Hứa Tri Ý chưa được bỏ gì vào bụng nên cô mới cảm thấy nhoi nhói ở bụng mình nếu là trước đây thì cô sẽ không quá quan tâm đến việc đói hay no của mình nhưng bây giờ thì khác rồi, hiện tại cô còn đang mang thai, cô không ăn nhưng con của cô muốn ăn, cô có thể nhịn đói nhưng con của cô không thể. Trước sự săn sóc, tỉ mỉ của Khương Từ Diễn cô ăn rất ngon miệng, quan trọng hơn là nhưng món do Á Siêu nấu ra đều rất hợp với khẩu vị của cô hiện tại bây giờ. Hứa Tri Ý ăn dần no gương mặt cũng trở nên hồng hào thấy rõ, cũng khiến người đàn ông nhẹ lòng hơn.
Khương Từ Diễn chợt rời đi nghe cuộc điện thoại từ ai đó, Hứa Tri Ý cũng đúng lúc nhận được tin nhắn, người nhắn cho cô chính là bác hai của cô. Hứa Tri Ý vội bỏ đũa, nội dung là:
[ Tiểu Ý, bác muốn gặp cháu, cháu có thể đến gặp bác không? Địa chỉ là XXX, bảy giờ tối này được không? Bác muốn nói vài chuyện về liên quan đến tài sản của bố con, còn nữa…con đừng đưa cậu thanh niên đó đi cùng được không? Có cậu ta, bác không thể nói những chuyện này ]
Hứa Tri Ý không chút do dự, cô lập tức đồng ý. Hứa Tri Ý cũng muốn biết thời gian qua bác hai của mình đã sống cực khổ thế nào, cô muốn biết tất cả mọi thứ về bà ấy, thứ đã khiến bà ấy trở nên như bây giờ và những người đã làm bà ấy tổn thương. Hứa Tri Ý vội đặt điện thoại xuống lại cúi đầu ăn lấy ăn để như không có chuyện gì khi Khương Từ Diễn quay lại. Anh cũng không nhận ra sự khác mà dịu dàng vuốt mái tóc cô.
“ Còn muốn ăn nữa không? “
“ Em ăn no rồi, ăn nữa thì không thở nổi “
Nói rồi cô cười nghệch với anh.
Tối đến Hứa Tri Ý nghĩ đi nghĩ lại lí do để ra ngoài nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra được lí do nào hợp lí để có thể một mình đi gặp bác hai mình đến khi cô nghe thấy Khương Từ Diễn có việc gấp cùng Á Khanh ra ngoài, cô lập tức lặng lẽ thay một bộ đồ khác đợi đến khi anh dặn dò vài chuyện rồi rời đi, cô mới chịu rời khỏi phòng vệ sinh.
Hứa Tri Ý phóng xe thật nhanh đến địa chỉ hẹn khi cô đến nơi đây lại không có nhà cửa xung quanh chỉ có cây với những bãi đất hoang, không có lấy một bóng người ban đầu Hứa Tri Ý còn sợ hãi không dám bước xuống xe nhưng khi cô nhìn thấy bác hai của mình từ xa đi đến, cô vui mừng xuống xe còn chưa kịp mở miệng gọi bà ấy, từ đằng sau hai bàn tay đã lao đến bịt lấy miệng cô bằng một cái khăn đen, Hứa Tri Ý không kịp thích ứng đến khi cô chợt bừng tỉnh thì thuốc trong khăn đó cũng đã ngấm vào người, Hứa Tri Ý bất tỉnh nhân sự, bác hai của cô cũng khó khăn chầm chậm đi thật nhanh đến bà ấy nước mắt đầm đìa cùng với tiếng cười thỏa mãn của Phùng Thiệu Hinh.
“ Hứa Tri Ý à Hứa Tri Ý, cuối cùng cô cũng phải bại trong tay tôi thôi, hahah”
Hắn ta đã lấy mẹ mình để làm mồi nhử dụ Hứa Tri Ý đến nơi này, Phùng Thiệu Hinh đủ thông minh khi biết được chỉ cần Hứa Tri Ý ngày đêm bên cạnh Khương Từ Diễn thì sẽ không ai đụng vào cô được, chỉ có dùng mẹ của hắ mới có thể lừa được cô.
“ Tiểu Ý, bác hai xin lỗi con “
Phùng Thiệu Hinh, huýt lên một tiếng, hai tên đàn ông từ đâu chạt ra siết lấy hai bên cánh tay của mẹ ruột mình, hai tên đó không chút do dự kéo lấy bà ấy đi như kéo phải con gì. Còn Phùng Thiệu Hinh thì đưa Hứa Tri Ý đi vào cánh rừng ở bên hắn đưa cô đến một cái cây cao dùng dây thừng cột chặt cô vào thân cây, hắn thảnh thơi châm một điếu thuốc nhìn trời cao phì phèo.
…
Chín giờ tối.
Khương Từ Diễn cũng trở về, anh mệt mỏi tìm lên phòng mình lại không nhìn thấy Hứa Tri Ý anh chỉ đơn giản nghĩ cô đi lung tung đâu đó trong nhà nên cũng không mấy khẩn trương, sau khi tắm rửa xong còn chưa kịp mặc bộ đồ ngủ vào bên ngoài Á Siêu đã gõ cửa.
Hắn từ bên ngoài nói vào.
“ Khương gia, không tìm thấy phu nhân trong nhà “
Khương Từ Diễn vội vội vàng vàng đến lúc này anh mới cảm nhận được sự lạ thường, bình thường Hứa Tri Ý không hay đi lung tung trong nhà cô chỉ có ở phòng khách không thì lên phòng ngủ, bên ngoài có hoa viên đẹp thế nào cũng chưa từng thấy cô bước chân ra đó, trên tầng bốn còn có một hồ bơi cũng chưa từng nghe cô nhắc đến chuyện lên đó bơi lội,…Hứa Tri Ý tối đến sẽ ở yên tròng phòng mình không phải lướt điện thoại thì cũng là đọc sách, hôm nay lại không thấy bóng dáng cô nơi đâu.
Khương Từ Diễn đi thật nhanh ra ngoài, anh trừng mắt nhìn Á Siêu, hắn liền hiểu ý đưa đến trước mặt anh cái điện thoại vừa nói.
“ Tôi đã kiểm tra camera, phu nhân sau khi anh ra ngoài cũng đã rời khỏi nhà, lúc này tôi đang chuẩn bị đồ trên phòng kho nên mới không biết “.
Khương Từ Diễn gầm lên một tiếng sau đó vội thay một bộ đồ chỉnh tề, đồng thời anh cũng ra lệnh cho Á Siêu chuẩn bị xe và người.
Mọi thứ đều đã được sẵn sàng, theo như camera ghi lại, Hứa Tri Ý đã tự mình lái chiếc Volvo màu xanh than ra ngoài, cô còn trông rất vội vội vàng vàng, sau ba phút định vị của cô cũng đã được tìm ra, dựa theo thiết bị có trên xe Khương Từ Diễn đã tìm ra nơi mà chiếc xe của cô đang đậu, hàng chục người dùng hơn mười chiếc xe phóng đi như bay, Khương Từ Diễn cảm nhận được nguy hiểm, anh cảm thấy tim mình có chút rối ren.Theo con đường hiện trên màn hình, Á Siêu nhân ga mạnh nhất, hắn vừa sợ hãi cô xảy ra chuyện cũng vừa sợ hãi cho bản thân nếu Hứa Tri Ý thật sự có chuyện hắn chắc chắn cũng sẽ không được yên ổn.
Cuối cùng đoàn xe của Khương Từ Diễn cũng đến được nơi đó nhưng ngoài chiếc xe của cô ra thì không thấy cô càng không thấy bất cứ một bóng dáng người nào, xung quanh trời tối đen như mực, chỉ có rừng rậm và những bãi đất hoang. Khương Từ Diễn khẩn trương nhìn ngó xung quanh nhưng đến một chút liên quan đến cô cũng không có, mấy tên đàn ông cũng bắt đầu chia nhau ra ba chân bốn cẳng đi tìm cô.
…
“ Phùng Thiệu Hinh, thả tôi ra “
Hứa Tri Ý tỉnh lại đã thấy bóng lưng quen thuộc, cô chỉ cần nhìn qua đã biết hắn chính là Phùng Thiệu Hinh, mặc dù cô còn chưa tan hết thuốc mê nhưng vẫn có thể giằng mình vùng vẫy khỏi dây trói, nghe thấy tiếng của cô, Phùng Thiệu Hinh quay người hắn nhìn cô nở một nụ cười tà rồi vứt điếu thuốc trên miệng xuống dùng chân dẫm mạnh lên đó, hắn đút một tay vào túi quần còn một tay thì bóp chặt gương mặt cô.
“ Hứa Tri Ý, khôn hồn thì ký vào giấy chuyển nhượng tài sản, để mọi thứ lại cho tao nếu không may không còn cơ hội mà trở về nữa đâu “
Hứa Tri Ý trừng mắt rồi nhổ vào mặt hắn, cô bật cười lớn, lúc chiều cô vì bác hai của mình mới nhẹ tay với hắn nhưng bây giờ đã đến mức này cô chắc chắn sẽ không cần phải nể mặt ai nữa, cô bị như bây giờ cũng là do bác hai cô gây ra, Hứa Tri Ý có tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra được bà ấy lại lừa cô đến đây cho Phùng Thiệu Hinh. Cô thật sự không còn chút gì gọi là tình thân với bà ấy nữa.
Phùng Thiệu Hinh gầm lên một tiếng như hổ dữ rồi hắn giáng xuống bên mặt cô, cái tát khiến Hứa Tri Ý có chút choáng váng, cô chau mày vì quá đau. Hứa Tri Ý mắt nhắm mắt mở nhìn đám cỏ dại dưới chân mình, máu từ khóe miệng cũng chảy ra nhưng cô còn chưa định thần được thì đã bị Phùng Thiệu Hinh nắm lấy đầu dựng lên, hắn siết chặt càng chặt gò má của cô, Hứa Tri Ý nước mắt lả chả vì đau, cơ thể cô càng vùng vẫy thì khiến hắn càng dùng lực mạnh hơn.
“ Hứa Tri Ý, mày rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt “
“ Phùng Thiệu…Hinh, cút ra…c…út…ra “
Hứa Tri Ý dùng chút hơi tàn gào lên, cô cũng ra sức giãy giụa đến mức hai cánh tay cũng đầy vết xước do dây thừng gây ra, cơ thể cô cũng dần kiệt sức, may thay ông trời đã giúp cô, dây thừng vì cọ xác vào thân cây cũng dần dần bị đứt ra, Hứa Tri Ý chỉ vùng lên một cái đã khiến dây thừng lập tức đứt ra, cô đứng phốc lên đẩy mạnh tên đàn ông súc sinh đó ra ngoài rồi cắm đầu chạy đi, cô hì hục vừa chạy vừa cố gắng mò hai bên túi quần mình tìm điện thoại đến một lúc sau mới ngỡ ra chắc chắn lúc bị bịt miệng bằng thuốc mê điện thoại đã rơi rồi.
“ Đứng lại cho tao, Hứa Tri Ý “
“ A Diễn,…A Diễn cứu em,…A Diễn “
Cô chạy đến một con đường rừng nhỏ chạy đến khi có một hướng quẹo, Hứa Tri Ý mặc kệ chân mình dẫm phải một cành cây đầy gai máu chảy sướt mướt cô vẫn cố gắng chạy thật nhanh, cùng lúc đó cũng cố gắng gọi tên Khương Từ Diễn, cô không biết bây giờ anh đã nhận ra cô không có ở nhà chưa, đã bắt đầu đi tìm cô hay chưa…Hứa Tri Ý rất sợ cô sẽ sớm lại rơi vào tay của Phùng Thiệu Hinh lần nữa, vì bây giờ cô thật sự đã kiệt sức rồi. Hứa Tri Ý khẽ đặt tên lên bụng mình, nơi này đang nhói lên dần dần chuyển thành đau, có phải con của cô cũng đang cảm nhận được nguy hiểm ở bên ngoài nên là đang sợ hãi bên trong kia.
Hứa Tri Ý cứ chạy, đến khi cô nhìn thấy xa xa chính là chiếc xe của mình, cũng nhìn thấy bóng dáng của vài tên đàn ông lượn qua lượn lại ở gần đó, Hứa Tri Ý mừng rở, cô mếu máo…chắc chắn là Khương Từ Diễn. Nước mắt tứa ra như mưa, cô dùng hết sức bình sinh hét lên.
“ Khương Từ Diễn…”
Đúng lúc đó Phùng Thiệu Hinh cũng đã đuổi kịp, hắn tóm lấy cô kéo cô về sau cố gắng bịt kín miệng Hứa Tri Ý lại lúc hắn có ý định quay đầu trở về rừng thì người của Khương Từ Diễn cũng đã chắn ngay trước mặt.
Từng khẩu súng chĩa thẳng vào mặt Phùng Thiệu Hinh, Hứa Tri Ý nức lên vài tiếng rồi ngất đi.
…
Bệnh Viện
Khương Từ Diễn đứng ngay dưới chân giường bệnh theo dõi từng hành động của y bác sĩ, nhìn cô nhóc của mình đẩy rẫy vết thương mà đau lòng tột độ, hai tay anh đã siết thành nắm đấm từ bao giờ. Khương Từ Diễn nhìn cô bất động trên giường bệnh, đôi mắt vừa dịu dàng vừa khó giấu đi sự phẫn nộ, nó đỏ ửng lên như ngọn lửa chết.
“ Vết thương ở chân khá nặng những chỗ khác đều không có vấn đề gì “
Bác sĩ quay người vừa nhìn anh nói.
“ Đứa bé thì sao? “
“ May mắn, đứa bé không có ảnh hưởng gì, vẫn còn rất khỏe mạnh, anh không phải lo “