Đêm tối mù tối mịt, nhưng, ngửa mặt lên trời vẫn có thể thấy được ánh sáng đang rọi vào, trên kia hằng hà sa số tinh tú đang chiếu xuống, Lưu Phàm thẩn thơ ngồi ngắm.
Sự tình này quả thực rất lạ, nhã hứng đến từ những lúc nguy hiểm nhất, những lúc khiến con người ta cảm thấy run rẩy nhất mới có thể hòa mình vào thế giới xung quanh, mới có thể cảm nhận được những điều trước giờ mình chưa từng cảm nhận.
Hắn nghĩ lại, lý do tồn tại của mình là gì...
Đối với Đỗ Xung, đó chính là lý tưởng cao đẹp ấy, thế còn của hắn là gì...
Hắn và cung, rốt cuộc là cung chọn hắn hay hắn chọn cung...
Ngọc Hoàng đưa hắn Tịch Thần hệ thống, mục đích là gì...
-Vụt !!!-
Một bóng thân ảnh đen vụt qua trước mắt Lưu Phàm, trên thân tỏa ra nồng đậm tử khí, một trận làm hắn rét lạnh cả sống lưng.
Lưu Phàm tất nhiên sẽ không buông ra một câu vô ích như ‘đứng lại’, hắn lẳng lặng mặc vào Vô Ảnh Bào, bật lên Ám Du, từ từ bám theo đạo bóng đen kia.
Không mất mấy lâu tìm, Lưu Phàm nhìn thấy một cái ma nhân hình thể quái đản, trước mặt là một tên lính đang bị trói chặt, xung quanh rễ cây kết thành một ụ lớn. Lính kia bị bịt mồm, hai mắt bị sơ sài che qua, trong đồng tử tựa như là vô ngần sợ hãi lộ ra.
“ Lưu Phàm, trước mặt ngươi là ma rừng, một trong những sinh vật ở thâm lâm mà ta ghét nhất, thường xuyên bắt người, hút cạn lấy máu.” Bạch Ngân tiếng nói vọng lên.
Lưu Phàm có chút đứng hình, hắn là một cái học bá, là một cái tốt đẹp hình mẫu học sinh, nhưng, có một chí mạng nhược điểm khiến hắn khó hòa đồng đến xung quanh, chính là nhát gan.
Phải nói, khi ở kiếp trước, bị bạn hồi cấp hai dọa sợ đến rơi vào sang chấn tâm lý, từ đấy lên cấp ba rất ít khi tham gia hoạt động tập thể, sợ dính phải những vụ truyện hay phim ma vô cùng.
Ma rừng trên thân tua tủa xúc tu, không ra hình rễ cây, càng là giống những con lươn đen hơn, từ từ bám lấy toàn bộ vị kia xấu số lính, có một chút tiếng khanh khách cười cực điểm quỷ dị vang lên.
“ Lưu Phàm, ngươi không cứu người à !!” Bạch Ngân nhìn cảnh trước mắt, bối rối nói ra.
“M-Ma...” Lưu Phàm tái mặt, hữu khí vô lực nói.
Kệ cho con kia ma rừng chỉ là Tàng Trung Cấp, Lưu Phàm đây đến tiểu cường còn sợ, căn bản là chịu không nổi cái nỗi này.
“ Ma cái đầu ngươi, ngươi nhát đến vậy sao ??” Bạch Ngân cực điểm bất lực thở dài.
Bỗng, đúng lúc ấy, ma rừng phát giác sau lưng mình có người, càng là không cảm thấy Lưu Phàm khí tức, tưởng có thể vớ được thêm mồi, từ từ quay đầu lại nhìn, nó trên mặt đen nhẻm hiện ra hai đôi u đồng đồng tử, tròn xoe mở ra nhìn.
“ Hỏa Tự, chạy !!!” Lưu Phàm cùng Hỏa Tự hai tên đều sợ ma, nháy mắt quay đầu bỏ đi.
“ Chủ nhân, có ma !!” Ai ngờ được loại này Ma Linh Tử Ly cũng sợ chối chết, trực tiếp bật Vận Tốc Âm Thanh lên vút qua.
Bạch Ngân ngao ngán lắc đầu, bật lên Thiên Lý Lộ, khóa ba tên đang cuồng chạy này vào bên trong, bọn hắn nước mắt đều có chút sắp chảy ra, một mực chỉ muốn thoát khỏi chốn này.
“ Lưu Phàm, nhắm mắt lại, giương cung, bắn một đạo Tiễn Khí, thế là được !!” Bạch Ngân bám vai Lưu Phàm, nói.
“ Nói thì dễ lắm !!” Lưu Phàm hậm hực, trên tay Cốt Kiếp Cung hiện ra, run run hướng về ma rừng.
Ma rừng nhận ra nguy hiểm, định lao đến ngăn chặn, Hỏa Tự cùng Tử Ly đồng thanh:
“ Nó đến !!”
Lưu Phàm đang ngưng tụ trong tay Tiễn Khí tan đi, run run quay đầu định chạy tiếp.
-Bẹp !!!!!-
Ai ngờ Tử Ly lớn giọng quá, vô tình vận dụng sóng âm, trực tiếp oanh đến nát bét con này ma rừng, lính kia cũng được thoát ra, quay sang quỳ lạy cảm ơn Lưu Phàm.
“ Lưu Phàm, Tử Ly, Hỏa Tự, các ngươi hôm nay đều xui xẻo rồi.” Bạch Ngân nhìn một đoàn lớn ma rừng kéo đến, nói.
Vô số ánh mắt hiện ra, chằm chằm nhìn về phía này, cực điểm đáng sợ, Lưu Phàm, Hỏa Tự, Tử Ly cả ba đều cúi thấp đầu, không dám hé mắt.
Bỗng, hình ảnh đại tướng quân Đỗ Xung trong đầu hắn hiện lên, Lưu Phàm tự vấn, cảm giác mình đây là quá sức thấp hèn, sợ ngay cả một loại ma rừng tu vi chỉ ở Trung Cấp.
“ Các ngươi hiểu nhân loại ngữ không ??” Lưu Phàm đứng phắt dậy, hét lớn.
Ma rừng im lặng...
“ Các ngươi hiểu tinh linh ngữ không ??” Lưu Phàm nói ra bằng tinh linh ngữ.
Ma rừng tất cả vẫn chưa hề động đậy gì...
“ Các ngươi hiểu thú linh ngữ không ??” Hỏa Tự bị Lưu Phàm thúc, nói ra.
Ma rừng bất động...
“ Con vẹo nó, hiểu tiếng của ta không ??” Cuối cùng Tử Ly phun ra ma linh ngữ.
-Rụp !!- Ma rừng đồng thời gật đầu.
“ Phiên dịch lại cho bọn chúng này, các ngươi là ma nước Nam, suốt ngày ăn người nước Nam, lúc này hẳn đã quen khẩu vị, nếu như người Triệu Quốc tiến vào, các ngươi hẳn là sẽ bị đổi món, như thế không dễ chịu gì.
Ta có nghe câu, sống làm người nước Nam, chết làm ma nước Nam, ý nói chính là các ngươi dù là một loại ma vật thấp kém, nhưng, khi đất nước lâm nguy, tất cả đều sẽ tận trung, hơn nữa, các ngươi đã chết một lần rồi, giờ còn nuối tiếc gì mà không đóng góp cho Âu Lạc.
Nếu như thấy hợp lý, ta sẽ chỉ cho biện pháp, lúc này tất cả chậm rãi sang trại địch, ở đó ăn uống thế nào cũng được, các ngươi sẽ không phải ăn trong sự tủi nhục với đồng bào mà sẽ cảm thấy tự hào, việc các ngươi hút máu lúc ấy là đóng góp !!”
Tử Ly liến thoắng thuật lại lời Lưu Phàm, kèm vào đó là một ít tâm linh vũ mị, khiến cho câu từ bội phần có tính thuyết phục.
Không mất mấy lâu, đoàn này ma rừng hóa thành từng con vật nhỏ mà đen, dân gian thường gọi là vắt, bọn chúng lợi dụng địa thế từ từ bò doanh trại quân Triệu.
“ Tổ quốc ghi công...” Lưu Phàm nhìn đoàn ma vật này ra đi, bất giác cảm thấy xúc động, cũng đồng thời là không còn sợ ma.
...
“Cái gì thế này, cả mấy cái lều đều không còn bóng người nào, các ngươi đào ngũ nhanh đến thế ư !!” Tên quân quản Triệu Quốc cay đắng ném xuống đất tập điểm danh, nói.
Bỗng, từ đâu xuất hiện hai đạo dây leo, trong chớp mắt đã bịt mồm tên quân quản, lôi hắn xềnh xệc vào rừng sâu, hoàn toàn không có lấy một tiếng hét tiếng rên, vô thanh mà cũng gần như vô hình, phải nói ma rừng làm việc rất tốt.
...
Thế mới thấy, cho dù là giống gì, sức mạnh của lý trí luôn có tác dụng lớn, việc nô lệ người ta cũng chỉ có thể đến mức kiểm soát nhục thể, nhưng, để khiến người ta can tâm tình nguyện lao đầu vào lò lửa, ấy phải nhờ vào lý trí, phải chính lý tưởng ấy đủ cao đẹp cho người ta hi sinh.
Lưu Phàm vốn trước đây đã thấu đạt rất nhiều đạo lý, hắn hiểu về luân thường, hiểu về chu kì vận động của một tổ chức hay đất nước, thời hoàng kim là nước thái dân an, thời loạn lạc là trăm họ lầm than, nhưng, chìa khóa để một lần nữa hướng tới quang vinh chính là ý chí và lý tưởng, một khi đã giác ngộ, giống như Đỗ Xung vậy, con người ta sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi những cái xô bồ này nữa, tất cả sẽ một lòng, theo lý tương vươn lên, theo ý chí trỗi dậy, đập tan đám mây mù đeo bám trên đầu mà bừng sáng.
Đó là chu kì vận động, và điều Lưu Phàm làm chính là giữ cho chu kì đấy lặp lại một cách ngắn nhất có thể, tất cả nằm ở việc hắn nắm trước cốt truyện, chỉ cần gặt xuống Triệu Trọng Thủy, Âu Lạc sẽ thái bình.