Không bao lâu sau, Lưu Phàm đã dẫn độ tên Khôi Lỗi Sư về trước Cổ Loa Thành, đứng đó mà quan sát một chút trận chiến, xem xem có cách nào tiêu diệt triệt để Hắc Bạch Cấm Vệ không.
Quả thực là rất kinh khủng, Thạch Sanh vừa giương lên Bích Ngọc Cầm Cung, ngưng tụ một đạo tiễn mang theo Thổ Nguyên Tố, tưởng chừng có thể bắn hạ mấy tên liền, nhưng, đổi trắng thay đen, hai tên Thủ Tu đã được đưa đến, chặn đi đòn tấn công không mấy khó khăn.
-Vù vù vù !!!!-
Đúng lúc ấy, gió Bắc nổi lên, quất từng đạo vô cùng thô bạo vào mặt đất, tất thảy nhân loại cũng có thể cảm nhận không ít áp lực. Lưu Phàm cảm giác như ngụm hô hấp của mình có chút khó khăn, nhìn sang đồng dạng là tên này Khôi Lỗi Sư đang chịu hoàn cảnh giống vậy.
“Nam Đại Thánh Thánh Gióng !!!!” Đúng lúc ấy, từ thiên không lòa lên một đạo ánh sáng, đồng thời là tiếng gọi kia vang lên như cuồn cuộn giữa thiên địa này.
Phải nói, một câu sáu chữ như vậy có thể dịch thiên chuyển địa, căn bản không phải nhân vật tầm thường.
“Bắc Sơn Vương Sơn Tinh !!!!!”
“Tây Lãnh Nhân Thạch Sanh !!!!”
“Đông Hiền Giả Vương Thúy Kiều !!!”
Liền tiếp tiếng gọi vang lên như vậy, thiên địa run rẩy, không gian co quắp, tất cả như nhỏ bé vô cùng dưới áp lực ấy.
Lưu Phàm nhận ra thứ tình thế này không hề đơn giản, một hơi kêu gọi cả Tứ Trụ của Âu Lạc, lại còn không phải dùng thứ pháp thuật gì, đơn giản chính là bốn tiếng gầm thô bạo. Hắn kéo Khôi Lỗi Sư lên lưng, mặc vào Vô Ảnh Bào, cực tốc phi hành về Cổ Loa Thành.
“An Dương Vương, vừa rồi là ai ??” Lưu Phàm lên gác cao, gấp gáp hỏi.
“Là tiếng gọi của thủy tổ, là tiếng gọi của huyết mạch tất thảy con dân Âu Lạc này...truyền thừa Thần Nông đời thứ tư – Kinh Dương Vương !!!” An Dương Vương đáp lời.
Lưu Phàm thoáng nuốt một ngụm nước bọt, Kinh Dương Vương...chính xác là thủy tổ Âu Lạc, so ra còn muốn cao hơn Lạc Long Quân, chính cũng bởi Lạc Long Quân là con trai Kinh Dương Vương.
Dã sử chép Kinh Dương Vương tên húy là Lộc Tục, là người hình thành nhà nước sơ khai đầu tiên vào năm Nhâm Tuất 2879 TCN, đặt quốc hiệu là Xích Quỷ. Lãnh thổ của quốc gia dưới thời Kinh Dương Vương rộng lớn, phía bắc tới sông Dương Tử (cả vùng hồ Động Đình), phía nam tới nước Hồ Tôn (Chiêm Thành), phía đông là Đông Hải (một phần của Thái Bình Dương), phía tây là Ba Thục (Tứ Xuyên, Trung Hoa ngày nay). Kinh Dương Vương truyền ngôi cho con là Lạc Long Quân.
An Dương Vương tên có chút tương đồng với Kinh Dương Vương, nhưng, lại là được sinh ra sau hàng ngàn năm, căn bản không thể so sánh.
“Vì sao thủy tổ lại gọi Tứ Trụ như vậy, bọn hắn căn bản không thể dời chỗ của mình quá dễ dàng.” Lưu Phàm khó hiểu hỏi.
“Vì thủy tổ là người đã tạo ra các thần khí mà Cung Đình Xạ Tuyến của các ngươi, ngài cũng tạo ra An Vương Giới của ta, ngài biết rằng ta sẽ là người lo vấn đề đó...quan trọng hơn, ta biết vì sao thủy tổ lại phải dùng đến một trong những lực lượng mạnh nhất như vậy...” An Dương Vương cực điểm nghiêm trọng đáp.
“Tại sao ??” Lưu Phàm thoáng rùng mình, hỏi.
“Ma Thần đáng sợ nhất trong lịch sử Xương Cuồng đã thức giấc...” An Dương Vương đáp, trên thân đã lộ ra một lớp vũ trang kinh khủng.
“Để ngăn Xương Cuồng, cần bao nhiêu lực lượng ??” Lưu Phàm e ngại nói ra.
“Nam Đại Thánh Thánh Gióng khi gặp được lời thủy tổ kêu gọi sẽ đạt đến trạng thái Phù Đổng Thiên Vương, một lần nữa sở hữu đủ 5 đại thần khí,
Bắc Sơn Vương Sơn Tinh khi được thủy tổ kêu gọi sẽ tiến vào trạng thái Tản Viên Chi Thần, sức mạnh có thể coi sánh ngang với 1 ngàn Thổ Thần,
Tây Lãnh Nhân Thạch Sanh sẽ ngay lập tức vượt qua huyết mạch, trở thành toàn phần Thổ Tiên, sở hữu khả năng triệu hồi cả một mảnh đại lục từ Tiên giới xuống,
Đông Hiền Giả Vương Thúy Kiều khi được kêu gọi sẽ chuyển thành trạng thái hắc hóa, có địa vị tương đương một trong Bát Tinh Quỷ Vương của Ma giới.
Thậm chí được phủ thêm thần thông của An Dương Giới, chưa chắc bốn người bọn hắn đã có khả năng ngăn chặn Xương Cuồng.”
An Dương Vương nói ra một tràng.
“Rốt cuộc An Vương Giới có khả năng là gì ??” Lưu Phàm hỏi
“Chuyển tất cả đồng minh được chỉ định lên đến cùng một cảnh giới với ta...là Tàng Thần Cấp trong mười phút, nếu có sự hiện diện của thủy tổ, ta có thể duy trì một canh giờ.”
Lưu Phàm nín lặng rồi, Tứ Trụ đều là những nhân vật hủy thiên diệt địa, chỉ thiếu một chút thời gian là có thể tấn thăng thành thần, ấy vậy mà nói không thể so cùng Xương Cuồng sao ?? Kể cả khi đã được thủy tổ phù hộ hay được An Dương Vương đẩy lên Tàng Thần Cấp sao ??
Rốt cuộc Xương Cuồng thứ này có thể làm gì ??
“Đừng bất ngờ như vậy, nếu như ngươi, ngay cả ngươi sinh ra là một con kiến, nhưng, nếu như được sống ở long mạch dồi dào nhất trên Tiên Giới, tuổi thọ tương đương với thiên địa này, ngươi chắc cũng mạnh đến mức độ ấy.” An Dương Vương đáp.
“Ngài định thế nào, Cung Đình Xạ Tuyến cũng có thể được An Vương Giới bảo hộ, nếu như được cả bọn hắn vào giúp sức, nhẽ nào không thể so sánh ???” Lưu Phàm nói ra.
“Không thể, các ngươi không thể được Thủy Tổ gọi tận danh xưng, chỉ có thể dựa vào một danh xưng đã được cả thiên địa này chứng giám mới có thể nhận được chúc phúc của Thủy Tổ, trước đó thì đừng mong có thể đối chọi với Xương Cuồng.” An Dương Vương đáp lại.
“Thế tại sao Thủy Tổ không can thiệp !!!!” Lưu Phàm cảm nhận được sự bất lực, gào lên trong một nỗi tuyệt vọng.
“Ngài không thể, ngài là Thủy Tổ của chúng ta, ngài là một trong những nhân vật vĩ đại nhất vạn giới, cho dù can thiệp vào một thế giới đã là không được, lẽ nào lại có quyền can thiệp vào một đại lục nho nhỏ như chúng ta, ngài chỉ có thể chúc phúc thôi !!!” An Dương Vương đáp.
Ra là vậy, đã là người đứng trên cao, làm gì, nhìn gì cũng phải nghĩ đến vạn giới, ngàn vạn thế giới đều không thoát khỏi tầm quan tâm của Kinh Dương Vương, Lưu Phàm cũng không thể trách.
-Ùng !!!!-
Sau một hồi chấn động, thiên địa này bỗng dưng chuyển sắc, nguyên tố chi lực tưởng chừng đã vượt khỏi tầm với của con người, mất tăm mất tích trong không gian.
Xương Cuồng...hắn đang tới..
-Oành !!!-
Giáng từ thiên không xuống, phóng từ dưới đại địa lên, đều không phải, Xương Cuồng chân chính rạch một đường chống dọc thương khung, mở ra một cổng hỗn độn không gian mà xuất hiện. Có kẻ ngay lập tức ngất đi, trẻ con trong thành đồng loạt cất tiếng khóc vang trời, một vài người đang bạo bệnh trực tiếp đột tử, căn bản khí tức của Xương Cuồng đã lớn quá, mạnh quá, không vật gì tránh khỏi tầm ảnh hưởng.
Cả một gốc đại thụ sừng sững hiện ra, các chi tiết bên trên đều đã là ấn kí, không một tấc một thước nào là yên bình, đâu đâu cũng là nồng nặc yêu khí, cực kì hung bạo.
“Ta hỏi ngươi, đây là thời nào, đây là thành nào ??” Xương Cuồng cứ như vậy mà cất tiếng, ngắn gọn, đáng sợ, tựa như một thứ tử thần đang sờ gáy người nghe.
“Đây là Âu Lạc, đây là Cổ Loa Thành, là thứ ngươi không thể đạp đổ !!!” An Dương Vương đáp lại.
Lưu Phàm biết An Dương Vương đang sợ, à không, biết rằng tất thảy nhân dân đang sợ, nhưng, sợ đâu có nghĩa là luồn cúi, sợ đâu có nghĩa là nhún nhường. Dù sợ, hắn hay An Dương Vương đều sẽ đứng thẳng mà bước đến đối mặt Xương Cuồng, không hề úy kị thứ ma vật ấy !!
“Hỗn hào, thiên địa gọi ta là em, tuổi ta so với ngươi lớn gấp ngàn vạn lần, đúng là thứ kiến đỏ cắn bừa !!” Xương Cuồng gầm lên.
“Long Thập Nhất Tử Hi Hỏa Long !!!” Kinh Dương Vương trên trời cao một lần nữa gọi tên.
Hi Ngọc Trác nhận được ban phúc, nửa thân hình đã mặc lên một lớp long lân màu đỏ, từng vảy từng vảy đều như đang hừng hực hỏa diễm, càng là trên đầu mọc ra hai nhánh long giác ẩn chứa vô ngần lực lượng. Tu vi nàng bạo tăng, khí thế tựa như đã ăn đứt Lưu Phàm.
“Lộc Tục hả, ngươi lại bất lực như vậy sao, chỉ có thể ở trên đó mà gào. Ta không quan tâm ta yếu hơn ngươi, nhưng, chắc chắn việc ta ăn từng đứa hậu duệ của ngươi sẽ không phải là việc dễ chịu gì !!” Xương Cuồng quỷ dị phát ra âm thanh.
Một cây sừng sững, to không thấy hết tán, nhìn không hết thân cây, ấy là Xương Cuồng. Kẻ thù truyền kiếp của Tân Nhân Loại, của Kinh Dương Vương Lộc Tục, của Lạc Long Quân Sùng Lãm.