- Hu... đại ca... đừng chết... chết rồi ai cho bọn em tiền...
Hắn nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng, lại bị đám đàn em ầm ĩ đến khó chịu.
- Im! Còn nói nữa mau cút sang Nam Cực.
- Dạ.
Không thể không nói bây giờ hắn đang khó chịu tột độ. Nhớ lúc trước hắn bị tập kích bị bắn mấy phát đạn, cả người còn bầm dập vì bị đánh. Tưởng chừng sắp chết, ai ngờ may mắn lúc đó một tên đàn em của hắn đi qua. Đến giờ tịnh dưỡng hơn 2 tuần mà mấy cái xương bị gãy mãi không lành lại khiến hắn muốn phát hỏa. Hắn hận bây giờ không thể xuống giường đi tìm cô.
- Tìm ra thằng khốn Trầm Thần đó chưa?
Hắn liếc mắt hỏi một tên đàn em.
- Dạ, đại ca. Trần Thần 9 ngày trước đã quay lại Mỹ rồi.
- Sao bây giờ mới nói cho tôi biết?
Hắn tức giận. Tên đàn em thì nuốt một ngụm nước bọt mặt mày rúm ró.
- Đừng trách em... tại lúc đó anh đang hôn mê... bọn em sao nói?
- "..."
Cả người hắn bây giờ thực sự rất mệt mỏi. Nghĩ lại lúc đó... Túc Kiều bị Trầm Thần cho uống 1 viên thuốc... càng nghĩ lòng hắn càng như lửa đốt.
Chết tiệt... xương với cả gãy...
_______________
Cùng lúc đó, cô bị nhốt ở biệt thự Lâm Hải ngoại thành. Khi tỉnh dậy, đầu đau nhức chẳng nhớ được cái gì. Mà Trầm Thần cũng chẳng bận tâm nói cho cô biết. Anh ta sai người canh chừng cô, hàng ngày mang cơm lên đầy đủ.
- Thiếu... gia... hôm nay... Túc Kiều tiểu thư lại không ăn..
Một tên thuộc hạ đi xuống thông báo. Trầm Thần đang xem xét tài liệu thì hàng lông mày hơi nhíu lại. Dạo gần đây, anh ta đã mua chuộc được một số lão già có tham vọng trong tổ chức. Chỉ cần châm ngòi ly gián cho nội bộ sôi sục. Chắc chắn Hoàng Dịch sẽ ra mặt giải quyết... vậy nên anh ta đang nghĩ ra phương án an toàn.
Vậy mà còn có chuyện của cô nữa khiến anh ta muốn điên cả đầu. Đã mất trí nhớ thì thôi đi. Lại còn lằng nhằng rắc rối. Nếu không phải cô có giá trị lợi dụng thì Trầm Thần đã xử lí cô luôn rồi.
Vứt tập tài liệu trên bàn, Trầm Thần đứng dậy đi lên cầu thang đến phòng của cô. Mở cửa phòng, đập vào mắt anh ta là khung cảnh cực kì yên tĩnh. Cô ngồi đó như người vô hồn nhìn về phía cửa sổ. Đến khi cô quay lại, nhìn thấy Trầm Thần... trong lòng nổi lên cảm giác quen thuộc nhưng lại rất cảnh giác.
- Sao không ăn cơm? Cô muốn tuyệt thực à?
- Tôi... tôi không muốn ăn... tôi còn chẳng nhớ nổi bản thân là ai...
Trầm Thần nhìn cô, gương mặt tiền tụy không còn vẻ hồn nhiên xinh xắn như lúc trước nữa. Không hiểu sao trong lòng Trần Thần lại hiện lên cảm giác xót xa...
- Mau ăn đi.
Trần Thần bê khay thức ăn cho cô nhưng lại bị cô cự tuyệt gạt ra. Không may khay thức ăn đổ, mảnh vỡ thủy tinh cứa vào tay Trầm Thần.
- Cô...
- Anh không sao chứ? Tôi xin lỗi.
Cô vội vàng chạy lại cầm bàn tay của Trầm. Vốn dĩ vừa nãy Trầm Thần tức giận định tát cô nhưng anh ta lại thôi vì thấy cô lo lắng cho mình...
- Không sao. Vậy thì cô xuống phòng ăn với tôi.
Trầm Thần rụt tay lại, quay người đi nhưng cô ở phía sau lại lên tiếng.
- Anh tên gì?