Một tổ đội được lấy cảm hứng từ chính những quân cờ tướng, hiện tại số lượng thành viên đã đủ, ấy mới sinh ra một chuyện.
Lãnh Nhã Cơ, vốn chỉ là đội trưởng cho vui, lúc này liền phải viết báo cáo, còn là báo cáo bắt buộc để nộp lên An Dương Vương.
“Bắt đầu đánh giá thôi vậy, trước hết liệt kê ưu nhược, sau đó thống nhất định đoạt điểm số.” Nàng thở dài, hai chân vắt lên bàn rượu, nói.
*Số hiệu số 00, An Dương Vương – Thục Phán, kĩ năng đến từ An Vương Giới: tăng toàn bộ cảnh giới của đồng minh được chỉ định lên cảnh giới của bản thân, tương đương Tàng Thần Cấp.
Nhận xét sơ bộ: (trống)
Rõ ràng không ai có quyền đánh giá một vị cao hơn mình.
*Số hiệu 01, Độc Hành Xa – Lãnh Nhã Cơ, kĩ năng đến từ Không Gia Giới: gấp đôi tất cả chỉ số của Không Gian hệ.
Nhận xét sơ bộ: (trống)
Căn bản tự nhận xét thì quá sức chủ quan, không thể làm như vậy.
*Số hiệu 02, Độc Hành Xa – Tam Thiên, kĩ năng đến từ Không Gia Giới: gấp đôi tất cả chỉ số của Không Gian hệ.
Nhận xét sơ bộ: (trống)
Đã lâu không gặp, hắn ta trốn tiệt trên Tiên giới, không thể bao quát mà nhận xét.
*Số hiệu 03, Tả Cuồng Mã – Đinh Tùng, kĩ năng đến từ Tế Trận Giới: hiến tế linh lực để chữa thương hoặc tự hiến tế thân thể để đổi lấy linh lực.
Nhận xét sơ bộ: Cực kì nguy hiểm, nói chuyện đối với hắn nếu như không phải đội trưởng thì không thể dọa được. Hắn và Đinh Khương có hiềm khích với Lưu Phàm, rất dễ nhảy vào đánh sống đánh chết. Hoạt động trong Cung Đình Xạ Tuyến rất tích cực, không ngại khó ngại khổ.
*Số hiệu 04, Hữu Cuồng Mã – Đinh Khương, kĩ năng đến từ Tế Trận Giới: hiến tế linh lực để chữa thương hoặc tự hiến tế thân thể để đổi lấy linh lực.
Nhận xét sơ bộ: Trưởng thành và biết kiềm chế hơn Đinh Tùng, nhưng, chung quy vẫn có thể đánh nhau bất cứ lúc nào, cần cẩn thận khi giao tiếp. Hoạt động chăm chỉ, có chút hơi vô hồn, nhưng, chưa có nhiệm vụ nào hắn không hoàn thành.
*Số hiệu 05, Toàn Tinh Tượng – Lưu Phàm, kĩ năng đến từ Toàn Cấm Giới: ngăn cản tất thảy ma pháp trong phạm vi 10 bước chân xung quanh hắn.
Nhận xét sơ bộ: Đa năng, tốt tính, hoạt động tựa như một ngọn cuồng tiễn, chỉ biết tiến, không biết lùi, đã nhiều lần tự nhảy vào tử cục.
Căn bản Lãnh Nhã Cơ cùng Lưu Phàm mang một cái hôn ước, nhận xét này cực kì chủ quan.
*Số hiệu 06, Toàn Thể Tương – Lý Lệ Thanh, kĩ năng đến từ Toàn Thể Giới: chuyển hóa bản thân thành nguyên tố toàn phần, miễn nhiễm với tất cả sát thương vật lý.
Nhận xét sơ bộ: Làm nhân viên nằm vùng trong Thông Thiên Nghiên Cứu Hội rất tốt, đã cứu Âu Lạc một kiếp nạn, nhưng, dám đẩy đồng đội là Lưu Phàm vào một thế cục sát chết đúng là không thể chấp nhận được !
Lại một cái nhận xét của sự chủ quan, Lãnh Nhã Cơ đúng là đã khác xưa, phong thái băng lãnh và nghiêm túc khi làm việc đã không còn, lúc này nàng đang trong trạng thái ‘có Lưu Phàm’, tâm thế mềm mỏng và đương có chút không vững chắc, tựa như một thiếu nữ không sai.
Lãnh Nhã Cơ dừng lại, hướng về phía quầy rượu, nói:
“Trương Du, ngươi thấy ta có khác nhiều không ??”
“Hửm, dĩ nhiên là rất khác, ngươi đã uống ít đi nhiều rồi.” Trương Du cười, có chút bất ngờ trong ngữ điệu.
Nhớ lại khi ấy, hắn một thân tu vi còm cõi, cỡ chỉ ở Nghệ Cao Cấp, ấy vậy vẫn bất chấp mà lao vào thế giới tinh thần của nàng, song song đối chiến với không biết bao nhiêu oan hồn yêu thú. Lãnh Nhã Cơ trải qua gần một năm yên bình này, tất cả đều nhờ Lưu Phàm.
“Không, ý ta là...tính cách của ta có dễ ưa hơn không ??” Lãnh Nhã Cơ ngập ngừng, đáp.
“Cũng đôi chút, ít rượu ít lời ra, ngươi đã không còn là người bất mãn với nhiều thứ xung quanh, có thể gọi là biết mở lòng.” Trương Du nói ra.
Ròng rã gần ba thập kỉ bị oan hồn yêu thú ám ảnh, hằng đêm đều chịu cảnh đày đọa đến ngàn vạn lần cắn xé, dĩ nhiên tâm hồn nàng cũng không còn bình thường nữa.
Người ta thường nói, cây rừng cao nhất, đón nắng gắt và mưa rào to nhất cũng là cây rừng trưởng thành nhất, Lãnh Nhã Cơ trải qua không biết bao nhiêu năm đau khổ cũng không khác là bao, cảm xúc đã bị trai sạn đi rất nhiều.
Lưu Phàm tuy là một kẻ vì nước quên mình, không màng đến nữ sắc, nhưng, hắn suy cho cùng vẫn là nam nhân, vẫn sẽ từng chút một để ý đến Lãnh Nhã Cơ, cũng bởi vậy nàng đã buộc bản thân phải tự mình thay đổi, học cách trở thành một cây non xốc nổi.
Hắn cũng như vậy, là thứ ngạo mạn không bao giờ chịu cúi đầu, cho dù là Xương Cuồng hay giao long hai nước đều không thể bẻ đi cái thứ ý chí sắt đá đến mức điên rồ ấy. Có lẽ không phải bởi vì hắn là một kẻ tự nhận mình tốt, chỉ là hắn không cho phép mình gục ngã, bởi rằng đất nước còn cần.
Lãnh Nhã Cơ không hề nắm được mục đích của Lưu Phàm, nhưng, dù là nàng hay bất kì ai cũng đều nhận ra lòng yêu nước của hắn.
“Trương Du, ngươi...nghĩ thế nào về việc đa thê ??” Lãnh Nhã Cơ hỏi.
“Chuyện này vốn rất bình thường, nhưng, thường câu hỏi ấy phải nói đến chính ngươi, phái nữ các ngươi mới là người nên cảm thấy bức bối.” Trương Du đáp lời.
Nàng thoáng lặng người, nhìn lại một loạt mỹ nhân xung quanh Lưu Phàm, ai cũng đều không thua kém, vấn đề ở chỗ chính nàng cũng không muốn chia sẻ.
(Nếu mấy vị muốn thắc mắc việc mối quan hệ của Lưu Phàm với các nhân vật cổ tích khá là hời hợt, tác xin nhân đây giải thích luôn. Nếu như đã từng đọc qua những bộ đồng nhân Naruto, đặc biệt là Onepiecie, rất dễ để cảm thấy khó chịu ở những chi tiết main quá sức cơ trí, quá sức tính toán mà mất đi vẻ đẹp đơn thuần, chân chất của hai người ấy.
Ở đây cũng như vậy, tác khẳng định không một nhân vật cổ tích nào sẽ được đưa vào hậu cung, các tiền bối đã có công ghi chép, tác đây chỉ viết phần tiếp theo, không dám thay trắng đổi đen, không dám phá nát hình tượng các nhân vật cổ tích.
Cổ tích luôn là chuyện hoang đường, có người thích, có kẻ chê, tác cũng như vậy, nhân vật nào cũng sẽ được tác cố gắng làm chân thực hóa, tựa như Dã Tràng, Cuội và sắp tới là Từ Thức, các vị ấy không phải không lương thiện, nhưng, như Chí Phèo từng nói ‘ai cho ta lương thiện’, họ bị chính hoàn cảnh đẩy vào tình huống ấy, đừng đòi hỏi họ phải tốt như Thạch Sanh.
Hẹn gặp Thủy Tinh nha !!)
Lại nói, việc quan trọng nhất là các nàng đều sẽ là nhân vật chủ chốt với đất nước, Lãnh Nhã Cơ không thể sớm ngày đã gây ra bất hòa, như vậy thiệt không ai khác ngoài chính Âu Lạc này.
Tại sao ư ??
Người ta nói tương lai mới là thứ quan trọng, xét đến các yếu tố cấu thành thiên tư và thiên phú của Hi Ngọc Trác, Mục Tiểu Miên, Vũ Hậu Thanh, Lý Lệ Thanh...tất thảy đều nghịch thiên. Chỉ cần các nàng không chết, trong một thập kỉ tiếp đến, chắc chắn có thể so sánh cùng Lãnh Nhã Cơ.
“Ta không muốn chia hắn đâu...” Lãnh Nhã Cơ nằm bò ra mặt bàn, thở dài.
“Hắn là Lưu Phàm hả, ừm ừm, nam nhân như vậy mà không chia, thực có chút ích kỷ, hắn rất toàn năng a !!” Trương Đông nói ra.
“Không muốn...nhưng...với tình hình này có khi ta lại phải cân nhắc.” Lãnh Nhã Cơ tiếp lời.
Nắng đã lên, Cổ Loa Thành lại một lần nữa đón bình minh, Lãnh Nhã Cơ cả một đêm bên vò rượu lúc này mới đứng dậy. Nàng bước ra ngoài, khe khẽ quan sát một chút động tĩnh.
Yên bình..quá sức yên bình.
Từng ngụm hô hấp đều cảm thấy hương thơm thoang thoảng, còn có thể nhận ra chút ngọt trong miệng, ấy đều là tác dụng của việc linh khí nơi này cực điểm dày đặc, đối với ai cũng có lợi.
Việc có một cơ thể khỏe mạnh, tu vi tăng nhanh đến từ linh khí gia trì này thực sự đã làm thay đổi rất nhiều thứ. Theo tâm lý học, việc cảm thấy thoải mái về mặt thể chất ảnh hưởng cực lớn đến tâm trạng, cũng vì thế những người sống lành mạnh thường tự nhận bản thân hạnh phúc.
“Lưu Phàm, nếu như có thể tiếp tục cùng ngươi bảo vệ nơi này...đến vĩnh hằng, ta nguyện đánh đổi tất cả.” Lãnh Nhã Cơ cười nhẹ nói ra.
-Rùng !!!-
Đúng lúc ấy, từ một ngọn đồi ngoài kinh thành phát ra một tiếng nổ vang trời.
“Lãnh thị !” Lãnh Nhã Cơ nháy mắt nhận ra địa điểm ấy, lòng như lửa đốt mà nhanh chóng trở về.
Bỗng dưng nàng cảm giác cả thân mình bị Song Tu Thủy Hỏa Thần Ưng nhấc lên, được Vô Danh kéo lên ngồi trên lưng Thần Ưng. Vô Danh cười một tiếng, nói:
“Áp Tinh Phệ Nhật thức tỉnh, ngươi sắp được gặp một trong những thượng cổ sinh vật hiếm hoi còn sót lại, nên lấy làm mừng đi.”
“Áp Tinh Phệ Nhật...là thứ gì ??”
“Khi xưa, do loạn thế mà Nhân giới bất ổn, tự nhiên sinh ra 10 mặt trời và 9 mặt trăng, Ngọc Hoàng lúc ấy trong tay không có đủ thần thông, buộc phai nhờ đến Áp Tinh Phệ Nhật giúp một phen, cũng chính là nhờ nó đi ăn hộ 9 mặt trời và 8 mặt trăng. Cho dù Áp Tinh Phệ Nhật chỉ là một con vịt thành tinh, nhưng tu vi ở Tinh Thần Cấp, còn mang theo khả năng biến tướng thu nhỏ tùy ý, cực kì nghịch thiên.” Vô Danh nói một tràng dài.
“Thứ quái vật như vậy...trước giờ vẫn ở Lãnh thị sao ??”
“Ừ, Áp Tinh Phệ Nhật từ sau khi nuốt mặt trời lâm vào cảnh đói khát, nó buộc phải tìm những nguồn năng lượng cực lớn mới có thể tồn tại, chính vì vậy, người ở Lãnh thị từ ngàn xưa đã giúp nó ngủ đông với lời hứa nguyện mãi trông coi cho vẹn toàn.” Vô Danh đáp lời.
Một con vịt thành tinh...thế nhưng có khả năng nuốt cả lấy mặt trời mặt trăng...
(Không bịa đâu, đây là truyền thuyết địa phương ở Điện Biên, qua việc đối chiếu nó na ná câu chuyện Hậu Nghệ bắn nát 9 mặt trời, tác nghĩ thực sự đây là chuyện của nhân gian dựng lên mới đưa vào.)
“Nó có phải một mối nguy cơ không ??”
“Có, hoặc là không, đối với những thứ quá mạnh, mang theo khả năng của thực lực tuyệt đối như vậy, những gì tốt có thể biến thành xấu, những gì không thể cũng trở nên có thể, chung quy là chúng ta chỉ nên cầu may.” Vô Danh đáp.
Từ dưới mật thất sâu ngàn thước của Lãnh thị, một con vịt cổ lùn ngoi lên, phá từng tầng mật thất tựa như giấy mỏng. Trên đầu nó có một sơi lông tím, mỏ có 9 chấm đỏ đại diện cho 9 mặt trời. Vịt nhỏ trông qua trông lại, phát hiện thế giới này đã khác xưa không biết bao nhiêu lần, nó kêu lên mấy tiếng, có chút chán nản.
“Áp Tinh Phệ Nhật, ta là tộc trưởng Lãnh thị ở thời đại này, mong ngươi chiếu cố.” Một vị nam tử bước ra, cúi đầu hành lễ với vịt nhỏ, nói.
“Quạc !!”
Nam tử ấy ngay lập tức quay sang một bên, tìm về một con Thú Linh làm thông dịch viên, tạm hiểu như sau:
“Hiện tại Ngọc Hoàng đang như thế nào ??”
“Rất ổn, rất ổn, Xương Cuồng có thức giấc một lần, nhưng đã bị quân ta công nát !”
“Xương Cuồng mà các ngươi cũng có thể đối phó, điều đó ta không tin !!” Vịt nhỏ đáp.
Nó có thể hiểu tiếng người, nhưng, cái thứ mỏ vịt này khiến nó không thể phiên âm đúng được, vẫn cần nhờ một con Thú Linh khác làm thông dịch.
“Đó là phân thân thần hồn của Xương Cuồng, nói thiếu là lỗi của ta.” Lãnh Nhã Cơ đúng lúc ấy đáp xuống, nói.
“Hửm, ai ngờ ta lại có một vị muội muội đẹp như vậy.” Vịt nhỏ cười quang quác.
Nói đến đây, tạm hiểu Áp Tinh Phệ Nhật cũng là một đầu Đại Địa Chi Tử, coi như có chung gốc gác với Lãnh Nhã Cơ.
“Không ai thân thiết đến mức đấy, ngươi vì sao lại thức dậy ??”
“À, ta có thể cảm nhận một nguồn năng lượng tự nhiên cực kì mạnh mẽ, giống như là lôi điện mới giật ở đâu đó vậy, ta muốn mò đến ăn.” Vịt đáp.