Giữa khuya khi Ân Thiên Ngọc đã ngủ say, khi cô đã ngủ là ngủ rất say mê, Âu Dương Chính Thiêm nhân cơ hội đó bò qua giường cô, nằm nhẹ xuống cạnh cô tránh gây ra tiếng động, anh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang say giấc nồng, khuôn mặt thanh tú khi ngủ cũng động lòng người, anh nhận ra cô đã lớn rồi là một thiếu nữ. Âu Dương Chính Thiêm khom người xuống hôn nhẹ lên cánh mũi sau đó chuyển xuống đôi môi hồng hào của cô, Ân Thiên Ngọc cựa nguậy làm anh giật mình rút môi ra, chỉ là xoay người thôi cũng làm anh hết hồn. Anh tiện tay bế cô lên qua giường mình sau đó ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Ân Thiên Ngọc đã chui rút trong người anh, cô lờ mờ mở mắt thấy thân hình to chắn trước mặt mà giật bắn người, là chú cô sao chú cô ở trên giường thế này, cô hét toáng lên.
Aaaaa
Nghe tiếng hét chú cô bỗng giật mình, Âu Dương Chính Thiêm thấy cháu gái mình nhích ra đầu giường anh mỉm cười:
- Gì vậy
- Sao chú ở trên giường con
Âu Dương Chính Thiêm nhếch mày chỉ sang giường bên cạnh:
- Con xem là giường ai
Ân Thiên Ngọc nhìn sang bên cạnh, bây giờ cô muốn kiếm cái lỗ để chui, xấu hổ quá đáng rồi, nhưng rõ ràng là cô nằm ở trên giường cô mà mà sao lại ở giường chú, cô quá thắc mắc:
- Sao con ở đây
- Chính con là người mò qua giường chú, còn ôm chú nói con thích chú nữa.
Anh mỉm cười châm chọc, Ân Thiên Ngọc cô sao không nhớ gì hết vậy nè, đầu óc cô sao lại không hoạt động vào lúc này cơ chứ, cô nói cô thích chú sao, cô đâu có điên, chú cô mà sao cô thích được chứ.
- Chú đừng có điêu, ai thích chú
Âu Dương Chính Thiêm chòm người dậy mặt sát mặt cô, thì thầm:
- Cháu chứ ai
Ân Thiên Ngọc rơi vào tình huống chớ trêu gì thế này, cô đánh trống lãng:
- Chú đi súc miệng đi thúi quá
Âu Dương Chính Thiêm đen mặt, anh xuống giường vào phòng tắm vệ sinh răng miệng và tắm táp để tiếp tục chuyến đi chơi, hai người cũng sửa soạn xong, trước khi bước ra ngoài, Ân Thiên Ngọc bị anh khoá chặt vào lòng, anh vuốt mái tóc suôn mượt của cô, hương thơm hoa nhài nhè nhẹ lan toả vào sống mũi Âu Dương Chính Thiêm nhất thời mê muội, nhìn thẳng vào mắt Thiên Ngọc anh nói:
- Ngọc, hai năm nữa con mười tám đúng chứ
Ân Thiên Ngọc gật đầu, cô thật sự muốn thoát khỏi vòng tay anh.
- Được, chú đợi con
Nói xong anh buông Thiên Ngọc ra để lại lời nói khó đoán cho cô.
Năm người cùng đi kiếm đồ ăn, anh đi mua hải sản rồi người ta ướp gia vị sẵn, anh đem đến chỗ bốn người ngồi nướng hải sản, bên hông khách sạn là nơi lí tưởng để ngồi nướng thịt và ngắm biển động.
Vì là biển nên hải sản rất nhiều và tươi sống đến đây không thưởng thức là uổng phí, Âu Dương Chính Thiêm và Lục Kiến Hàm có nhiệm vụ là nướng thịt, ba cô gái có nhiệm vụ là đi mua nước uống.
Trên đường đi có một tiệm bán nước uống, Mạn Lộ Khiết bước vào mua, bên ngoài giờ còn hai cô gái, Lam Hân Nghiên đánh tiếng hỏi:
- Ngọc, chú cậu có bạn gái chưa
- Chưa, rồi sao
Ân Thiên Ngọc nhíu mày cô cũng đoán ra tâm tư người này, cô ta đang muốn tiếp cận chú mình.
- Không sao
Mua nước xong cả ba quay về bên hông khách sạn, Mạn Lộ Khiết mua vài chai nước ngọt uống giải khát, hải sản cũng dần chín, Âu Dương Chính Thiêm gấp ra dĩa rồi nướng tiếp, nào là sò điệp nướng phô mai, hàu nướng mỡ hành, bạch tuộc sốt cay,...
Nướng xong cả năm người ngồi ăn, Âu Dương Chính Thiêm cắt bạch tuộc vừa đủ ăn để vào chén Ân Thiên Ngọc, tôm cũng lột sẵn, cua thì được lột thịt, sự chăm sóc này khiến ai cũng ghen tỵ.
Lam Hân Nghiên nhìn Âu Dương Chính Thiêm, người đàn ông này quả thật rất khó chiếm lấy, cô ta phải nghĩ cách.
Xế chiều cả năm cùng ra biển ngắm hoàng hôn, Ân Thiên Ngọc chưa ngắm hoàng hôn ở biển lần nào.
Khi ánh nắng chói chang của ngày đã dần lặn xuống trên mặt biển, bầu trời chuyển từ vàng sang đỏ lựng rồi tím ngắt chính là thời khắc hoàng hôn làm say lòng người đã bắt đầu.
Nếu ngắm nhìn hoàng hôn ở khoảnh khắc chiều tà, sẽ thấy nó tuyệt đẹp đến nhường nào.
Ân Thiên Ngọc tựa đầu vào vai chú mình mà ngắm cảnh trước mặt, tiếng sóng biển vỗ thêm sinh động, gió thổi man mát, những lọn tóc của Ân Thiên Ngọc bay theo trong gió, cô ngồi dậy lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này, Âu Dương Chính Thiêm ngắm nhìn góc nghiêng thiếu nữ, sống mũi cao, làn da trắng mịn, đôi môi rõ hình trái tim đỏ mọng, anh nhìn chỉ muốn hôn lấy nó.
Anh lấy điện thoại mình ra chụp góc nghiêng của cô, đúng là mĩ nữa chụp ảnh cũng rất xinh, Lam Hân Nghiên đều thấy hành động của anh, ánh mắt si mê nhìn Ân Thiên Ngọc yết hầu di chuyển lên xuống như thèm khát cô gái bên cạnh. Lam Hân Nghiên hiểu ra, đối thủ của cô ta không ai khác chính là Ân Thiên Ngọc nhưng động đến cô là không dễ chút nào, tình yêu chú cháu sao, nực cười, Lam Hân Nghiên khinh thường cái tình cảm này, không phải loại tình cảm này chính là loạn luân sao, Âu Dương Chính Thiêm muốn loạn luân với cháu mình sao, cô ta đâu biết Ân Thiên Ngọc là cháu nuôi không cùng huyết thống với Âu Dương Chính Thiêm đâu.
Về khách sạn, chơi nguyên ngày cũng thắm mệt, Ân Thiên Ngọc ngâm mình trong bồn tắm thư giãn, Âu Dương Chính Thiêm lúc này mới trở về phòng, anh mua cho Ân Thiên Ngọc bánh ngọt để cô ăn.
Không thấy cô anh tưởng cô đang ở phòng Mạn Lộ Khiết, anh chỉ muốn đi tắm, anh cởi sạch đồ trên người mở cửa phòng tắm bước vào, Ân Thiên Ngọc cô quên đóng chốt lại.
Ân Thiên Ngọc nghe tiếng mở cửa, cô đang lau mình thì nhìn ra, ôi không là chú, chú vậy mà lại không mặc đồ, để lộ con vật bên dưới vì cô mà trương phồng lên, Âu Dương Chính Thiêm thấy cảnh xuân trước mắt mà nuốt nước bọt, cô để lộ tấm lưng trần trắng nõn, cặp mông to căng mọng.
Aaaaaa
Thiên Ngọc hét lên, Âu Dương Chính Thiêm lúc này mới chạy ra khỏi phòng tắm sau đó mặc áo choàng ngủ vào, Thiên Ngọc thay đồ xong xấu hổ bước ra.
Đây đâu phải lỗi của Âu Dương Chính Thiêm.
- Sao cháu không khoá chốt, chú tưởng cháu ở bên phòng Lộ Khiết.
Ân Thiên Ngọc xấu hổ đến mức đỏ tía tai mặt mày, cô lại giường trùm lên người.
Âu Dương Chính Thiêm lúc này mỉm cười, nhớ lại cảnh lúc nãy mà thích thú, cháu gái mình vóc dáng rất nuột, anh không thể để cô lọt vào tay ai được.
Anh lên giường nằm cạnh Ân Thiên Ngọc anh mở mền ra nhìn Thiên Ngọc, cô cháu gái mình xấu hổ cũng đáng yêu quá mức.
Âu Dương Chính Thiêm bất ngờ ôm Ân Thiên Ngọc vào lòng, vừa tắm xong mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô lan toả rất dễ chịu, anh không kiềm chế được nữa nhưng bất ngờ hành động thì sẽ khiến cô hoảng sợ, anh phải làm sao đây.
- Ngọc, chú chịu không nổi rồi
Ân Thiên Ngọc ngơ ra, chịu không nổi gì chứ, khi ôm cô vào lòng thì ngực mềm của cô áp vào cơ ngực của anh khiến nơi nào đó đã ngóc đầu dậy, đây là muốn quyến rũ anh sao, anh bất giác đưa tay bóp lấy ngực cô, Ân Thiên Ngọc giật nảy mình đẩy Âu Dương Chính Thiêm ra.
- Chú làm gì vậy
Ánh mắt anh bây giờ tràn đầy dục vọng, anh đã cấm dục rất lâu nhìn cháu gái mình đã nảy nở hoàn toàn anh không còn kiếm chế được nữa, chết tiệt khuôn mặt hoảng sợ của cô khiến anh không bước tiếp được.
Anh bước vào phòng tắm để tắm, dòng nước ngăn cản sự dục vọng trong người anh, xoa dịu hơn phần nào.
Bước ra ngoài anh cất tiếng:
- Chú xin lỗi là chú không kiềm chế được
Ân Thiên Ngọc thấy chú rất lạ, cô thấy đây không đơn giản chú xem mình là cháu nữa.
- Kh.. không sao
Nói rồi cô nằm xuống giường đắp chăn qua đầu mà nằm ngủ không quan tâm chú mình nữa.
Tay anh vừa chạm vào nơi to tròn đó, rất mềm, anh nhất định sẽ thử lại.