Âu Dương Chính Thiêm đã đậu xe trước công ty anh, Ferrari màu đen nhám làm thu hút ánh nhìn, nhân viên trong công ty đều đứng lại nhìn, ai cũng suýt xoa với vóc dáng và nhan sắc anh tuấn này nhưng họ biết anh là hoa đã có chủ.
Ân Thiên Ngọc rời công ty thấy anh cô mỉm cười, cô lên xe cùng anh đến quán ăn anh mới tìm được, dừng xe trước cửa quán cô nhìn lên bảng hiệu là Tokbokki Dummy, nhìn bảng hiệu gắn đèn led khá bắt mắt và câu logan của quán được đặt cạnh cửa ra vào.
" Ăn Tokbokki Dummy quên lối về đã có Dummy lo ".
Đúng là dễ thương mà quán có một điểm cộng rồi đó, bước vào bên trong không gian quán rộng rãi, ánh đèn sáng nhưng không quá chói, mỗi chỗ ngồi là có vách ngăn riêng, trên bàn có một bếp gas mini, bàn ghế bằng gỗ tường thì màu trắng chủ đạo.
Cô ngồi cạnh chỗ khu lấy đồ ăn, thật ra quán này phải gọi là quán buffet mới đúng, trả tiền rồi sẽ được ăn thả ga.
Ân Thiên Ngọc cầm dĩa lên lựa tokbokki rồi đến chả cá hàn quốc, xúc xích, rau cải,... có cả quầy tự chế biến nước chấm, nước uống miễn phí, cô lấy nước sốt cay vừa.
Phải nói ăn như này tính ra cũng lời vì sức ăn của cô cũng nhiều, anh và cô trở về vị trí bàn ăn sau đó bắt đầu tiến hành làm tokbokki.
Đầu tiên cho nước sốt vào trước sau đó cho tokbokki rồi đến chả cá, nấm, xúc xích, rau cải rồi đợi chín thôi, khi chín còn cho cả phô mai kéo sợi nữa.
Đồ ăn đã chín Ân Thiên Ngọc gấp ngay bánh gạo thổi cho nguội rồi ăn, bánh gạo dai dai nước sốt thì cay vừa phải nói chung là ngon, phô mai lại béo ngậy, ăn một miếng bao nhiêu sự mệt mỏi đều tan biến, sức khoẻ lại trở lại.
Ăn hết đồ ăn thì lấy thêm, sau đó cô còn lấy mấy món bánh ngọt tráng miệng.
Kết thúc bữa ăn no nê đáng đồng tiền bát gạo cô rất hài lòng, cô sẽ ghé lại nhiều lần.
Về Hồng Diện anh nắm tay cô vào nhà, đến phòng khách thì thấy có người lạ, ba mẹ cô thấy cô thì kéo cô lại giới thiệu.
- Đây là con gái tôi Ân Thiên Ngọc, còn người kia là chồng sắp cưới của con bé, Ngọc đây là bạn mẹ, cô Lưu, chú Lưu và con gái hai người ấy.
Ân Thiên Ngọc gật đầu rồi chào hỏi:
- Chào cô chú, chào chị
Cô không biết xưng hô là chị đúng không nhưng nhìn mặt cô gái đó có phần già hơn cô một chút, mà đúng cô ta lớn hơn cô ba tuổi, đã hai mươi lăm rồi.
- Hai đứa về rồi ngồi xuống nói chuyện đi mẹ vô lấy bánh trái ra.
Ông bà Lưu thấy con gái bà Ân thì ân cần hỏi han:
- Con là con gái bà Ân sao, rất xinh đẹp.
Ông bà Lưu liếc nhìn Âu Dương Chính Thiêm sơ lược thì nói:
- Đây là...
Ân Thiên Ngọc trả lời:
- Dạ chồng chưa cưới của con, Âu Dương Chính Thiêm.
Nghe đến tên ông bà Lưu liền biết không ngờ ông bà Ân lại có con rể quý như vậy, giá như con gái ông có được người chồng như thế, ai ai cũng biết anh với cái danh người trẻ tuổi mà thành lập công ty thành công nhất nhì cả nước chứ.
Lưu Mịch nhìn anh rồi nở nụ cười ẩn ý, hình như có ý đồ với anh thì phải.
Mẹ cô đem bánh ra đặt lên bàn rồi ngồi xuống trò chuyện, Âu Dương Chính Thiêm khó chịu với ánh mắt cô gái trước mắt nhìn anh liền xin phép ba mẹ vợ ra ngoài, cô thì ngồi trong phòng khách nói chuyện với mọi người, Lưu Mịch cũng kiếm cớ ra ngoài, Ân Thiên Ngọc thừa biết cô ta ra làm gì nhưng cô không nói thôi, cô biết tính anh mà.
Anh đứng trước sân vườn hít thở khí trời mát mẻ, tay cầm điếu thuốc rít một hơi, dưới ánh trăng một người đàn ông với sống mũi cao ánh mắt nhìn xa xăm phả từng hơi khói trông thật quyến rũ, Lưu Mịch bị thu hút bởi vẻ bề ngoài của anh.
Lưu Mịch bước đến gần bắt chuyện:
- Anh ra đây để ngắm trăng sao, trăng hôm nay thật đẹp.
Đầu lông mày anh nhíu lại, anh thẳng thắn:
- Có gì nói thẳng đừng vòng vo
Cô ta hơi bất ngờ với ngữ điệu của anh nhưng cô ta giả vờ nói:
- Tôi cũng thích ngắm trăng lắm, chúng ta hợp nhau thật.
Anh cười hắt ra, nửa bên mép môi nhếch lên, cũng là hạng người muốn giật chồng người khác đây mà.
- Sao, tính quyến rũ chồng người khác khi vợ người ta không có ở đây?
Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt chế giễu, Lưu Mịch nhất thời bất động không trả lời được, người đàn ông này thật khó tiếp xúc, cô ta tỏ vẻ ngại ngùng tay vén tóc ra sau yêu kiều nở nụ cười "duyên" nói:
- Anh khéo đùa, tôi sao quyến rũ chồng người khác chứ, thôi tôi vào trong đây.
Lưu Mịch cô ta đi vào bên trong nhà, Ân Thiên Ngọc nhìn dáng vẻ cô ta cũng đoán được, Lưu Mịch nhìn cô khó chịu ra mặt.
Trò chuyện được một lúc thì ông bà Lưu cùng con gái ra về, trên xe ba Lưu Mịch hỏi:
- Sao rồi có dụ dỗ được Âu tổng không
Lưu Mịch lắc đầu nói:
- Anh ta quá khó tiếp xúc, ánh mắt anh ta khá đáng sợ.
Thật ra trong lúc ngồi nói chuyện ông bà Lưu ra hiệu cho con gái đi theo Âu Dương Chính Thiêm để bắt chuyện, nếu được thì giành lấy anh khỏi tay Ân Thiên Ngọc.
Người tham lam thường không có kết cục tốt.
Ở trên phòng, cô tắm rửa xong thì nằm dài trên giường mệt mỏi, anh ôm cô từ phía sau, anh nói:
- Em biết lúc nãy anh nói gì với cô ta không
- Không cần nói em cũng biết, anh nói những lời khó nghe chứ gì.
- Có vợ là hiểu anh nhất
Cả hai ôm nhau ngủ cho đến sáng, cô thức dậy lật đật sửa soạn đi làm, xuống nhà mẹ cô gọi lại.
- Ăn sáng nè Ngọc
Cô nhìn đồng hồ cũng còn sớm nên đi lại cùng ba mẹ ăn sáng, có chừa phần cho Âu Dương Chính Thiêm.
Cô có xe riêng đưa đi làm, đến nơi cô bước vào công ty, đến phòng làm việc, có một cô gái bước vào giới thiệu:
- Xin chào mọi người tôi là Lưu Mịch, đây là ngày đầu tôi đi làm mong mọi người chỉ giáo.
Ân Thiên Ngọc ngước lên nhìn thì biết chính là cô gái hôm qua đến nhà cô, tìm đến tận đây cơ à, chắc là có ý đồ gì đó rồi vậy cô đề phòng trước vậy.
Lưu Mịch đến chỗ ngồi làm việc, cô ta ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra cô ta chào hỏi:
- Chào lại gặp nhau rồi, có gì giúp đỡ trong lúc khó khăn nhé.
Ân Thiên Ngọc mỉm cười bắt tay cô ta, cái bắt tay hai người siết chặt bốn mắt nhìn nhau phát ra tia lửa tức giận.
Tan làm cô cố tình ra chậm để Lưu Mịch ra trước để bắt gặp Âu Dương Chính Thiêm.
Thấy bóng dáng anh tuấn quen mắt cô ta nhận ra ngay, sấn đến nói chuyện:
- Anh đến đây làm gì vậy, trùng hợp thật, có thể cho tôi quá giang về được không?
- Tôi đến đón vợ tôi, xe tôi được vợ tôi ngồi, loại dơ bẩn như cô thì tốt nhất nên tránh xa tôi ra một chút, quá đáng tôi sẽ không bỏ qua cho gia đình cô đâu.
Con gái nhà họ Lưu, Lưu Thị lại có công ty riêng tại sao cô ta không làm ở công ty mình mà qua công ty khác làm, người có âm mưu thì rất dễ nhìn ra, có lẽ hôm qua cô ta điều tra được chỗ làm của Ân Thiên Ngọc, vậy thì sao chứ động đến vợ anh khó có đường sống lắm.
Từ bên trong Ân Thiên Ngọc đi ra, thấy Lưu Mịch cô vờ đến ôm anh yêu thương:
- Chồng đến đón em đó hả
Anh ôm cô nói:
- Đúng, anh đến đón em đến một nơi bí mật
Nói xong anh thở nhẹ vào tai cô khiến cô bất ngờ nhột, Lưu Mịch không chịu được cảnh trước mắt nữa mà rời đi, cô nhướn mày đắc ý.
Cô lên xe cùng anh trở về Hồng Diện, ây da mệt mỏi quá đi mà, vừa đi làm vừa đề phòng những thứ nguy hiểm sắp xảy ra đối với mình.
Lưu Mịch trông cô ta có vẻ khó nuốt hơn Hoan Diền, đối phó với ả ta chắc cần nhiều thời gian.
Thôi kệ đề phòng trước giờ cô lo làm việc rồi dựng kế hoạch về đám cưới cuối năm nay nữa.