Chương 22
Edit Độc tem
Bệnh dị ứng của Trình Việt Lâm phải uống thuốc ba ngày liên tục mới coi như hết toàn bộ. Nhưng anh thà mặc áo kín cổ đến công ty làm việc mỗi ngày chứ không nghỉ phép ngày nào, Nguyễn Chỉ Âm cũng bị tính chuyên cần của anh làm cho cảm động.
Anh của hiện tại so với mấy năm trước thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Hồi còn học trung học, Trình Việt Lâm luôn dẫm trên giới hạn cuối cùng của cô, mà hiện tại, Nguyễn Chỉ Âm có thể cảm nhận được Trình Việt Lâm cũng đang cố gắng cùng cô chung sống vui vẻ.
Chỗ cua còn thừa lại tối qua, Nguyễn Chỉ Âm lấy làm mỳ xào cua sốt dầu hành, chỉ là món này toàn bộ vô bụng cô. Còn Trình Việt Lâm mỗi ngày chỉ được ăn mỳ sợi nhạt nhẽo.
Trong công ty, dự án Bắc thành vẫn tiếp tục tiến hành đâu vào đấy.
Căn cứ theo hợp đồng hai bên ký kết cuối cùng, Lâm Hằng bỏ vốn 65%, nhưng những công việc triển khai phát triển khác thì do Nguyễn thị thực hiện toàn bộ, sau này lợi nhuận sẽ chia năm năm.
Điều kiện trong hợp đồng quá tốt, làm cho Nguyễn Chỉ Âm có chút chột dạ, thậm chí còn suy đoán ý đồ của Trình Việt Lâm, bởi vì ngoại trừ phối hợp với anh để xây dựng thân phận và hình tượng ra cô dường như không phải làm gì cả.
Cho đến bây giờ, trong cuộc hôn nhân này, cô mới là người được lợi nhiều hơn.
Bên phía Lâm Thành, kể từ lúc Tần Quyết nằm viện đã không còn động tĩnh gì, ngay cả dự án hợp tác y tế trước kia phát triển khá tốt cũng bị gác lại.
Mặc dù Nguyễn Chỉ Âm không muốn thừa nhận nhưng quả thật là hành động vứt bỏ quan hệ của Tần Quyết gần đây đã khiến cho Lâm Thành không thể không thu lại một số hành động. Mặc dù không muốn nhìn thấy dự án Bắc thanh được thuận lợi đẩy mạnh đến vậy nhưng ông ta vẫn thận trọng không động chân trong thời gian này.
Chỉ là Nguyễn Chỉ Âm càng chán ghét Tần Quyết hơn, cô thật sự không muốn bị động tiếp nhận sự ''trợ giúp'' của hắn.
Trong phòng họp, Nguyễn Chỉ Âm đang cùng người phụ trách của Lâm Hằng thống nhất các vấn đề trong hợp đồng.
'' Phó tổng Nguyễn, ngài còn có điều khoản nào khác muốn bổ sung không?''
Người được Lâm Hằng phái tới trao đổi với nguyễn thị là Trọng Nghi giám đốc bộ phận khai phát. Vốn tưởng là người bên đầu tư thì vị giám đốc này hẳn sẽ rất kiểu cách trong việc thúc đẩy công việc, nhưng sự thật chứng minh lối suy nghĩ của cô đã sai, đối phương cực kỳ dễ nói chuyện, lại có phần kính trọng cô.
Nguyễn Chỉ Âm nhớ lại lúc ban đầu cô giành lấy dự án Bắc Thành từ trong tay vị giám đốc này mà cảm thấy ngại.
Nguyễn Chỉ Âm xem sơ qua hợp đồng, nâng mắt nhìn đối phương: "Chi tiết cần bổ sung Hạng Bân trước đó đã thêm xong rồi, đợi lát nữa kiểm tra xác nhận xong, ngày mai tôi sẽ tự mình qua ký hợp đồng.''
" Được'' Trọng Nghi mỉm cười đáp lời, chần chờ một lát, lại thăm dò hỏi:
''Chuyện cắt băng khởi công ngài có muốn trực tiếp bàn với Trình tổng không?''
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy ngẩn người ra, đây là lần đầu tiên có người biểu đạt thẳng mối quan hệ cá nhân của cô và Trình Việt Lâm. Mấy ngày nay, mặc dù Trình Việt Lâm có vài lần ' khỏe ân ái ' trước đám người Tần Quyết nhưng Nguyễn Chỉ Âm hiểu rõ, bọn họ cũng không thật sự tin tưởng của cô với Trình Việt Lâm là vợ chồng có tình cảm bình thường.
Nhưng câu hỏi này của Trọng Nghi lại giúp cô nhận thức được một cách rõ ràng: Ở trong mắt không ít người, cô và Trình Việt Lâm quả thật đã là vợ chồng, có quan hệ thân mật nhất.
Cảm giác được điều đó quả thật có chút vi diệu.
Lúc học tập ở nước ngoài, cô cũng thuê phòng sống cùng bạn, nhưng Trình Việt Lâm lại không giống những người bạn chung phòng đó.
Mặc dù hai người cùng nhau sống dưới một mái hiên, cuộc sống cũng ngày càng tự nhiên, nhưng lại không phải là bạn cùng phòng bình thường.
Nguyễn Chỉ Âm đè xuống điểm khác thường này, thoáng nhìn ánh mắt của Trọng Nghi, cô thản nhiên nở nụ cười, gật gật đầu:
'' Ừ, tôi sẽ nói với anh ấy.''
Giấy phép quy hoạch của Chính phủ đã có, kế hoạch chi tiết của bộ phận lập kế hoạch cũng đã hoàn thành, sắp tới dự án sẽ bắt đầu khởi công.
Mặc dù công việc tiếp theo sẽ có người bên dưới phụ trách, nhưng chuyện cắt băng khởi công, quả thật cần Trình Việt Lâm tham dự.
--
''Sếp, Xích mích của Lâm Triết và phu nhân ........Đại khái là những chuyện này.''
Trong văn phòng tổng tài, Bạch Bác vừa báo cáo xong chuyện Trình Việt Lâm giao cậu đi điều tra trước đó, sau đó thầm đổ mồ hôi thay cho Lâm Triết.
Mắt thấy Trình Việt Lâm cau mày, sắc mặt ngày càng khó coi, Bạch Bác hơi do dự, nói:'' Tuy rằng người Lâm gia có tâm tư đen tối, nhưng hình như cũng là phu nhân dạy cho Lâm Triết một bài học, sau này Lâm Triết vẫn luôn trốn phu nhân."
Người nhà Lâm gia thật sự tham lam, không biết cái gọi là liêm sỹ, con gái nhà người ta vừa quay về nhà lại có thể có ý định để Lâm Triết tiếp cận Nguyễn Chỉ Âm, tính toán cưới người ta.
Đây không phải là đụng vào họng súng của boss sao?
Ngón tay thon dài của Trình Việt Lâm gõ nhẹ trên mặt bàn, giọng nói như băng lạnh:
'' Mang những chuyện quấy rối này của Lâm Triết truyền ra ngoài, đừng quên thêm một số thân phận cho hắn.''
Trong ngôn ngữ lẫn ánh mắt đều lộ rõ sự lạnh lẽo.
Bạch Bác hiểu ý trong nháy mắt, tuy rằng Trình Việt Lâm không muốn gây ảnh hưởng đến phu nhân nhưng lại muốn cho Lâm Triết thân bại danh liệt.
Mà cũng lạ, bản thân Lâm Triết tin xấu không ít, không chỉ có bằng cấp giả, còn gian lận trong các kỳ thi quan trọng, đều là nhờ Lâm Thành phí công dập dùm hắn.
Đối phương là anh họ của Lâm Tinh Phỉ, chỉ cần có người bảo vệ, blogger chắn hẳn đồng ý nhận tin tức này, âm thầm làm việc, có thể đưa người vào ngục dạy dỗ vài năm.
Ngoại trừ Lâm Triết ra, thanh danh của Lâm Tinh Phỉ cũng đã xuống dốc không phanh, e là lại bị liên lụy tiếp. Bởi vì chuyện của Lâm Triết cũng là do Lâm Thành xử lí, Lâm Tinh Phỉ cũng là người trong cuộc thôi.
Boss đây là một chiêu chỉnh hai người, tuyệt!
Bạch Bác gật đầu, đúng lúc muốn đứng dậy ra ngoài, Trình Việt Lâm hình như lại nhớ ra gì đó, đột nhiên gọi cậu lại, thờ ơ mở miệng :
'' Cậu có biết gần đây trong nhân viên công ty đang bàn tán chuyện gì không? ''
Anh nhăn mày nhìn Bạch Bác, anh hỏi là vì trưa nay Tiền Phạn dùng ánh mắt cổ quái nhắc nhở anh --
" Anh Lâm, dù sao cũng là đi làm, có một số việc vẫn là nên chú ý một chút, đừng để cho nhân viên nhìn thành trò cười.''
Trình Việt Lâm lúc ấy không rõ tình hình nội bộ, lúc này mới không nhịn được hỏi Bạch Bác.
Mà Bạch Bác đang đối mặt với anh, sắc mặt rất là rối rắm, chần chờ một hồi lâu, mới uyển chuyển mở miệng:
"Sếp...... Hay là, mai sếp đừng mặt áo kín cổ nữa.''
Trình Việt Lâm cau mày, giống như cuối cùng cũng nghĩ ra, đuôi lông mày hơi nhếch lên, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, uể oải đáp :'' Ồ, biết rồi.''
Thật sự là anh không đoán ra, chỉ là vì dị ứng nên mặc quần áo kín đáo một chút lại có thể khiến mọi người phát sinh chuyện ...... Hiểu lầm này.
Bạch Bác nhìn xa trông rộng thấy tâm tình của ông chủ hình như cũng không tồi, cậu như trút được gánh nặng, cuối cùng xoay người ra khỏi văn phòng.
Cậu đi rồi, Trình Việt Lâm day day ấn đường, khẽ cười một tiếng, phải một lúc lâu sau mới xóa sạch những suy nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu.
Trong lúc anh muốn xem tệp hợp đồng của Trọng Nghi trình lêm thì di động trên bàn vang lên -- Bèn vươn tay nhận điện thoại.
Giọng nói của cảnh sát Diệp mang theo niềm vui lan tỏa:
'' Trình tổng, trợ lý của cha anh năm đó đã quay về Lam Kiều tự thú.''
--
Trình Việt Lâm sau khi nhận điện thoại của cảnh sát Diệp thì nhận tiếp điện thoại của ông cụ Nguyễn, một mình anh về nhà cũ, gặp Qúy Dịch Quân cũng vừa đến thăm ông cụ, đang chuẩn bị rời đi.
Hai người đối mặt, Qúy Dịch Quân mỉm cười chào hỏi:
'' Trình tổng đã lâu không gặp.''
"Quý tiên sinh." Trình Việt Lâm khẽ gật đầu, nhưng không giống gọi '' chú nhỏ'' như bình thường.
Qúy Dịch Quân cũng không để ý, gật đầu đáp nhẹ một tiếng, nói:'' Chú Nguyễn vẫn đang chờ cậu, tôi đi trước.''
Nói xong, đi về hướng cửa ra vào.
Vừa tới cửa, anh trầm mặc quay đầu lại, đúng lúc thấy hình dáng Trình Việt Lâm vừa biến mất ở khúc cua trên cầu thang.
Qúy Dịch Quân nhớ lại lần đầu tiên gặp Trình Việt Lâm lúc tám năm trước, khi đó Trình Việt Lâm còn là một cậu thiếu niên chưa lớn, trực tiếp mang tư liệu của đám người Dương Tuyết giao cho anh, sau đó lập tức bước đi.
Vòng vòng vo vo, cũng coi được đền bù như mong muốn.
Lúc Nguyễn Chỉ Âm trở về biệt thự, phòng khách to như vậy lại tối thui không có ánh sáng.
Cô lập tức bật đèn, nhíu mày, ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt trong không khí.
Tầm mắt dừng lại trên người đàn ông trong phòng khách, Nguyễn Chỉ Âm dừng một chút, mở miệng nói:
" Trình Việt Lâm, sao anh không bật đèn?''
Đối phương lặng thinh ngồi trên sô pha, ánh mắt thờ ơ, gạt tàn trên bàn trà có mấy cái tàn thuốc.
Trình Việt Lâm không nói gì, cô nhạy bén phát hiện cảm xúc của anh rất âm u.
Nguyễn Chỉ Âm đứng dậy đi đến trước mặt anh, mở miệng hỏi:
'' Anh sao vậy?''
Trình Việt Lâm khôi phục tinh thần, chậm rãi đối mặt với cô, sau đó cười thành tiếng, uể oải lắc đầu:
''À, Không có gì, hút mấy điếu thuốc thôi.''
Lúc ra ngoài, Nguyễn Chỉ Âm nói tan ca muốn cùng Cố Lâm Lang đi dạo phố mua ít đồ, anh không ngờ cô lại về sớm đến vậy.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn dáng vẻ không sao cả của anh, thở dài nói: ''Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe đó, sau này vẫn nên ít hút lại.''
Đây là lần đầu tiên cô thấy Trình Việt Lâm hút thuốc.
Trình Việt Lâm nhướng mày, ánh mắt trêu chọc, cười nói:'' Nguyễn Chỉ Âm, gần đây cô quan tâm chuyện của tôi hơi nhiều đó? Sao nào, còn muốn quản cả chuyện tôi hút thuốc?''
Nguyễn Chỉ Âm nghẹn lời, lấy gói thuốc trên bàn trà, nhăn mặt nói:'' Tôi là sợ mình bị ép hút hai điếu, hại thân.''
Sau đó, cô chỉ vào dòng chữ trên gói thuốc nói:'' Hút thuốc có hại cho sức khỏe, nếu anh không nghiện thuốc thì nên hút ít thôi.''
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống chung nhà của hai người khá tốt, cô cũng không muốn trơ mắt nhìn anh rơi vào con đường nghiện thuốc lá.
Trình Việt Lâm tùy tiện đáp:'' Ừ''
Dứt lời, nhìn thấy ánh mắt của cô, lại lắc đầu :'' Biết rồi, sau này không hút nữa.''
Anh không nghiện thuốc lắm, bình thường rất ít hút thuốc, nhiều nhất cũng chỉ hút hai điếu khi có xã giao, vừa rồi cũng là vì tâm tình không được vui nên mới hút nhiều một chút.
Hiện tại bị cô lấy ra nói, cảm xúc không vui này cũng tan đi không ít.
Nhưng khi anh nghĩ xong, đã thấy Nguyễn Chỉ Âm chớp mắt hỏi anh :
'' Vậy, vừa rồi sao anh lại hút thuốc?.''
Trình Việt Lâm nâng mắt nhìn cố, đáy mắt cất giấu sự nghiên cứu nhàn nhạt. Một lát sau, anh khẽ cười một tiếng, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, giọng nói hơi mơ hồ :
'' Đại khái là vừa xử lí xong một số việc, lại phát hiện không giống như trong suy nghĩ của khiến cả người như được giải thoát.''
Vụ án năm đó, nhân chứng mấu chốt nhất chính là Từ Tín trợ lí bên cạnh của cha Trình, khoản tiền kia đúng là đã qua tay đối phương, nhưng Từ Tín lại biến mất sau khi cha Trình vào nhà lao.
Cảnh sát Diệp gọi điện thoại đến, bởi vì cha mất, Từ Tín quay về Lam Kiều tụ thú đồng thời khai báo rõ ràng chi tiết sự tình năm đó mà ông ta biết được.
Tuy rằng còn cần những chứng cứ khác nữa nhưng Trình Việt Lâm đã gần như hiểu rõ ngọn nguồn.
Nghĩ vậy, Trình Việt Lâm thờ ơ dựa vào sô pha, khóe môi khẽ nhếch lên, quay đầu đối diện Nguyễn Chỉ Âm:
'' Nguyễn Anh Anh, lúc trước cô nói tôi vừa kiêu căng lại thô lỗ, nói đúng lắm.''
Giống như cha anh, năm đó làm ăn quá hăng hái, vô hình trung đoạt mất miếng bánh ngọt của nhiều người, mới có thể từng bước bị dẫn kết cục đó.
Trong lòng Trình Việt Lâm rất rõ ràng, trên thương trường đề cao nhất là lợi ích. Nếu đổi thành anh, chẳng lẽ cũng sẽ ung dung thản nhiên đi theo con đường đó hay sao?
Nghĩ đến vấn đề này, trong nháy mắt anh cảm thấy hơi trống rỗng.
Nguyễn Chỉ Âm không ngờ Trình Việt Lâm lại có lúc tự xuy xét bản thân, càng cho rằng có cái gì đó đã kích thích anh, nên nhẹ giọng an ủi nói :'' Anh không cần nghĩ như vậy, thật ra anh có rất nhiều ưu điểm.''
" Ồ?'' Trình Việt Lâm nhìn cô chớp mắt, giống như đang đợi câu tiếp theo.
Nguyễn Chỉ Âm cong môi ;
'' Tôi nói thật đó, hơn nữa hiện tại anh đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi.''
Trình Việt Lâm thản nhiên nói:
'' Ví dụ như?''
Nguyễn Chỉ Âm nể mặt tâm tình đang không tốt của anh, đành phải vắt óc suy nghĩ đối phó sự cố chấp của anh -
:'' Ví dụ .... Anh luôn chủ động làm việc nhà rửa chén nè, rất nhiều anh trai không làm được ''
" Mỗi ngày đều đưa đón tôi đi làm, cũng không bao giờ than phiền.''
" Gần nhất còn giúp tôi rất nhiều việc, lại không có yêu cầu gì quá đáng.'' Ít nhất là cho tới bây giờ.
Nói xong, cô lại nhìn anh cười nói:'' Tuy rằng hồi trung học tính tình có hơi kiêu ngạo, nhưng cũng biết giữ mình trong sach, không ăn chơi trác táng, chọc phá bạn bè như người khác, thích yêu sớm và đổi bạn gái liên tục.''
Cái này chứng minh được bản tính của anh căn bản không xấu.
Nếu không, ở buổi tổ chức hôn lễ cô cũng không lựa chọn gọi điện thoại cho Trình Việt Lâm.
Nhưng vừa dứt lời, người đàn ông lại cười nhạt một tiếng:'' Chuyện này thật ra cô nói sai rồi."
Nguyễn Chỉ Âm mù mờ nhìn anh. Nói sai rồi? Sai cái gì? Rõ ràng là cô đang khen anh, mà anh lại không thừa nhận?
Trình Việt Lâm đối mặt với con ngươi trong suốt của Nguyễn Chỉ Âm, chỉ thấy cô chẳng có chút ý thức nào, vì thế thu hồi tâm tư, ngân nga giọng điệu nói:'' Tôi không phải - - từng chọc ghẹo cô sao?''
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy hơi sững người, nhất thời giật mình, cười yếu ớt, lắc đầu nói:'' Tôi nói không phải loại chọc ghẹo này, hơn nữa tôi cũng đáp trả toàn bộ rồi, không tính toán với anh nữa.''
Nhiều lắm anh cũng chỉ là giày vò cô giảng một số đề, chép bài tập, hoặc là khi cô muốn tìm người xin chỉ bảo thêm thì làm một số việc vặt vãnh quấy rối.
Đương nhiên cô sẽ cảm thấy phiền, nhưng sẽ yên lặng hại anh bị phạt thêm, nhìn anh đứng trước trường đọc bản kiểm điểm là bực bội cũng tan biến.
Trình Việt Lâm đăm chiêu nhìn vẻ mặt của cô, sau đó vòng vo đổi đề tài :'' Cuối tuần này có rảnh không?''
Nguyễn Chỉ Âm nhìn anh, qua mấy giây suy nghĩ, gật đầu nói:'' Có việc à?''
"Ừ, theo tôi đi tham dự tiệc tối.'
Trình Việt Lâm không nói rõ ràng, nhưng Nguyễn Chỉ Âm đã hiểu ý từ dáng vẻ của đối phương, đến lúc đó anh muốn cô phối hợp để '' khoe ân ái'' trước công chúng.
Chuyện này vốn nằm trong thỏa thuận kết hôn, vì thế Nguyễn Chỉ Âm cũng không cự tuyệt, bèn gật đầu lên tiếng trả lời:'' Được, tôi sẽ dành thời gian.''
Ánh mắt người đàn ông hơi thay đổi, sau đó đứng dậy, lấy ra một chùm chìa khóa trong ngăn bàn, đưa cô. Nguyễn Chỉ Âm do dự nhận lấy, lại hỏi: "Đây là cái gì?"
" Ngăn tủ tầng thứ hai bên trái trong phòng sách, có không ít trang sức, cô đi chọn đi.'' Trình Việt Lâm thản nhiên nhìn cô, thấy cô như muốn từ chối, lại tiếp tục nói :'' Là tiệc mừng thọ của bà cụ Nghiêm, vừa hay cô chọn giúp tôi xem có món nào thích hợp làm quà mừng không.''
Anh đã nói như vậy, Nguyễn Chỉ Âm không thể không đồng ý, gật đầu, cầm cái chìa khóa lên phòng sách trên lầu 2.
Phòng sách được sắp xếp rất đơn giản, trên các kệ sách thẳng hàng xếp đầy sách, bàn làm việc to lớn ngăn nắp đặt ở chính giữa phòng.
Tuy rằng cô không thường vô đây, nhưng vẫn biết ngăn tủ tầng thứ hai bên trái mà Trình Việt Lâm nói là chỉ cái nào.
Dùng chìa khóa mở cánh cửa nặng nề của két an toàn ra, nhìn thấy bên trong là một gia tài trang sức rực rỡ được lích lũy qua bao lâu nay đều nằm trong này, ngay cả Nguyễn Chỉ Âm cũng sửng sốt không thôi.
May mắn là bảo vệ trong khu biệt thự đủ tốt, nếu không kẻ trộm chỉ cần nhắm vào chỗ châu báu chất đầy trong két an toàn này là thật sự có thể phát tài.
Suy nghĩ trong chốc lát, cô chọn một chiếc vòng cổ đính đá rubi lấp lánh phát sáng trong chỗ trang sức kia làm quà mừng thọ.
Nguyễn Chỉ Âm từng có vài lần giao tiếp với bà Nghiêm, đối phương đã năm sáu mươi tuổi, chuộng nhất là trang sức bằng đá rubi. Tuy số đá rubi đính trên vòng cổ này không được tính là quá nhiều nhưng đắt ở chỗ trong suốt, không có loại tương đương, rất hiếm có.
Đang chuẩn bị đóng cửa két an toàn, cô bất ngờ nhìn thấy một cái vòng tay trong góc tủ.
Đó là hàng best seller của nhà T, Nguyễn Chỉ Âm hồi còn học đại học năm hai cũng mua một cái.
Chỉ là cô hơi xui xẻo, còn chưa kịp mang lên tay, trên đường về trường học gặp tên móc túi coi như chưa từng sở hữu nó.
Khoảng thời gian đó, Nguyễn Chỉ Âm luôn trong suy nghĩ thương lượng chuyện hủy bỏ hôn ước với ông nội và lo chuyện du học, nên hay mất tập trung, căn bản không chú ý tới chung quanh.
Vòng tay này là hàng hót năm đó của nhà T, giá cả cũng không đắt.
Nguyễn Chỉ Âm chú ý tới nó thật ra là bởi vì nó quá mức bình thường khi nằm trong đám trang sức châu báu nổi bật này.
Mặt khác, các món trang sức khác vừa nhìn là biết là từ những buổi đấu giá chụp lại chỉ có chiếc vòng tay này là không phải.
Vậy thì, sao Trình Việt Lâm lại để một chiếc lắc tay đặt trong két an toàn?
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, phía sau đã truyền đến tiếng động.
'' Chọn xong chưa?''
Trình Việt Lâm một tay đút túi quần đứng dựa vào cạnh cửa, tầm mắtdừng chỗ vòng tay trên tay Nguyễn Chỉ Âm, nhướng mày thản nhiên nói:
" Nguyễn Anh Anh, đừng nói cô muốn chọn cái này nha?''
" Cái đó, cô không thể chọn''
Âm cuối trong lời nói hơi lên cao, ngữ điệu thảnh thơi.
" Vì sao?'' cô không nghĩ ngợi nhiều, miệng nhanh hơn não đã hỏi thành câu.
Sau khi bình tĩnh lại, đang lúc muốn giải thích tại sao cô muốn chọn vòng tay này, thì Trình Việt Lâm đã khoanh tay từ từ bước tới.
Vóc người anh cao, trên cao nhìn xuống đối mặt với cô, ánh mắt thâm thúy nói :'' Em nói xem?''
Nguyễn Chỉ Âm hơi động đậy lông mày, mím môi rồi nói:
'' Là vì có ý nghĩa đặt biệt?''
Bằng không anh cũng không mang một cái vòng tay bình thường như vậy cất trong két an toàn, còn cố ý để riêng ra một vị trí.
Trình Việt Lâm nhếch môi, khẽ cười một tiếng, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, hờ hững mở miệng nói :'' Vừa rồi em nói hồi trung học tôi không có yêu sớm, thật ra cũng nói sai rồi --"
Ánh mắt anh do dự một lát, lại nhớ đến chuyện hôm nay cùng ông cụ Nguyễn đề cập.
Anh nhíu mày, cất giọng trầm thấp đều đều nói :
'' Vòng tay này, là của mối tình đầu để lại cho tôi đấy, không thể cho em như vậy đâu.''
Lời của tác giả:
Bạn Trình: Giỏi thật, Năm đó tôi chạy theo tên trộm gần hai con phố đó .