áo, tạo cho người ta một cảm giác nhẹ như cánh hồng, tưởng như chỉ cần đặt nàng ra gió là có thể bị cuốn đi vậy.
Phải nói đây tương tự một mẫu nữ nhân hài hòa giao thoa giữa hiện đại và cổ điển, thực là để cho Lưu Phàm cảm thấy xúc động.
“ Phàm ca, thứ nhất ta sẽ làm rõ, ta mệnh danh là Hi Ngọc Trác, không phải Hi Thanh Trác, nói chung là ngươi gọi ta là Trác Tử cũng không sao.” Hi Ngọc Trác tiến vào, từ từ nói.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Phàm gật gật đầu.
“ Nói về xuất thân của ta, ta chỉ là một cái nữ hầu thôi, là một cái tiểu thị tộc sống dựa vào Vương thị, nay Vương thị gặp nạn, ta đồng dạng bị rơi vào hiểm cảnh, hai bên lẫn nhau ảnh hưởng, chung quy chỉ còn lại ta và tiểu thư, nàng bảo ta cứ việc chạy, căn bản là nàng còn bận đại sự.” Hi Ngọc Trác nói ra.
“ Vương thị gặp nạn, hừm, Vương thị là nằm ở hướng đông mà, ngươi đã vượt một quãng đường kinh khủng đến vậy sao ??” Lưu Phàm bất ngờ.
“ Ừm, dù sao tiểu thư cũng là Đông Hiền Giả mà, nếu như ta không ở biển Đông với nàng, ai ở đây ??” Hi Ngọc Trác cười, phảng phất một vẻ hết lòng vì chủ.
Khoan...
Đông Hiền Giả ??
Vương...Thúy Kiều ??
“ Trác Tử, nói vậy ngươi tiểu thư là Vương Thúy Kiều ??” Lưu Phàm lộ ra vẻ không thể tin nổi.
“Ừm, ngươi còn nhớ thiên phú của ta chứ, ấy là Thực Tế Hóa, để có thể phát huy tối đa khả năng, ta buộc phải tưởng tượng rõ ràng hết sức vật ấy trong đầu, điều đấy yêu cầu ta phải cực điểm tốt ở hội họa, đều là tiểu thư đã dạy ta họa, chính nàng đã khiến ta có ngày hôm nay cường đại !!” Hi Ngọc Trác vui vẻ cười.
Cầm, kì, thi, họa, cái này đề mục trong Truyện Kiều đã nhắc qua, khẳng định Vương Thúy Kiều ở một mức độ vượt trội vô cùng, việc dạy lại cho Hi Ngọc Trác cũng không phải không thể.
Mọi chuyện lại như vậy tài tình...
“ Trác Tử, tiểu thư ngươi là gặp nạn gì ??”
— QUẢNG CÁO —
“ Có một bọn tên là Thông Thiên Nghiên Cứu Hội, bọn hắn không hiểu làm thế nào mà khóa chặt được tiểu thư, sau đó một tay đồ sát hết Hi thị và Vương thị.” Hi Ngọc Trác trầm giọng.
Vương Thúy Kiều thế nhưng là tiên nhân cấp bậc, nói cách khác, Thông Thiên Nghiên Cứu Hội là cỡ nào kinh khủng mới khóa được nàng.
“ Trác Tử, ngươi không định cứu tiểu thư sao ??”
“ Thông Thiên Nghiên Cứu Hội tai mắt khắp nơi, nếu như không phải vì đến nói chuyện với ngươi, ta đã không ăn mặc thế này, chung quy là tiểu thư sẽ không sao đâu, nàng nhất định sẽ đợi ta về giải cứu !!”
Lưu Phàm thoáng một chút nghĩ ngợi, hắn lúc này cân nhắc, hôm trước Thạch Sanh cũng đã biết tin Vương Thúy Kiều gặp nạn, nếu như vậy mà hắn vẫn bình tĩnh, căn bản vụ này có thể giải quyết hoặc là nằm trong tầm không quá sức khẩn cấp.
“ Phàm ca, ta đã đưa lại tín thư của tiểu thư cho An Dương Vương, ngài ngược lại sai người đến triệu ngươi vào cung, ta đã đi thay bọn hắn, mời theo ta vào cung...nhưng, trước hết ngươi vẫn nên ăn gì đó đi !!” Hi Ngọc Trác bối rối ngữ điệu nói.
Lưu Phàm cười nhạt, xác thực, dáng điệu này là của Hi Thanh Trác, Hi Ngọc Trác là Hi Thanh Trác, hắn phải chấp nhận điều đó, không thể nào cứ bám víu lấy quá khứ được.
Nghĩ lại, pháp trận này còn khá lâu mới đến điểm hoàn thành, Lưu Phàm tốt nhất là đi cho khuây khỏa đã.
“ P-Phàm ca, đây là quà chuộc lỗi của ta, ngươi...” Hi Ngọc Trác lấy ra từ trong ngực áo một nhành cây, đưa cho Lưu Phàm, nói.
“Giám định !!!”
Vạn Năm Rong Biển, diệu dụng: tăng lên tu vi Mộc hệ !!
“ Trác Tử, ngươi đây là tặng quà cho ta hay gián tiếp tặng cho Bạch Ngân đấy ??” Lưu Phàm cười cợt.
— QUẢNG CÁO —
“ Ngươi không phải là có Mộc hệ sao ??” Hi Ngọc Trác hai mắt tròn xoe nói.
Vẹo nó !
Lưu Phàm đây là quên mất, Hi Ngọc Trác không biết hắn có hệ thống giới hạn, không thể tiếp thu những thứ như thế này, hắn lại nói như vậy, chính xác là một dạng hiểu lầm nàng.
“ Bạch Ngân, tới nhận quà của hảo tỉ muội đi.” Lưu Phàm nói.
Ngay lập tức nhảy ra một đầu châu chấu xanh ngọc, Bạch Ngân lần này không có ở hình dạng đấy lâu, trực tiếp biến thành nhân dạng, thân mật tiến đến gần Hi Ngọc Trác, ôm chặt lấy nàng mà cảm ơn.
“ Khụ, to nhỏ cái gì lắm thế, còn phải thượng triều đấy !!” Lưu Phàm mắng nhẹ một câu.
Đường vào cung không có gì phức tạp, hoàng cung thậm chí còn hơi khiêm tốn so với tưởng tượng của Lưu Phàm, tường không cao, hào không sâu, cổng thành cũng không có dày nặng lắm, cảm tưởng như chỉ cần mượn Bạch Ngân một chút Không Gian Chi Lực là hắn có thể dễ dàng kéo nát vậy.
“ Không trách được, kinh đô lúc này còn sơ sài, đến khi Cổ Loa Thành chân chính được dựng lên, đấy mới là vững chãi kinh khủng, đến độ ngay cả Triệu Đà cũng phải để Triệu Trọng Thủy sang.” Hắn tự nhủ.
Một toán lính tiến ra, nhìn thấy Lưu Phàm, tất thảy đều cúi đầu trang trọng, đối đãi với hắn không khác gì một bậc anh hùng, đồng dạng bên cạnh Hi Ngọc Trác dường như thân phận nữ hầu của Vương Thúy Kiều cũng là cực cao, được người ta cúi đầu chào tương tự như hắn.
Không hổ danh là tiên nhân, ngay cả nữ hầu cũng được ăn sái không ít tiếng thơm.